Chương 13: Vừa đi vừa làm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài phòng, Ngọc Ninh và Hà Ngọc đang mơ màng sắp bỗng nghe tiếng động lớn, cả hai giật mình tỉnh giấc bật người dậy cùng lúc. Ngọc Ninh định thần lại liền chạy vội ra tiền viện, Hà Ngọc the0 sát ngay sau đó.

Hai người ở trong phòng giờ đây đang quấn quýt vào nhau, mây mưa hội tụ.

"Quận chúa, người không sao chứ?" Nhìn vào phòng thấy ánh đèn lờ mờ, vừa nãy lại nghe tiếng động lớn, nàng tưởng quận chúa và thế tử xảy ra xung đột đánh nhau, nên không nhịn được lên tiếng hỏi, Hà Ngọc đứng bên cạnh, ánh mắt tối sầm khó đoán.

Hứa Triều nghe thấy tiếng hỏi của Ngọc Ninh, lo rằng hai người sẽ đẩy cửa vào phòng, nên sợ hãi đến mức che miệng nín thở. Ai ngờ Chu Mộ lại bất ngờ nâng mông nàng lên, sau đó đứng dậy vừa đi vừa thao nàng đến bên cửa sổ. Cảm giác này quá mức kích thích, Hứa Triều không nhịn được rên lên một tiếng.

Ngoài phòng, Ngọc Ninh càng lúc càng nôn nóng. Chẳng lẽ chỉ vì quận chúa nói vài câu mà Chu Mộ liền bắt nạt người sao? Nàng sắp khóc đến nơi rồi!

Vài giây sau, giọng Hứa Triều rốt cuộc vang lên từ bên trong "Ừm... Ta không sao, Ngọc Ninh....Ôi, ngươi đi ngủ đi!" Hứa Triều rên rỉ, cố gắng nói hết câu. Trời mới biết nàng đã phải cố gắng nhường nào, mỗi lần nàng mở miệng nói, Chu Mộ liền ác ý đâm sâu vào huyệt đạo, làm nàng thiếu chút nữa không nhịn nổi thét chói tai.

Hà Ngọc kéo Ngọc Ninh ra ngoài, trong lòng lo lắng cùng với hoài nghi, không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng buột miệng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"

Giọng điệu của hắn có chút hung hăng,
Ngọc Ninh vừa hoang mang vừa sợ hãi:
"Cái gì?"

Hiện tại, nàng chỉ nhỏ hơn quận chúa vài tháng. Khi quận chúa lén lút đọc những cuốn sách hỗn tạp vào buổi tối, cũng sẽ mang đến cho nàng, hai người cùng nhau xem trong chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Nghe giọng điệu kỳ lạ của Hà Ngọc, cùng với sự bất thường rõ ràng của quận chúa và ánh đèn mờ trong phòng, nàng bỗng tỉnh ngộ. Khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng ủy khuất nhìn về phía Hà Ngọc, nước mắt lăn dài trên má: "Làm sao bây giờ? Ta vừa mới quấy rầy đến bọn họ, quận mã ngày mai sẽ không đem ta đi chém đầu chứ?"

Nàng vẫn còn nhỏ, tuy cùng quận chúa cùng năm sinh, nhưng chưa đến tuổi cập kê. Ngày xưa chỉ dám thầm thích tiểu lang quân, thực sự không hiểu biết gì về chuyện nam nữ hoan ái.

Hà Ngọc im lặng gật đầu, nhìn vẻ mặt cam chịu của nàng, thật sự muốn hù dọa tiểu cô nương một phen. "Làm sao bây giờ? Ngày mai, nếu dục vọng của thế tử không được thỏa mãn, e rằng ngươi sẽ gặp đại họa."
Nghe vậy, Ngọc Ninh sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt lăn dài trên má.

Hà Ngọc rút khăn tay từ túi áo đưa cho nàng: "Nhịn xuống, tối nay cứ yên tâm về nghỉ, chủ tử của ta không nhàn rỗi đến mức để ý một tiểu thị nữ phiền toái như ngươi."

Nhưng lại lo rằng chủ tử sẽ tìm chính mình trách phạt, Hà Ngọc nhức đầu đỡ trán. Từ khi được Chu An cử đi the0 Chu Mộ, trong lòng Hà Ngọc chưa ngày nào là không có buồn phiền, tiểu thế tử thường xuyên nửa đêm đi chơi với các công tử khác, xem hí khúc, xem nữ, rồi uống rượu, đã rất nhiều lần phải đỡ Chu Mộ say khướt về nhà.

Lần trước ở trong cung, thấy Chu Mộ đi lâu chưa ra, Hà Ngọc tự nhiên hiểu rằng thế tử đã gặp chuyện. Nhưng mà cũng không dám tùy tiện xông vào trong cung tìm người, đành phải ngồi bên ngoài chờ một đêm. Chờ rất lâu vẫn chưa thấy Chu Mộ, đành phải trở về bẩm báo với hầu gia.

Lại không ngờ rằng Chu Mộ tỉnh dậy trong phòng của quận chúa. Mỗi ngày sau đó, Hà Ngọc đều thấy thế tử cau mày, than phiền mình chán ghét Hứa Triều đến mức nào, không muốn cưới nàng, sống cùng nàng chỉ khiến thêm bực bội. Hà Ngọc mỗi lần nghe những lời đó đều thầm thở dài: "Rõ ràng là người luôn tìm quận chúa gây chuyện, còn quân chúa chưa bao giờ gây chuyện với người."

Ánh trăng chiêu qua cửa sổ, trong phòng thắp vài ngọn đèn nhỏ. Hứa Triêu vòng tay ôm lấy cổ Chu Mộ, giống như một chú chuột túi nhỏ bám chặt lấy hắn, bên dưới thân thịt mềm bị côn thịt tra tấn, hai người giao hoan dâm thuỷ chảy ra đầy đất, còn nổi bọt mép.

Chứ Mộ ôm lấy mông thịt căng tròn, vừa đi vừa luân động phần e0, đi vài vòng trong phòng, thúc sâu vào bên trong mấy trăm lần "A...a! Triều Triều thật sảng khoái!"

Thanh âm của Hứa Triều kêu càng lúc càng lớn, dù sao bên ngoài cũng không có ai, nàng không bận tâm gì nữa, Chu Mộ phát hiện ra dáng vẻ bất nhã của nàng liền biết. Vẻ mặt của hắn không còn biểu hiện của sự sung sướng khi được nàng liếm láp.

Chu Mộ di chuyển càng lúc càng nhanh, không hề dừng dạo bước quanh phòng. Khi hắn vừa đến mép giường, liền nghe thấy tiếng nức nở. Hứa Triều vùi đầu vào ngực hắn run rẩy, hắn liền cảm nhận được có một dòng chất lỏng chảy xuống, thậm chí còn nhỏ giọt xuống chân.

Chu Mộ nhìn xuống dưới, khẽ cười đầy ẩn ý: "Hứa Triều, bị ta thao mà sướng thế à Ngươi triều phun rồi."

Hứa Triều nhức đầu không quan tâm đến hắn, Chu Mộ cũng không trêu trọc nàng nữa mà ấn người nàng xuống giường, đâm vào rút ra không ngừng, cự vật dưới thân co giật, đem tinh dịch bắn vào sâu bên trong hoa huyệt, một giọt cũng không sót lại.

Bị tinh dịch nóng bỏng tưới lên nhụy hoa, Hứa Triều cuộn tròn ngón chân nhỏ nhắn, thân thể sảng khoái đến cực điểm. Hai người mệt mỏi ngã xuống giường liền đi vào giấc ngủ ngủ, trong phòng vẫn còn tràn đầy mùi vị hoan ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro