Chương 18: Không giống đôi phu thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm buốt giá thổi qua, Hứa Triều vừa bước ra khỏi cửa đã run lên cầm cập. Nàng mặc kệ tất cả, chạy đến trước cửa phòng Chu Mộ, gõ hai tiếng vang dội, cuối cùng người bên trong cũng mở cửa.

Chu Mộ nhìn Hứa Triều, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, khi nhìn thấy bộ trang phục mỏng manh của nàng, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi. Hắn túm lấy cánh tay Hứa Triều, kéo nàng vào phòng. Sau khi nhìn quanh bốn phía, hắn mới đóng cửa lại.

"Sao ngươi ăn mặc thế này mà ra ngoài?"
Chu Mộ không thể tin nổi, nữ nhân này có bị điên không? Đêm nay hắn mặc áo khoác ngoài trời còn thấy lạnh.

"Ta...." Hứa Triều vừa dõng dạc nói, giờ đây lại ấp úng không nói nên lời.

Thấy Chu Mộ xoay người định bước vào trong, lòng nàng bồn chồn, vội túm lấy tay áo hắn.

"Chu Mộ, người ta có chút không khỏe."

Chu Mộ tưởng Hứa Triều bị bệnh, đưa tay sờ lên trán nàng, nhìn Hứa Triều với khuôn mặt ửng đỏ, Chu Mộ liền hiểu ra. Nàng đến đây là vì huyệt ngứa, muốn hắn giúp giải quyết.

"Không được, hôm nay ta không có hứng
thú." Suốt đêm qua, Chu Mộ chỉ nghĩ đến một điều, nhất định không thể vì nhất thời động tình mà lại làm chuyện ấy với Hứa Triều.

Hứa Triều không hay biết ý định của Chu
Mộ, bạo dạn tiến đến bên cạnh hắn, vòng tay ôm lấy cánh tay, bộ ngực căng đầy áp lên cánh tay Chu Mộ. Cảm nhận sự mềm mại của cơ thể nàng, Chu Mộ không nén nổi sự rung động. Nhìn nữ nhân với vẻ mặt rạng rỡ xuân sắc bên cạnh, hắn kiên quyết từ chối: "Hứa Triều, trở về ngủ đi."

Hứa Triều liên tiếp bị từ chối, không khỏi bực bội. Nhìn Chu Mộ thực sự không có ý muốn đụng đến nàng, giọng nói của nàng
mang đầy dao găm: "Ngươi có phải ăn no ở bên ngoài nên không muốn thao ta?"

Đêm qua hắn không về nhà, đi đâu phong túng cũng chẳng ai biết.

Chu Mộ buông tay Hứa Triều, đi đến giường ngồi xuống, giọng buồn bực cất lời: "Ngươi đừng nói bậy. Sau khi cưới ngươi, mẫu thân ta dặn dò một tháng ta không được đi đâu trừ Thượng Thư Phòng. Đêm qua ta đã bị phạt quỳ cả tối."

Cũng không biết là kẻ hạ tiện nào nói đủ loại chuyện với mẫu thân hắn ngày ấy ở trại nuôi ngựa, hắn thực sự chỉ là cùng các công tử đi thi đấu mà thôi, còn đám nữ tử kia một người cũng không quen biết!

Hứa Triều không khỏi sung sướng khi thấy hắn ta gặp họa, đêm qua hắn ta quỳ cả đêm ở Tây viện, bây giờ không muốn làm với nàng, như vậy không được.

Vì muốn được thỏa mãn về thể xác, Hứa Triều vỗ vỗ bộ ngực: "Chuyện này không dễ dàng gì xử lý, chỉ cần tối nay ngươi làm ta hài lòng, ngày mai ta sẽ đến cầu nương xin tha thứ."

Ai ngờ Chu Mộ nghe xong lời này không hề dao động, lấy chăn đắp lên người, nghiêng người nói: "Hứa Triều, chính ngươi giải quyết đi, hôn ước của chúng ta một ngày không xa cũng trở thành hư vô. Nếu như ân ái mặn nồng, sau này chỉ sợ sẽ không thể rời xa đối phương."

"Hơn nữa, nếu ngươi thực sự mang thai, ta nghĩ chúng ta đều không vui vẻ gì khi bị một đứa trẻ trói buộc."

Hứa Triều hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đơn giản là nếu nàng có con với hắn, sau khi hai người hòa ly, người phụ nữ hắn thực sự yêu sẽ khó chấp nhận đứa con của nữ nhân khác.

Đã nhắc đến chuyện này, Hứa Triều cũng chẳng còn hứng thú, nàng chỉ ham mê khoái lạc chứ không phải thân thể Chu Mộ. Ngoài trời lạnh giá, Hứa Triều không còn chạy về nữa, dứt khoát chui lên giường Chu Mộ. Dù sao cũg đã ngủ cùng nhau rồi, nàng không cần phải giả vờ làm gì, chỉ là cái giường này, sao lại cứng như vậy!

Sau đêm đó, hai người cách xa nhau nửa tháng. Hứa Triều không quan tâm hành động Chu Mộ, chỉ là nàng thường xuyên trằn trọc vì dục vọng vào ban đêm.

Lần gặp tiếp theo Hứa Triều thấy Chu Mộ, là lúc hắn đang ở Thượng Thư Phòng. Theo lệnh của đương triều hoàng đế, con của quan lại, nếu không vào triều đình hoặc trở thành võ tướng, đều cần phải đạt được khen ngợi trong Thượng Thư phòng mới có thể rời đi, tự mình khai phủ cư trú.

Hứa Triều tuy là quận chúa, đã xuất giá, nhưng vẫn chưa được phong tước. Hoàng cữu đã hứa với nàng vào ngày cập kê rằng nếu nàng vượt qua kỳ thi do tiên sinh ra đề trong mùa săn bắn năm nay, thì sẽ để nàng tự lập môn hộ, đưa nàng một tòa phủ đệ và phong tước quận chúa.

Nhưng Chu Mộ lại không giống vậy, hắn chỉ muốn sớm ngày rời khỏi Thương Thư phòng để được phong làm tiểu hầu gia, từ đó trở thành một người nhàn tản, du sơn ngoạn thủy, không còn chịu sự ràng buộc của phụ mẫu.

Đến lúc đó, hôn ước của hắn và Hứa Triều sẽ trở thành giấy vụn, hắn cũng sẽ tự tin hơn nhiều so với hiện tại.

Vừa bước vào Thượng Thư phòng, hai người lại giống như ngày xưa, mỗi người ngồi mỗi phía, không thèm nhìn nhau lấy một cái. Nếu không phải mọi người đều biết chuyện hôn sự của họ đã được định đoạt, thì quả thực sẽ tưởng rằng hai người vẫn là đối thủ không đội trời chung như xưa.

Mọi người trong phòng tuy không biết lý do thành thân của hai người, nhưng cũng đều hiểu rõ rằng, tuyệt đối không thể chọc giận họ. Nếu đụng đến một trong hai người, hậu quả sẽ không tốt đẹp gì.

Huống gì, lúc bái đường, hai người rõ ràng cách nhau một khoảng, không hề giống một đôi phu thê.

Sáng sớm, phụ từ chưa giảng bài, chỉ thông báo cho các học trò rằng kỳ thi săn mùa đông sẽ diễn ra sau hai tháng nữa. Sau khi tan học, các học trò có thể đăng ký tham gia. Cũng như kỳ thi năm ngoái, phụ từ hy vọng các học tử sẽ ôn tập nghiêm túc, tránh trường hợp sang năm phải thi lại.

Sau khi phụ từ rời đi, không lâu sau căn phòng lại trở nên ồn ào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro