Chương 20: Phong bế bằng nụ hôn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Triều bị Chu Mộ vô cớ sàm sỡ mà tức giận đến mức bật cười, nàng đánh nhẹ vào bàn tay không an phận đang đặt trên mông mình của hắn:

"Mối quan hệ giữa ta và hắn yốn dĩ là bạn bè tốt, chắng lẽ vì ngươi mà ta phải cắt đứt tình bạn với hắn sao? Ngươi đã quên rằng vừa thành thân xong, ngươi đã bỏ nhà đi đến trại ngựa để bắn cung cùng với nữ nhân khác, Chu Mộ ngươi không thể vô sỉ đến mức như vậy."

"Hơn nữa, đêm đó ta đã hạ mình cầu xin ngươi cùng phòng với ta, nhưng ngươi nhất quyết không chịu. Ta muốn tìm nam nhân khác, ngươi cũng không có quyền can thiệp!"

Chu Mộ thấy nàng liên tục nói như pháo rang, trong lúc nhất thời, hắn không nghĩ ra cách nào khác để khiến nàng im lặng,  đầu óc nóng lên liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, trực tiếp hôn lên môi nàng, dùng cách này phong bế đôi môi đang nói những lời không hay này.

Lòng bàn tay dưới thân cũng không đứng đắn, trực tiếp kéo quần lót Hứa Triều xuống, thịt căn không biết từ khi nào đã sớm bại lộ trong không khí, một đường thẳng đâm vào trong thân thể Hứa Triều.

"Ưm." Hứa Triều run lên một cái, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Hắn... Hắn sao lại có thể hôn nàng! Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng mà...

Nhưng Hứa Triêu không biết đây cũng là lần đầu Chu Mộ hôn một nữ nhân, hắn chỉ biết hung hăng ngậm lấy đôi môi thơm mềm, không có bất kỳ động tác nào khác.

Sau một lúc, môi Hứa Triều được buông ra, nàng thở hổn hển, có chút dồn dập. Chu Mộ ôm chặt lấy nàng, dưới thân thong thả thọc vào rút ra vài cái, Hứa Triều rên một tiếng, rồi nhận ra không thích hợp liền mím chặt môi dưới để kìm nén tiếng rên rỉ.

"Nhanh rút ra, Ngọc Ninh và Hà Ngọc vẫn ở phía trước." Xe ngựa phía trước tuy có rèm che, nhưng nếu gió thổi qua, hai người họ chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.

"Sợ gì chứ, chúng ta là phu thê, làm chuyện này là lẽ đương nhiên."

Mấy ngày trước nàng còn chủ động cầu hoan, kết quả vẫn phải tự mình nhịn xuống. Đúng là gặp quỷ mà.

Vừa nghĩ đến chuyện đang làm, Hứa Triều nghiêng đầu nhìn, gắt gao túm chặt cánh tay nam nhân phòng ngừa bản thân bị trượt xuống.

"Trở về rồi làm... Ưm, không được sao?"

Côn thịt của Chu Mộ càng lúc càng đâm sâu vào trong hoa huyệt của nàng, mỗi một cú nhấp đều phát ra tiếng bạch bạch, hai túi tinh hoàn đánh ở trên mông Hứa Triều.

"Chịu không nổi nữa." Chu Mộ thở dồn dập, đem Hứa Triều đặt xuống dưới thân, may mà xe ngựa đủ rộng.

Hai chân Hứa Triều giơ lên, cặp mông như trái đào nhếch cao, hoa huyệt phấn hồng phơi bày ra trước mắt.

Chu Mộ lấy tay đè Hứa Triều ở hai bên, cự vật thô to phụt một tiếng lại lần nữa cả cây hoàn toàn đi vào, cảm giác bị lấp đầy quá mức sảng khoái, nàng bất giác rên rỉ.

Hai người bên ngoài xe ngựa nghe được chút động tĩnh, đều im lặng, không dám mở miệng dò hỏi.

Bên trong xe, nơi giao hợp truyền đến tiếng nước phụt phụt, Hứa Triều bị thao khiến hai bên ngực rung lắc nhảy lên nhảy xuống, có thể thấy được chuyện dâm dục này kịch liệt đến mức nào.

"Quá nhanh quá nhanh, Chu Mộ, ta không được nữa... nóng quá..." Hứa Triều bị Chu Mộ gắt gao đè nặng dưới thân thao huyệt, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào người nàng.

Chu Mộ nghe Hứa Triều nói xong, khẽ cười, ghé vào tai nàng thủ thỉ: "Quận chúa đây là đang nóng lòng, lát nữa sẽ ổn thôi."

Hứa Triều bực bội trong lòng, cố đẩy hắn ra, nhưng không ngờ không những không đẩy ra được, mà hắn còn tiến đến gần hơn.

Chu Mộ nhìn chằm chẳm vào thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ dưới thân hồi lâu, ánh mắt lại bị thu hút bởi chiếc cổ trắng ngần của nàng. Khi còn nhỏ, hắn thường thấy nương có nhiều vết đỏ bầm trên cổ, hắn còn cố ý tìm thuốc mỡ cho nương. Nhưng không ngờ, những vết ấn ký trên cổ nương ngày càng nhiều, cho đến một lần hắn đi cấp thuốc mỡ cho nương, mới thấy cha ôm nương trong lòng, cha thế mà đang hôn cổ nương!

Sau khi lớn lên, cùng các huynh đệ trò chuyện, hắn mới hiểu ra, đó là thú vui tao nhã giữa nam và nữ.

Ban đầu, Chu Mộ vô cùng khinh thường việc này, cho rằng chẳng có gì thú vị. Nhưng  giờ đây nhìn thấy cổ của Hứa Triều, hắn không khỏi nuốt nước miếng, thậm chí còn nảy sinh ý định muốn cắn nàng.

Hứa Triều cảm thấy cổ mình nhói lên một chút đau đớn, hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Chu Mộ đang chăm chú cắn cổ mình, thậm chí còn ra sức mút lấy.

Mặc dù cảm giác đau nhức chỉ như bị kiến cắn, nhưng trong lòng Hứa Triều lại có một cảm giác kỳ lạ, nàng thấy mình và Chu Mộ như vậy, quả thực giống như một đôi phu thê mới thành thân đang ân ái mặn nồng.

Hứa Triều nhanh chóng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ của mình. Chu Mộ không thể yêu nàng, và nàng cũng càng không...

Phu thê bình thường yêu nhau sao có thể giống như bọn họ? Cả ngày cãi nhau ầm ĩ, trên giường tuy hòa hợp, nhưng xuống giường hận không thể đấm chết đối phương.

Huống hồ Chu Mộ đã nói rõ ràng với nàng, rằng giữa hai người họ không thể có con.
Hứa Triều cũng không nghĩ sẽ có ngày đó.
Nếu như thật sự mang thai, có lẽ chỉ có thể bỏ đi.

Một đứa trẻ không được mong đợi, chào đời trên thế giới này có lẽ sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn người bình thường.
Hứa Triều cũng không hy vọng hài tử của nàng phải nghe những đồn đãi vớ vẩn, nàng càng muốn, cùng phu quân mà mình nhận định sinh con dưỡng cái vượt qua quãng đời còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro