Chương 21: Nàng gọi phu quân hắn nghe mà tê dại (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chu Mộ, không được cắn." Hứa Triều suy nghĩ kỹ một lúc, hiện tại nàng muốn kiềm chế ham muốn của bản thân, sau này tuyệt đối không thế làm chuyện như đêm đó nữa, sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm quận chúa của nàng.

Làm sao nàng có thể vì tình yêu mà đi quyến rũ Chu Mộ chứ! Thật là mất hết thể diện.

Chu Mộ nghe thấy tiếng nàng hung hăng, cố chấp ngậm chặt mấy chục giây, cuối cùng môi mới buông lỏng ra.

Ngay lập tức, nhìn thấy trên cổ trắng nõn của Hứa Triều xuất hiện vài dấu ấn màu hồng, bị hắn mút vào như những đóa hoa mai khắc trên người.

"Ngươi không cho ta cắn, vậy cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi cắn như thế nào mà lại chặt như vậy?"

Không biết từ khi nào, phần thịt mềm bên trong huyệt Hứa Triều co lại, cắn chặt thịt căn của Chu Mộ.

Nàng đành phải thả lỏng lại, âm đạo rốt cuộc nhả ra một chút, vật cứng của Chu Mộ cuối cùng lại có thể tiếp tục đưa đẩy.
Quy đầu hung hăng đẩy mạnh vào nhuỵ hoa của Hứa Triều, khiến nàng hét lên liên tục, cuối cùng đành phải cắn quần áo Chu Mộ.

"Hừ...a, Triều Triều sắp bị đâm hỏng đến nơi rồi." Hứa Triều hai chân nâng lên được một lúc cảm thấy hơi nhức mỏi, đành phải kẹp ở e0 Chu Mộ, the0 hắn lắc lư thân thể, nhẹ nhàng đong đưa.

Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, sắp đến nơi rồi, nghĩa là không lầu nữa sẽ dừng lại.

Chu Mộ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần rút ra chỉ để lại một đoạn ngắn trước cửa mình, dâm dịch đi theo nhục côn mà chảy ra ở trên xe ngựa.

Xe ngựa không biết cán phải thứ gì, đột nhiên rung lắc mạnh. Hứa Triều "A!" một tiếng, sau đó bưng kín miệng. Trên đường ồn ào như vậy, hẳn là sẽ không có ai nghe được.

"Muốn mở cửa sổ ra không? Cho mọi người xem bộ dạng của ngươi." Chu Mộ biết rõ điều gì khiến Hứa Triều kêu lớn tiếng như vậy, bởi vì vừa rồi quy đầu của hắn vô tình chạm vào một chỗ thịt mềm mại khác thường. Hắn suy đoán, chỗ đó hẳn là vùng nhạy cảm của Hứa Triều, Chu Mộ cố ý hướng đến chỗ vừa nãy hung hăng va chạm, quả nhiên thân mình Hứa Triều run rẩy dữ dội, dâm thủy tuôn ra như suối ướt đẫm cả sàn xe.

"Ha...a, không được... Mở cửa sổ."

Lời của Hứa Triều còn chưa dứt, Chu Mộ đã vạch hai bên cửa sổ ra một chút. Nàng liếc mắt nhìn ra, có thể thấy mọi người đang di chuyển bên ngoài.

Bất chợt khí lạnh từ cửa sổ tràn vào bên trong xe, vừa lúc thổi đến đôi đùi thon dài mịn màng của Hứa Triều. Nàng nhỏ giọng khẩn cầu: "Chu Mộ, đóng lại được không, ta lạnh."

"Vừa mới còn nói nóng, giờ lại nói lạnh,
Hứa Triều, ngươi thật khó chiều."

Hứa Triều khóc không ra nước mắt, thấy hắn không có động tác gì, đành phải nhỏ giọng nói: "Cầu xin ngươi đóng lại...a!" Nếu không phải đang làm giữa thanh thiên bạch nhật, nàng sẽ không gọi to tên hắn, cũng tuyệt đối sẽ không cầu xin hắn như vậy.

Chu Mộ nhìn nữ nhân một bên sợ hãi bị phát hiện, một bên bộ dáng đang run rẩy, chỉ làm hắn có thêm nỗ lực mà thao lộng, ở mảnh đất mẫn cảm kia lung tung đâm thọc.

"Phu quân, đừng... Đóng cửa sổ lại.. Ôi, được không?" Hứa Triều dùng mọi cách van xin, Chu Mộ hắn nhất quyết không làm theo, nàng mềm mỏng nài nỉ.

Nam nhân đang rất hưởng thụ trong khoái cảm của việc làm tình, thân thể hắn chợt run rẩy, tiếng "Phu quân" mềm mại thanh tao ấy khiến tai Chu Mộ như tê dại.

"Được, đóng cửa sổ." Vừa nãy tiếng "Phu quân" ngọt ngào êm ái của nàng không lớn, hắn sẽ tức chết nếu tiếng kêu này bị người ngoài nghe được.

Chu Mộ đỡ Hứa Triều ngồi dậy, một tay ôm lấy e0 nàng, một tay nâng mông nàng lên, tàn nhẫn thúc vào thân thể nàng, đồng thời giơ tay kéo cửa sổ. Chưa kịp chạm tay vào cửa số, cả hai đã bị xe ngựa lắc mạnh khiến người ngã về phía trước.

Hứa Triều cũng rên rỉ the0 từng nhịp thúc, nàng cắn chặt môi, nhất định phải làm Chu Mộ dừng lại, nhưng hắn thì ung dung thong thả, một bên đưa đẩy, một bên hỏi: "Hà Ngọc, bên ngoài tình hình thế nào?"

Hà Ngọc đáp: "Công tử, vừa nãy có một hài tử xông vào, quấy rầy ngài."

Mã phu cất giọng hùng hậu, như xé tan bầu không khí: "Đứa trẻ nhà ai không quản cho đàng hoàng, muốn chết sao!"

Vài giây sau, bên ngoài một phụ nhân vội vã chạy đến bên xe ngựa, khẩn khoản nói:
"Mong đại nhân thứ lỗi, hài tử nhà ta không cố ý va vào ngựa của ngài, mong đại nhân tha thứ."

Nhìn thấy cỗ xe ngựa lộng lẫy này, nghĩ đây hẳn là người gia thế giàu có, trong lòng sự hãi, giọng nói cũng run rẩy:

"Quận chúa, tha hay không tha." Chu Mộ đổi hướng hỏi nàng, thân mình nhắm thẳng về phía trước. thịt căn cũng một lần nữa cắm tiểu nột huyệt đang ướt dầm dề.

Bộ ngực mềm mại lả lơi lộ bên ngoài, cửa sổ lúc này còn hé mở một khe nhỏ, tuy bên ngoài không thể nhìn rõ người bên trong, nhưng Hứa Triều vẫn cảm thấy căng thẳng.

"Sao không nói gì?" Chu Mộ cố ý thong thả rút ra, rồi lại thong thả cắm vào, đồng thời nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.

"Ư... Không sao, đi...đi." Hứa Triều xấu hổ tức giận đến muốn chết, đành phải nói xong cho nhanh, vì nếu chậm thêm một giây nữa, nàng sẽ không nhịn được mà rên rỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro