Chương 33: Vậy mà nói mối quan hệ họ không tốt đẹp?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trường đua ngựa, Chu Mộ và Lý Thừa Tử mỗi người cưỡi một con ngựa đi vào sân, Viên Lịch đóng vai trò trọng tài đứng ở một bên.

Hứa Triều và Lý Duyệt ngồi dưới một góc mái hiên, cả hai đều dõi mắt nhìn về phía trại ngựa phía trên.

Tiếng ra lệnh vang lên, hai con ngựa lao vun vút như tia chớp, Hứa Triều nhìn sang, liền thấy ngựa của Chu Mộ gần đến đích, ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên, nàng trơ mắt nhìn Chu Mộ và Lý Thừa Tử cùng ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, may mắn là cả hai đều phản ứng nhanh nhạy, kịp thời kéo dây ngựa lại nên không va chạm, nhưng quán tính quá mạnh khiến họ ngã song song xuống đất.

Bạn bè của Chu Mộ chạy đến đỡ hắn ngồi xuống một bên, Hứa Triều và Lý Duyệt vội vã chạy đến đỡ Lý Thừa Tử dậy.

"Không sao chứ?" Chu Mộ ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Triều đang nắm chặt cánh tay
Lý Thừa Tử, kiểm tra vết thương cho hắn.

Chu Mộ gắt gao nhìn Hứa Triều, thấy nàng không hề có ý định quan tâm đến mình, trong lòng tức khắc cảm thấy ủy khuất vô cùng: "Hứa Triều, rốt cuộc ai mới là trượng phu của ngươi?" Rõ ràng chính mình cũng ngã rất đau, nhưng nàng lại không hề quan tâm.

Ánh mắt Chu Mộ quá mức u oán, Hứa Triều có chút không biết làm sao bèn tránh né. Bên cạnh có nhiều người như vậy, nàng cũng không nghĩ nhiều, đành phải im lặng lấy ra khăn tay, giúp Lý Thừa Tử băng bó vết trầy xước trên cánh tay.

Chu Mộ nhìn vào tên được in trên khăn tay, đây là chiếc khăn tay mà nàng thường mang theo trước đây, rất quý. Hiện giờ, nàng lại chủ động lấy ra để băng bó cho nam nhân khác.

Một bằng hữu đưa khăn cho hắn, Chu Mộ lắc đầu từ chối ý tốt của người đó. Hắn không quan tâm đến vết thương đang chảy máu ở chân, đứng dậy nhìn Hứa Triều, chất vấn nói: "Ngươi thích hắn đến vậy, không thèm quan tâm đến ta?"

Hứa Triều nhìn hắn với vẻ nghiêm túc: "Hắn là bạn của ta."

Chu Mộ vô cùng tức giận, không kìm được mà buột miệng thốt ra: "Nhưng ta mới là trượng phu của ngươi!"

Hứa Triều bất đắc dĩ: "Chu Mộ, mối quan hệ giữa chúng ta không tốt đẹp lắm. Ta quan tâm bạn của ta, ngươi có bạn của quan tâm ngươi, như vậy không phải tốt sao?"

Nhìn đám công tử thế tử đứng bên cạnh Chu Mộ, Hứa Triều thực sự không có vẻ mặt vui vẻ gì. Rốt cuộc, trừ bỏ Viên Lịch vẫn luôn thờ ơ, thì nhóm người này ngày xưa đối với nàng đều không có ý tốt.

Lúc này, bầu không khí trong sân có chút nặng nề, bạn bè của Chu Mộ đều không ai mở miệng nói chuyện.

Chu Mộ như quả bóng cao su bị xì hơi:
"Tốt lắm, thì ra với người quan hệ của chúng ta không tốt đẹp gì!"

Nữ nhân nhẫn tâm, là hắn đã ra vào trong cơ thể nàng, cùng nhau hoà quyện, vậy mà lại nói quan hệ của họ không tốt đẹp gì.

Nói xong câu đó, trước mặt mọi người, hắn cố chịu đựng cơn đau ở lưng mà đi ra khỏi trại ngựa.

Chỉ còn lại ba người, Lý Duyệt hỏi Hứa Triều: "Ngươi thật sự không quan tâm sao?
Ta thấy vết thương của Chu Mộ rất nghiêm trọng." Y phục sau lưng hắn ta thậm chí còn bị rách.

Hứa Triều đương nhiên cũng nhìn thấy, nhưng ngoài miệng lại mang theo chút sảng khoái: "Ba năm trước, khi hắn lên tiếng trước mặt mọi người để giúp Tôn Oanh, hắn nên đoán trước được rằng sẽ có ngày ta không đứng về phía hắn như hôm nay."

Hứa Triều trở về phủ, Hứa Hác Chi đã đợi ở trong phủ, nhìn Hứa Triều bình an vô sự, nhẹ nhàng thở phào: "Ta vừa mới ra khỏi trại ngựa, sau lưng liền xảy ra chuyện, ngươi có bị giật mình không?"

"Ca, ta không có." Hứa Triều có chút bực bội.

Mặc dù Chu Mộ bị thương không phải do nàng tạo thành, nàng cũng không cần thiết phải quan tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ đến hình ảnh lúc hắn đi, không thể nào quên được.

"Chu Mộ phái người đến thông báo, hắn đã về phủ trước."

Hứa Triều ở lại phủ trưởng công chúa thêm hai ngày, cuối cùng cũng lên kiệu, ngồi trên xe ngựa hồi phủ.

Hứa Triều đẩy cửa bước vào nhà, bên trong không còn một bộ y phục nào của mình, vội vàng hỏi cung nữ đang quét dọn.

"Phu nhân, từ lúc người về nhà mẹ đẻ vài ngày trước, đồ đạc của người đã được dọn vào phòng của thiếu gia."

Hứa Triều đành phải đi gõ cửa phòng Chu
Mộ.

Vừa mở cửa, Hứa Triều đã thấy hắn trần trụi phần thân trên, chỉ khoác một chiếc khăn tắm trên vai, tóc ướt đẫm.

Thấy là nàng, nam nhân không quay đầu lại, xoay người đi vào phòng, không nói một lời. Hứa Triều liếc mắt nhìn, thấy y phục của mình đều ở đó, được sắp xếp gọn gàng, đặt cạnh y phục của hắn.

Cho đến khi hắn ngồi vào bàn tròn, Hứa Triều mới chú ý tới một vết sẹo dài trên lưng hăn, hắn là do vụ tai nạn ở trại ngựa ngày hôm đó.

Nàng lấy ra hộp thuốc mỡ mang từ nhà, đi đến sau lưng Chu Mộ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương.

"Chẳng phải là không muốn quan tâm ta sao?" Chu Mộ nhắm mắt lại, tùy ý mở miệng, không nghe ra được cảm xúc gì.

"Ngươi còn như vậy, ta đi đấy." Hứa Triều làm bộ chuẩn bị rời đi, lại bị hắn túm lấy vạt áo.

"Không được đi."

"Còn chưa bôi thuốc xong, đau quá!" Chu Mộ cố ý ôm trán, làm bộ đau khổ.

"Đáng đời!" Ai bảo hắn rảnh rỗi, khỏe tài cỡi ngựa, trùng hợp hai con ngựa kia cũng hiếu thắng, nổi lên xung đột.

"Đồ của ta sao lại chạy hết vào phòng ngươi?" Hứa Triều nhìn quanh bốn phía, trong phòng có thêm một chiếc giường phụ, mà giường Chu Mộ hay nằm được trải chiếc đệm mềm mại vốn là của nàng.

Lại nhìn Chu Mộ trên giường phụ, cũng chỉ có một lớp chăn mỏng, chiếc giường rất cứng.

"Về sau chúng ta cùng ở một phòng."

"Ừ." Hứa Triều gật đầu, bôi thuốc xong cho hắn xong, rồi đứng bên bàn trang điểm sửa sang lại đồ đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro