Chương 35: Tư thế xi tiểu (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này ngoài phòng có thanh âm truyền đến, Hứa Triều đang bị Chu Mộ dán sát vào người, nàng sợ tới mức nín thở, may mà quần áo của hai người đều còn nguyên vẹn, nếu không thì ai hiểu được sẽ biết họ đang làm chuyện gì.

Hơi thở của Chu Mộ phả vào giữa cổ Hứa
Triều, thô nặng mà lại dồn dập, Hứa Triều hơi nghiêng đầu thấy tóc của hắn sớm đã mướt mô hôi.

Chỉ trong chốc lát, tất cả hạ nhân dọn dẹp bên ngoài đã rời khỏi đông viện và đi làm việc riêng của mình.

Một lúc sau Chu Mộ kéo hai chân Hứa Triều, lấy tư thế tiểu hài tử xi tiểu mạnh mẽ mà thao, Hứa Triều tim đập thình thịch, ở tư thế này, trọng tâm đều đặt ở trên người hắn, hoa huyệt hoàn toàn không có cảm giác an toàn phơi bày trước không khí.

Hứa Triều ánh mắt dán chặt vào chiếc gương tròn trên bàn, nàng bị nam nhân phía sau mông ôm mông kéo đi, trong miệng của huyệt mềm bí ẩn chứa một cây thịt thô cứng dữ tợn, đang rút ra cắm vào kéo theo những sợi bạc.

Thân dương vật mắt thường có thể thấy được, nhưng Hứa Triều xấu khổ không dám xem.

Chiếc gương lọt vào trong mắt Hứa Mộ, cố ý ôm nàng nhắm ngay hướng gương đi đến.

"Nhìn thấy không, cái miệng nhỏ của ngươi ăn một cách rất vui vẻ."

Hứa Triều nhắm chặt hai mắt, cũng không đáp lời hắn, chỉ là không thể kìm được tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng

"A...a, ta không muốn nhìn, đổi tư thế khác...Chu Mộ"

Hứa Triều khoé mắt hơi đỏ lên, tư thế này thật sự quá phóng túng, bộ dáng dâm đãng của mình bị phơi bày, mà nam nhân ăn mặc không chút cẩu thả, như thể hắn là người ngoài không liên quan gì đến chuyện này.

"Muốn đổi tư thế thì trả lời ta, ta là ai?"

"Chu Mộ, ngươi là Chu Mộ." Hứa Triều muốn tóm lấy thứ gì đó đề chống đỡ bán thận, nhưng lại bị hắn kéo lên, cách bàn một khoảng, thứ duy nhất nàng có thể bám vào chính là cánh tay hắn, nhưng ôm chặt cánh tay của hắn, cảm giác giống như lơ lửng trên không khiến nàng thấy rất hoảng sợ.

"Không đúng." Chu Mộ lắc đầu, ôm chặt đùi nàng, đâm vào cửa âm đạo của nàng, xuyên vào một độ sâu chưa từng có.

"Đau quá! Ối!" Chu Mộ vừa mới dùng lực mạnh đâm vào cổ tử cung của nữ nhân, giống như một cái chày, càng ngày càng mạnh hơn.

"Phu quân... nhẹ nhàng một chút, Triều Triều chịu không nổi nữa...sắp ngất rồi..."

Lại nghe được xưng hô quen thuộc, Chu Mộ càng hưng phấn mà thao, thân thể mềm mại của Hứa Triều bị lực mạnh lắc qua lắc lại, nếu không phải đang ôm chặt lấy cánh tay Chu Mộ, có lẽ nàng đã ngã xuống.

"Đổi tư thế! Phu quân ~" Giọng Hứa Triều dịu đi, giống như một con mèo con.

Chu Mộ trong lòng vui vẻ, đem nàng thay đổi tư thế, để nàng ngồi ở trên bàn, lại tách rộng hai chân nàng ra, một lần nữa vào tiến vào.

"Tốt Triều Triều, hãy gọi là phu quân thêm vài lần nữa nào."

Một tiếng này làm Hứa Triều có chút thất thần, một lúc sau, nàng thở hổn hển khi bị hắn đẩy mạnh: "A...phu quân thật tuyệt, Triều Triều sắp bị phu quân thao hôn mê rồi...rất thích...rất thích."

Chu Mộ nghe những âm thanh gọi phu quân này, đạt đến cao trào, lúc chuẩn bị xuất tinh thì nhanh chóng rút ra, tinh dịch phun hết lên mép bàn.

"Hôm nay ta chưa kịp uống dược." Chu
Mộc chủ động mở miệng, sợ nữ nhân đang thở hổn hển trong ngực mình sẽ suy nghĩ nhiều.

"Ngươi uống thì ta cũng uống. Hai người cùng uống, sẽ không có thai."

Đổ mồ hôi đầm đìa, Chu Mộ đi tắm rồi đi đánh thức Hứa Triều trên giường.

Nước nóng đã được đưa vào phòng, Hứa Triều vừa mới đứng lên thì chân tay bỗng nhiên nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mắn thay Chu Mộ đứng bên cạnh đã phản ứng rất nhanh, giữ cánh tay nàng lại.

"Hứa Triều, còn hơn một tháng nữa mới đến Tết, ngươi nóng nảy như vậy sao?"

"Còn không phải lỗi của ngươi!" Hứa Triều tức giận ngồi xuống, không nhịn được đá vào ván giường, chân mềm đến mức không thể đi được, Chu Mộ còn ở chỗ này châm chọc nói móc, không hề có chút thương hương tiếc ngọc!

Giây tiếp theo, thân thể Hứa Triều bị nhấc lên không trung, nàng hét lên một tiếng, ôm lấy cổ Chu Mộ.

Bị hắn ôm theo kiểu công chúa vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nghiêng Chu Mộ, tim Hứa Triều đập nhanh, nàng phớt lờ cảm giác này, chỉ nghĩ đây là do sợ hãi trước cử động đột ngột của hắn.

"Chu Mộ... Ta có thể tự rửa." Bị hắn bế vào thau tắm, Hứa Triều cuộn tròn ở trong nước ngẩng đầu nhìn nam nhân.

"Được." Chu Mộ vốn đã có chút buồn ngủ nên đấm đấm e0 nằm xuống giường ngủ say đi vào giấc, hoàn toàn quên mất mình đang ngủ trên chiếc giường êm ái của Từ Triều.

Hai người ngủ một giấc đến buổi tối, có tiếng gõ cửa ngoài phòng.

Hứa Triều the0 bản năng hỏi một câu: "Ai đó?"

"Thế tử phu nhân, hầu gia cùng phu nhân mời người cùng thiếu gia qua dùng bữa."
Hứa Triều trong nháy mắt thanh tỉnh ngồi dậy, nàng nhìn về phía bên ngoài trời đã tối om, đẩy đẩy Chu Mộ bên cạnh.

Ai ngờ đến hắn một tay kéo lại cánh tay Hứa Triều, đem nàng ôm đến trong lòng ngực.

"Ngủ thêm chốc lát nữa."

Hứa Triều ghé vào lồng ngực của Chu Mộ, nàng đưa tay kéo mi mắt của nam nhân mở ra: "Mau tỉnh lại đi! Phụ mẫu của ngươi sẽ sốt ruột chờ đợi."

Hơn mười phút sau, Chu Mộ theo Hứa Triều đi tới tây viện, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn đột nhiên bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Hứa Triều, khoác qua vai nàng, ôm nàng vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro