Chương 36: Chu Mộ, ngươi tốt nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ngưng và Chu Bình đã chờ đợi rất lâu, trên mặt không giấu được vẻ sốt ruột, nhìn thấy hai người ôm nhau đi đến, không khỏi mỉm cười với nhau.

"Phụ thân, mẫu thân."

Tuy rằng đã gả vào Chu gia được hơn một tháng, nhưng Hứa Triều vẫn cảm thấy có chút không chân thực, dù sao trong một tháng này nàng cũng chưa gặp phụ mẫu Chu Mộ được mấy lần.

Nàng còn tưởng rằng, Chu phủ có nhiều nội quy, cả nhà phải ăn cơm cùng nhau.

Diệp Ngưng vẻ mặt vui vẻ, kéo Hứa Triều đưa tới bên cạnh chính mình ngồi xuống,
Chu Mộ thấy thế cũng ngồi xuống một bên, bắt đầu yên lặng mà gắp thức ăn.

"Triều triều nhìn gầy quá, mau ăn chút thịt đi."

Chu Mộ trơ mắt nhìn miếng thịt hắn định gắp lên bị mẫu thân mình mang đến trước mặt Hứa Triều.

"Con cảm ơn, mẫu thân cũng ăn đi." Hứa Triều không nhịn được cười, cố ý đút miếng thịt kho lớn vào miệng trước mặt Chu Mộ, sau đó hài lòng ngẩng đầu đối diện ánh mắt Chu Mộ.

Đêm nay, Hứa Triều ăn no căng bụng, đến mức không thể đi bộ trên đường về phòng.

Chu Mộ thấy Hứa Triều bước đi quá chậm, giả vờ tặc lưỡi, sau đó ngồi xổm trước mặt, đưa lưng về phía nàng.

Hứa Triều chậm chạp không có động tĩnh, cứng đờ tại chỗ.

"Đi lên, ta cõng ngươi."

Gió mát dọc đường thổi qua, Hứa Triều nằm trên lưng Chu Mộ, nhìn chóp mũi thẳng tắp của hắn, dáng người hoàn mỹ không thể rời mắt.

Nhìn bóng người in trên phiến đá, Hứa Triều đưa tay ra vẫy tay.

"Hứa Triều, lại lộn xộn ta liền ném ngươi xuống." Chu Mộ giọng điệu uy hiếp làm Hứa Triều buông tay xuống, nàng bĩu môi:
"Ném thì ném, ai sợ ngươi."

"'Vậy ta buông ngươi đây." Chu Mộ vừa nói vừa buông tay ra, trọng tâm Hứa Triều hướng xuống dưới, hai chân kẹp chặt e0 hắn.

"Không, ta không đi được nữa, Chu Mộ,
ngươi tốt nhất!" Trời tối như vậy, nàng không muốn bị bỏ lại ở đây lê lết đi về.

Tuy rằng lúc lẻn ra ngoài trơi, nàng thường xuyên trở về nhà vào lúc nửa đêm, nhưng những lần đó có Lý Duyệt đi cùng, dù sao nhà Lý Duyệt cũng không nghiêm khắc, cho dù ra ngoài vào ban đêm cũng sẽ có xe ngựa đợi, người hầu và thị nữ cũng sẽ đi cùng.

Hiển nhiên, Chu Mộ rất hưởng thụ với lời nói như vậy, càng có động lực cõng Hứa Triều trên lưng.

Mấy ngày sau, hoàng hậu mời tất cả các vị phu nhân và hậu bối vào cung để thưởng thức hoa mai vừa nở ở hậu viện.

Những bông hoa mai này là năm trước nàng được cho phép trồng ở sân sau, hàng năm khi nở hoa, một số bông được lấy làm bánh hoa mai, một số thì làm ủ hoa mai.

Hứa Triều mỗi năm đều thực chờ mong, năm nay cũng là như thế, nàng từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là những món điểm tâm linh tinh.

Hôm nay ngày đặc biệt, nàng mặc bên ngoài một chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi, để phù hợp với khung cảnh. Vào thời điểm này mỗi năm, lụa và sa-tanh rất cần thiết để làm chiếc áo khoác bông màu đỏ, dù là hoàng hậu trong cung hay các tiểu thư ngoài cung đều đặc biệt yêu thích màu đỏ, Hứa Triều cũng không ngoại lệ.

So sánh với Chu Mộ, hắn mặc đơn giản hơn nhiều, trên người hắn mặc bộ quần áo độn bông màu đen giống như ngày xưa, không có phong cách gì cả.

Hai người cùng nhau tiến vào hậu cung, Hứa Triều nhìn thấy vài vị tỷ muội ngồi cách đó không xa, liền gấp không chờ nổi đi đến, Chu Mộ nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng, cũng đi tìm đám người Viên Lịch tụ tập.

Hứa Triều bước vào, thấy bánh hoa mai trong chiếc hộp không có ai ăn, cũng không có người uống nước hoa mai trong cái bình bên cạnh, nhìn kỹ mới thấy tất cả bọn họ đều dùng nhưng bông hoa mai tuyệt đẹp bện vòng hoa bằng dải gỗ.

Hứa Triều ngồi bên cạnh Lý Duyệt, cắn một miếng bán, nhìn nàng ấy cẩn thận nghịch nghịch những dải gỗ trong tay, quấn chúng lại thành vòng tròn.

"Các ngươi quá nhàm chán, vì sao lại bắt đầu làm loại chuyện này?" Nhìn thấy Lý Duyệt cau mày, Hứa Triều không khỏi bày tỏ nghi hoặc.

"Hứa Triều, ngươi không khéo léo, làm sao có thể hiểu được niềm vui khi làm việc này." Tôn Oanh, người ngồi ở bàn phía sau, nhìn thấy điều này, bắt đầu chế giễu Hứa Triều.

Ăn miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong bụng, Hứa Triều tức giận nhặt thanh gỗ ở giữa lên nói: "Chỉ là làm vòng hoa thôi mà, hồi nhỏ ta cũng biết làm mà, tại sao không làm được chứ?"

Tiếp the0 nàng cũng không ngừng đem mộc điều quấn quanh ở bên nhau, thỉnh thoảng còn trộm liếc ngắm Lý duyệt một cái, nhìn xem mình làm có chính xác hay không.

Chu Mộ tất nhiên nhìn ra được động tĩnh xảy ra ở chỗ Hứa Triều, hắn nhìn nàng nghiêm túc làm vòng hoa, không khỏi mỉm cười.

"Tướng công, cho ngươi, mang lên đi." Đã có tiểu thư đã làm xong vòng hoa, mang theo vẻ mặt ngượng ngùng mang đến cho phu quân của mình.

Công tử kia cũng có chút ý khoe khoang, cúi đầu: "Làm phiền nương tử giúp ta mang lên."

Lần lượt các tiểu thư đều làm xong vòng hoa, Hứa Triều liếc mắt một cái nhìn lại, thấy tất cả các nàng đều đem vòng hoa trong tay đưa cho phu quân nhà mình hoặc là người thương.

Ngay cả trong tay ca ca nàng, cũng đã liên tiếp cầm hai ba vòng hoa, nhưng vẻ mặt
Hứa Hác Chi lại không có vẻ vui vẻ cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro