CHƯƠNG 2 (H++)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin xấu là Baek Do Yi đã rơi vào bẫy.

Tin tốt là cái bẫy do Jang Se Mi giăng ra.

Do Yi nhìn thấy cô cười với mình, môi run lên không biết phải nói gì.

THẬT ĐIÊN RỒ !! 

Đó là tất cả những gì Do Yi có thể nghĩ, Jang Se Mi thực sự đã hoá điên.

** BỐP **

Âm thanh chói tai vang lên khi Baek Do Yi dùng tay còn lại tát thẳng vào mặt cô, nước mắt cứ thế trào ra, vừa rồi còn tưởng cô đã c.h.ết nhưng hóa ra lại đang khóc vì thủ phạm.

"Sao có thể đùa như vậy ... Tôi là mẹ chồng cô, chuyện gì cũng phải có giới hạn, hiểu chưa?"

Đưa tay lau hai hàng nước mắt, trong phút chốc, nỗi sợ hãi tan biến và Do Yi cảm thấy tự tin trở lại:

"Jang Se Mi, cô thật sự điên rồi. Nhìn thấy mẹ chồng bị trêu chọc, hẳn cô cảm thấy rất tự hào."

"Tôi đã hiểu ý của cô." Do Yi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Cái trò lừa đảo lúc nãy ... Tóm lại, tôi sẽ về và xem xét chuyện của Joo Nam, đợi người kiểm tra xong mới bàn chuyện cưới hỏi, cô thấy thế nào ?"

Do Yi phàn nàn với giọng điệu khó chịu, không quên giật tay mình ra khỏi lòng bàn tay cô:

"Còn không mau thả tôi ?!"

"Cả cái này nữa ... Ôi trời, thật quá đáng, sao có thể làm vậy với mẹ chồng mình."

Do Yi tức giận đá vào sợi xích dính chặt với đuôi váy cưới.

Se Mi không lên tiếng, vẫn giữ khuôn mặt quay sang một bên khi bị đánh. Do Yi cắn môi suy nghĩ một lúc mới nhìn cô do dự: "Đau lắm không?"

Gò má của Jang Se Mi nóng lên khi bàn tay nàng chạm vào chỗ bị đánh, đồng thời nghe thấyDo Yi trách móc bên tai:

"Ai bảo cứ luôn làm ra những việc đáng bị ăn đòn như vậy ..."

Hơi nóng lan tỏa ra từ vùng được chạm vào, Jang Se Mi không khỏi bật cười vì bộ dạng của người trước mắt.

Với tư cách là chủ tịch chaebol, Do Yi đã có cuộc hôn nhân chớp nhoáng với người đàn ông ở hộp đêm và kết hôn với anh ta chỉ sau ba lần gặp gỡ.

Với tư cách là chủ tịch chaebol, Do Yi nghĩ việc mình bị chuốc thuốc mê và xích lại là chuyện đùa.

Có lẽ vì cả đời không gặp phải trở ngại gì nên mẹ chồng cô thật đáng yêu, một vẻ đẹp mất não.

Trên thực tế, trong bảy mươi năm kể từ khi được sinh ra, ngoài ấn tượng về ngọn tháp ngà xa hoa đầy thiện chí nơi mình sinh sống, Baek Do Yi không hề biết gì về thế giới thực. Bây giờ, Jang Se Mi quyết định dạy cho nàng một bài học về bản chất xấu xa của con người.

"Sao cô lại cười? Tại sao không buông ra...ah..."

Không có sự phòng bị, Do Yi lập tức bị đẩy xuống chiếc giường êm ái, cơ thể run lên trước sức bật của nệm cao su. Trên đường viền cổ váy cưới, những gợn sóng tuyệt đẹp bắt đầu xuất hiện ở mép ngực, Jang Se Mi kéo mạnh cổ tay nàng, chiếc còng lạnh lẽo phát ra một tiếng click.

Thân hình của Se Mi có vẻ gầy nhưng chân tay và cơ bắp rõ ràng chứa đầy sức mạnh. Baek Do Yi muốn vùng dậy thì bị người phụ nữ tóc ngắn dùng sức ép xuống, trong tích tắc tay còn lại của cũng bị khóa ở đầu giường.

"Jang Se Mi, cô muốn làm gì !!!"

Do Yi có chút bối rối, nỗi sợ hãi dần lớn lên. Tay chân thì bị còng, chỉ có thể nằm trên giường theo dáng hình chữ '大' cực kỳ khó coi, mọi nỗ lực vùng vẫy đều vô ích, ngay cả ánh mắt của Se Mi cũng khiến nàng xấu hổ.

Do Yi giận tím người, trợn trừng đôi mắt nhìn cô: "Còn không buông ra sao? Muốn tôi nổi giận à ?! Đừng quá đáng !"

Nhưng trong đôi mắt đen láy của Jang Se Mi không hề có chút hối lỗi, chỉ có một nụ cười và sự cuồng loạn đang dần chiếm lấy cô. Lúc này, trong đầu Baek Do Yi mới lóe lên một suy nghĩ lạnh sống lưng.

"Mẹ Deung Myung, bình tĩnh nào ... cô ... cô ... không thể..."

Baek Do Yi nói không ra hơi, những suy đoán dần được xác nhận khi cô đưa tay vuốt ve gò má nàng.

"Không thể gì cơ?"

Jang Se Mi ngồi trên giường, lặng lẽ chiêm ngưỡng khung cảnh trước mắt.

Người phụ nữ trong bộ váy cưới thánh thiện, mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn, những giọt nước mắt rơi xuống đôi má xinh đẹp, biểu cảm đau khổ và chống cự khiến người ta liên tưởng tới Bảy sự đau đớn của Đức Mẹ.

"Tôi không thể chạm vào má của người được à ?"

Mái tóc rối bời bị những đầu ngón tay lạnh như băng gạt đi, giác quan bị khuếch đại vì hoảng sợ. Baek Do Yi có thể cảm nhận rõ từng sợi tóc mềm dần rời khỏi da, cho đến khi cả đuôi tóc cũng rời đi để lại một vệt ngứa ngáy.

"Dừng lại——! Đây là lệnh của mẹ chồng !"

Baek Do Yi nghiêng đầu trốn tránh, nhưng hành động này chỉ khiến chiếc cổ trắng nõn lộ ra trước tầm mắt của Jang Se Mi.

"Hay là tôi không thể hôn cơ thể của người?"

Jang Se Mi không nỡ từ chối cảnh đẹp, tiếp tục thì thầm những điều khiến nàng hoảng sợ. Cô chen thân mình giữa đôi chân buộc phải dang rộng, đầu gối xuyên qua lớp váy chạm vào hai vẹt đùi trong, tâm trí Baek Do Yi lập tức quay cuồng, mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng.

"Rõ ràng tôi đã cầu xin người, chỉ cần người không bỏ rơi tôi, tôi sẽ không làm điều gì quá đáng. Nhưng riêng chuyện này ... tất cả là do người tự chuốc lấy !"

Mục đích của việc làm chậm chuyển động là để con mồi từ từ nếm trải cảm giác bất lực. Jang Se Mi cúi xuống, tay chống lên hai bên thân thể Baek Do Yi, chóp mũi cao bắt đầu từ hướng mạch máu ở cổ, theo sau là tiếng tiếng hít vào thở ra cùng hơi thở ấm áp.

"Omoni thơm thật."

"Dừng lại ... Jang Se Mi ... cô không thể! Uh ..."

Khi môi cô bắt đầu mút lấy miếng da nhỏ, tiếng rên rỉ và phản ứng sinh lý đã đánh thức Baek Do Yi. Nàng liên tục vùng vẫy, thân thể vặn vẹo, nhưng cơ bản không làm gì được ngoài việc kìm nén sự xấu hổ.

"Cô đang phạm tội, có hiểu không ? Đừng ... Ah ~ Cô định giải thích với cả nhà như thế nào ?"

Lời vừa dứt, động tác của Jang Se Mi cũng dừng lại, mang đến cho Baek Do Yi chút hy vọng nhỏ nhoi.

"Khi nhắc đến gia đình, những lời khuyên của gia đình, chúng giúp ích cho tôi rất nhiều ..."

"Đúng vậy, hãy nghĩ đến gia đình. Nếu Chi Gang và Deung Myung biết thì sao ?"

Baek Do Yi căng thẳng nuốt nước bọt, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng đặc nghẹn nhưng thứ nàng nhận được chỉ là cái lắc đầu vô cảm của Se Mi.

"Nhờ ơn của omoni mà tuần trước bố đã nói chuyện với tôi. Ông dặn tôi rằng, không được để cảm xúc chi phối lý trí, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề ..."

"... Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây ngày hôm nay"

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm đoạt Baek Do Yi, thứ duy nhất cô muốn chỉ là trái tim của nàng. Nhưng rõ ràng cô không những không có được mà suýt mất cả hai.

Bây giờ phương án này ít nhất cho phép cô giữ người đó ở bên cạnh, nếu không chiếm được trái tim, thì hãy bắt đầu với thể xác. Jang Se Mi nở một nụ cười lạnh, hài lòng với giải pháp mình nghĩ ra.

"Về phần phạm tội, người có thể gọi cảnh sát bắt tôi."

"Người có luật sư riêng, thì tôi cũng có. Tôi tin rằng họ sẽ bám sát từng chi tiết trong vụ việc này để tranh giành lợi thế."

"Đội ngũ pháp lý của chúng ta sẽ có bao nhiêu người ? Hàng chục người ? Chúng ta kể cho họ nghe tất cả chi tiết nhỉ, ồ, còn cảnh sát và công tố viên nữa. Họ có thể tranh cãi về những chi tiết này cả một năm."

"Tin tức và mạng xã hội cũng sẽ đưa tin về những tội ác tôi phạm phải. Chẳng hạn như: bà Baek Do Yi - chủ tịch của Bidan Holdings bị con dâu lớn 'đối xử' sẽ như thế nào ha?"

Giọng nói của Jang Se Mi giống như lời thì thầm của quỷ dữ, nắm lấy điểm yếu của Baek Do Yi và nghiền nát nó.

Nghĩ tới hậu quả, Baek Do Yi ngơ ngác cắn môi dưới. Cánh môi đầy đặn đáng thương bị chủ nhân tra tấn đến mức sưng tấy, lấp lánh ánh nước.

Đây không khác gì một bản thoả thuận và Jang Se Mi sẵn sàng ký tên lên đó.

Khoảnh khắc hôn nhau, đầu óc Baek Do Yi hoàn toàn trống rỗng. Nàng đang hôn một người phụ nữ, lại là con dâu của mình, điều này thật nực cười.

"Ah! Hm..hm!"

Baek Do Yi đáng thương lắc đầu nhưng bị Jang Se Mi giữ chặt cổ. Thực sự nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một nụ hôn không chỉ kết thúc bằng môi chạm môi.

Jang Se Mi bất chấp sự phản kháng và cạy mở đôi môi đang mím chặt, cảm giác xâm lược rất mạnh mẽ, Baek Do Yi muốn hét lên thì bị cô tấn công bằng lưỡi.

Ngọn lửa dục vọng bùng lên dữ dội, bên dưới đang tiết ra thứ gì đó, cơ thể thực sự có phản ứng, ngay cả đôi tay đầu giường cũng siết chặt.

Baek Do Yi hoảng sợ nhắm mắt nhưng bị cô cắn một cách tàn nhẫn, vị ngọt tanh lập tức lan tỏa trong miệng. Jang Se Mi vẫn không có động thái dừng, thậm chí còn mút mạnh hơn.

Chưa bao giờ đủ, cô chỉ muốn gần gũi người ấy, như thể muốn xâm nhập vào cổ họng, chạm vào tâm hồn đó. Mãi cho đến khi Baek Do Yi ngạt thở, cô mới bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.

"Còn nữa, người nên nhớ điều này ..." Jang Se Mi vừa thở hổn hển vừa cười:  "..đây là một chi tiết hình sự."

"Người phải kể cho họ nghe ..."

Jang Se Mi lấy ra một chiếc kéo sắc bén từ chiếc tủ đầu giường, cảm thấy máu điên sôi lên.

"... làm cách nào mà tôi CẮT được chiếc váy cưới của người !!"

Giọng nói lạnh lùng của Jang Se Mi thực sự khiến cho Baek Do Yi kinh hãi.

Vật sắc nhọn ấn vào da thịt như nanh của rắn độc, thâm nhập vào từng lớp váy, cắt nát giấc mơ đẹp đẽ của Baek Do Yi khi khoác lên mình chiếc váy cưới đó.

Giữa tiếng kéo xoành xoạch, Baek Do Yi vùng vẫy tuyệt vọng cố gắng thuyết phục Jang Se Mi:

"Con à, dừng lại đi, được không? Mẹ hiểu ý con rồi, là lỗi của mẹ. Đừng cắt nữa! Mẹ sẽ hủy hôn lễ, mẹ có thể xem như hôm nay chưa có gì xảy ra! Cầu xin con, được không? Đừng làm vậy!"

"Huh—"

Khi mũi kéo dừng lại ở phần gồ lên của chiếc quần lót, cả bụng dưới của Baek Do Yi nhạy cảm co rút lại, run rẩy theo từng đường kéo tiến tới.

Một bên kéo còn lại gần như chìm vào khe hở, chạm đến viên ngọc nhỏ xíu. Jang Se Mi bắt nạt viên ngọc nhiều lần qua lớp vải, Baek Do Yi bị cảm giác nhục nhã này hành hạ đến phát điên, những sợi xích ở chân do cử động mà phát ra vài âm thanh lách cách.

"Đừng động đậy, chiếc kéo này bén lắm ... Người nhớ nói với họ, rằng tôi đã dùng cái kéo này cắt nát chiếc váy cưới trên cơ thể người từng chút một — Và đó cũng là chiếc váy người đã chuẩn bị để kết hôn với em họ của CON DÂU !!!"

"Dừng lại—dừng lại mau!"

Chiếc kéo tiếp tục di chuyển từ bụng lên ngực dọc theo đường cong mềm mại, Baek Do Yi không còn cách nào ngoài việc rơi nước mắt trong vô vọng.

Trong khoảnh khắc nhắm chặt mắt, Baek Do Yi cảm thấy xiềng xích trên cơ thể được nới lỏng, một luồng khí lạnh từ khe hở tràn vào khiến nàng dựng tóc gáy. Bây giờ nàng thực sự rất sợ, cố gắng cầu xin hết mức có thể:

"Dừng lại đi ... cô điên thật rồi sao ? Đừng làm điều ngu ngốc nữa, cô nghĩ làm như vậy có thể khiến tôi yêu cô không ? "

Tình yêu là giả, tình dục là thật.

"Omoni luôn tốt bụng và ân cần với tất cả mọi người, nhưng lại nói những điều khó nghe đối với tôi ..."

Jang Se Mi ngơ ngác nhìn đối phương, trong đôi mắt hiện lên vẻ cố chấp đáng sợ.

"Vậy cô cũng phải làm những việc khiến người khác thích cô chứ ! Hãy để tôi đi, được không? Se Mi, nếu cô thả tôi ra, tôi sẽ thích cô mà ..."

Nhìn thấy sự bất thường của Jang Se Mi, Baek Do Yi xót xa dỗ dành:

"Thuốc tiến sĩ Park kê đâu ? Con không uống sao ?"

"Tôi có chút điên chứ không ngu ngốc. Những lời dối trá này, chỉ sợ ngoài người ra thì không một ai tin đâu !"

Jang Se Mi nhếch mép nhìn nàng:

"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không có được tình yêu của người, vậy nên nhận lại sự căm ghét cũng tốt."

Nghe xong lời cô nói, nước mắt Baek Do Yi rơi lã chã. Nhìn thấy Baek Do Yi khóc, Jang Se Mi đưa tay lau đi, nhưng nước mắt nhiều quá, lau mãi không hết.

"Đừng sợ, tôi chỉ muốn người hạnh phúc, tại sao người lại khóc? Người sẽ thích những gì tôi làm tiếp theo."

Jang Se Mi cẩn thận cất chiếc kéo đi, đương nhiên cô sẽ không phạm phải sai lầm mà để con mồi giật được công cụ, đây không phải là một phần của kế hoạch.

Như bóc tách vỏ sò, cô giật mạnh chiếc váy ra khỏi người Baek Do Yi, thân hình trắng nõn mềm mại tỏa sáng dưới ánh đèn sợi đốt có chút đỏ bừng vì ngượng ngùng và run lên vì sợ hãi, Jang Se Mi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp này.

Cuối cùng giấc mơ đã trở thành sự thật.

"Tôi không thích điều này, không hề!"

Baek Do Yi liều mạng lắc đầu khi nhìn thấy cô cười với mình.

Từ rất lâu rồi, Baek Do Yi luôn sợ hãi ánh mắt đó. Cách Jang Se Mi nhìn nàng giống như cún nhỏ ngồi dưới bàn ăn, dường như Baek Do Yi có thể hiểu được cô muốn gì từ đôi mắt to tròn ấy. Và có vẻ việc từ chối một yêu cầu như vậy là tội lỗi, vì vậy nàng cứ nhượng bộ cho đến khi không còn đường lui.

Nhưng bây giờ, dưới cái nhìn chằm chằm của cô, Baek Do Yi mới hiểu nỗi sợ hãi thực sự là gì.

"Chúng ta đều là phụ nữ, nhục nhã như vậy còn chưa đủ sao? Cô còn muốn cái gì nữa?"

"Không không ... Chính vì là phụ nữ nên tôi hiểu rất rõ cơ thể phụ nữ, cũng như biết cách làm cho omoni vui."

"Ahh...dừng lại...dừng lại ngay!"

Trong tiếng kêu sợ hãi, Jang Se Mi cúi xuống, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve làn da trần trụi. Từ bên cổ, xuống ngực, từ ngực đến hai đỉnh nhạy cảm, chỉ sau vài lần kích thích, đỉnh núi tuyết dần trở nên đỏ ửng, co lại thành những viên nhỏ cứng.

"Ah ưm......."

Hơi thở trở nên dồn dập, một âm thanh xấu hổ vang lên từ khe hở giữa môi, Baek Do Yi kêu lên một tiếng nhỏ rồi im bặt, nhắm mắt lại không dám nhìn.

Nhưng khi trước mắt chỉ còn lại một màu đen, xúc giác lại tăng lên đột biến, mỗi cái chạm đều khiến Baek Do Yi trở nên mềm nhũn, khắp nơi ngứa ngáy như kiến bò.

Đầu ngón tay lướt qua thắt lưng nhẹ nhàng chạm vào gò đất nhô lên ở xương hông. Chỉ trong vài giây, Baek Do Yi không khỏi run rẩy, eo cong lên như cây cầu nhỏ.

"Đừng ... ừm!"

Baek Do Yi muốn khép hai chân lại nhưng chỉ có thể chống trả một cách vô ích. Nàng thực sự không tin- trong tình huống này - thân thể lại sinh ra khoái cảm, mạnh mẽ hơn so với lúc ở bên Joo Nam.

Bây giờ chỉ cần một cái chạm, hạ thể nàng sẽ lập tức co rút, ham muốn dần lan ra, phản ứng ngày càng mãnh liệt, gáy tê dại dần dần, cổ và mặt đỏ ửng.

"Chưa bắt đầu mà người đã ướt rồi sao ? Người nhạy cảm quá đấy, nhưng tôi biết người sẽ thích."

Jang Se Mi nhìn vệt ẩm ướt trên quần lót bằng lụa, giả vờ ngạc nhiên.

"Tôi không thích !"

Baek Do Yi mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố chấp, đầu nghiêng sang một bên không dám đối diện với cô.

"Thật sao ?"

Jang Se Mi mỉm cười lột bỏ mảnh vải che chắn cuối cùng ra. Hoà với tiếng rên rỉ, đầu ngón tay trượt dọc theo khe hở nhanh chóng trở nên ướt và nhờn.

Hai chân không thể khép lại, chỉ có thể kẹp hờ bên eo Jang Se Mi. Baek Do Yi thở dốc, đôi lông mày nhíu chặt, miệng mở to không tiếng kêu, vài giây sau không khí mới lọt vào khí quản.

"A...! Không thể được!"

Nàng mất hết cả kiểm soát mà rên lên.

Quả thực Jang Se Mi rất thành thục trong việc kiểm soát cường độ, không nhẹ nhàng cũng không mạnh bạo, đủ để khiến cơ thể này uốn éo dưới sự thống trị của cô.

Baek Do Yi rõ ràng xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đê mê. Nơi đó liên tục co rút, phun ra thứ chất lỏng ướt đẫm các đầu ngón tay. Baek Do Yi vẫn không ngừng khóc, cổ họng nghẹn lại muốn nói điều gì nhưng không biết mở lời thế nào.

Ngoài tiếng rên rỉ và hô hấp mất kiểm soát, trong căn phòng dường như còn được khuấy động bởi tiếng nước.

Jang Se Mi dừng lại nhìn mọi thứ trong tay: người phụ nữ với hơi thở dồn dập, khát khao ngày càng mãnh liệt, nhu cầu càng cụ thể hơn.

Tay cô tiếp tục xoa bóp, dùng nửa thân trên bao bọc lấy Baek Do Yi. Bất chấp sự phản kháng, cô cứ thế hôn lên má nàng, cắn mút vành tai rồi dái tai, sau đó lại liếm lỗ tai một cách điêu luyện.

Không lẽ chưa có ai đối xử với nàng như vậy, ngay cả tai cũng nhạy cảm ?

Baek Do Yi bị cô tấn công đến phát điên, cảm giác ngứa ngáy bên tai cùng với khoái cảm bên dưới tạo thành một làn sóng đẩy lý trí của nàng ra xa. Một cảm giác vừa quen vừa lạ làm cho Baek Do Yi bất lực nhắm nghiền đôi mắt.

Jang Se Mi di chuyển môi xuống ngực, vòng một của Baek Do Yi rất đầy đặn, chúng trắng nõn mềm mại, ửng hồng vì dục vọng. Jang Se Mi không kiềm được việc để lại những dấu răng trên đó, hành động dứt khoát như sói cắn con mồi.

Ngón tay xoa bóp phía dưới ngày càng gấp gáp, đôi môi đỏ của cô ngậm lấy nụ hoa trước ngực nhẹ nhàng dùng răng cắn mút. Sau khi nghe thấy Baek Do Yi hít thở mấy hơi và phát ra những tiếng rên như mèo kêu, cô cười nhẹ.

Những ngón tay dài mảnh khảnh của cô trượt vào nơi ẩm ướt, ngón tay dọc theo lớp dịch nhờn dễ dàng đi vào sâu trong, hai bên thịt mềm không ngừng co rút ôm lấy.

Những ngón tay thon dài thuận lợi đưa vào đường hầm khít chặt dọc theo chất xúc tác của mật ong, sự xâm nhập của vật thể lạ khiến Baek Do Yi nâng cao cằm. Trong tích tắc, bàn tay đang đưa nàng lên thiên đường đột ngột dừng lại, để lại một khoảng trống khao khát một thứ gì đó lấp đầy.

Baek Do Yi bị giày vò bởi cảm giác không thể đạt được, đồng thời xấu hổ vì mình lại mong muốn Jang Se Mi làm tiếp. Đôi mắt mơ màng của Baek Do Yi tiếp tục nhìn cô đầy oán giận, thân dưới nàng ướt nhẹp, ngay cả sự hưởng thụ đáng xấu hổ vẫn chưa nguôi đi.

"Người thật sự không thích sao? Đúng là cái miệng không thành thật."

Jang Se Mi thở dốc thu tay về, ngón cái và ngón giữa cọ xát với nhau vài lần rồi kéo ​​ra một sợi bạc dính.

Trước sự hoài nghi của Baek Do Yi, cô đưa ngón tay thấm đẫm dịch tình lên môi nàng. Mặc kệ sự chống trả, cô xoa những ngón tay lên cánh môi mềm mại như đánh son bóng.

Nhìn thấy nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, Jang Se Mi trực tiếp tìm đến cuống hoa bằng tay kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn một cái, toàn thân Baek Do Yi cong lên như một con tôm.

"Ưmm ... nhẹ ... nhẹ thôi! Đừng làm thế với tôi .."

Ham muốn biến thành những tiếng rên rỉ phát ra từ kẽ răng, lan truyền đến từng tế bào, bản năng muốn siết chặt tứ chi khiến Baek Do Yi tiếp tục giằng co với sợi xích sắt.

"Vậy người phải ngoan ngoãn nghe lời."

Jang Se Mi đe dọa, tiếp tục đưa ngón tay vào môi, Baek Do Yi không dám động đậy, nước mắt lưng tròng, chỉ còn cách để cô lướt ngón tay vào.

"Ai nói người không thích? Cái lưỡi này đúng không ?"

Hai ngón tay chạm vào đầu lưỡi mềm mại, liên tục đưa vào rút ra. Baek Do Yi không hiểu tại sao cô lại làm như vậy, chỉ cảm thấy hành động này mang đến sự nhục nhã tột cùng.

Nước bọt bắt đầu chảy xuống ngón tay và khóe môi, đợi đến khi tay ướt đẫm, cô mới rút ra cho Baek Do Yi xem.

"Ngay cả cái miệng này cũng chảy nước, làm sao có thể nói là không thích ?"

Nhìn thấy cổ tay nàng đỏ lên do còng thép kẹp chặt, Jang Se Mi thở dài nhìn xuống khuôn mặt đầy dục vọng kia. Cô dùng tay nhấn mạnh vào hạt ngọc, hài lòng khi nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Nếu người hứa sẽ ngoan ngoãn như vậy, tôi có thể thả người đi. Chúng ta không nhất thiết khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi, phải không ? Lỡ có ai nhìn thấy dấu vết trên cổ tay người thì phải giải thích thế nào ? "

Ai sẽ nhìn thấy? tai Baek Do Yi bắt được một số từ khóa liệu Jang Se Mi có để nàng đi không?

Chỉ cần để cô hoàn thành những điều mình muốn, nàng sẽ có cơ hội trốn thoát chứ ?

Baek Do Yi gần như thở không ra hơi, giọng nói khản đặc:

"Ah...hm...làm đi, làm xong cô sẽ thả tôi đi sao ?"

"Đương nhiên là còn hơn thế nữa. Ngoài việc hợp tác với tôi để hoàn thành trò chơi ngày hôm nay ..."

Trong giọng điệu lạnh lùng của Jang Se Mi, một lời đề nghị khiếm nhã được đưa ra để tránh trông giống như trò bịp bợm.

Ngón tay ẩm ướt di chuyển đến cửa hầm nơi vị khách chưa được thoả mãn, ác ý trêu chọc một cách có chủ đích. Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve phần bên ngoài của đóa hoa, ánh mắt quan sát Baek Do Yi đang rên rỉ không tự chủ, toàn thân co giật theo từng cái chạm nhẹ.

"...Người cũng phải hủy bỏ đám cưới và rút đơn đăng ký kết hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro