Chapter O8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học.

"Tình yêu là thiên phú của loài người ngay từ khi sinh ra. Nó cắm rễ và ủ mầm trong trái tim, và dù nơi đó có trở nên khô cằn thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không biến mất.

Chỉ cần có người đến tưới lên một chút yêu thương, nó sẽ rung động và đâm chồi."

Quản gia rất tinh ý, sau khi kỳ phát tình của Tiêu Chiến qua đi, nhận thấy thái độ của Vương Nhất Bác, ông nhiễm nhiên cũng xem cậu như một nửa chủ nhân của biệt thự Bán Nguyệt.

Ở đây Tiêu Chiến được tự do trồng hoa cỏ, học nấu ăn hay là nuôi một con mèo nhỏ. Mỗi ngày khi Vương Nhất Bác đến quân bộ, cậu sẽ ở nhà làm những việc mình thích.

Buổi sáng sau khi dùng bữa xong, Tiêu Chiến có thể chạy bộ hoặc bơi lội, đây là do Vương Nhất Bác yêu cầu cậu phải rèn luyện thân thể.

Ở trại giáo dưỡng Tiêu Chiến được xếp vào loại Omega cường tráng, dáng người cao to hơn những Omega cùng tuổi, thân thể rắn chắc chẳng mềm mại, da cũng không trắng trẻo bằng. Thế nhưng mỗi đêm đều bị Vương Nhất Bác chịch đến ngất xỉu, nên cậu không cho rằng đây là do thể lực của mình quá kém, mà là do tính dục của hắn quá cao.

Chỉ là lời này, Tiêu Chiến không có dại dột nói ra.

Hôm nay nắng đẹp, Tiêu Chiến xuống bể bơi vài vòng, đến khi cảm thấy đủ mới leo lên nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Không ngờ tới chẳng bao lâu đột nhiên có một bàn tay sờ lên đùi cậu, hoảng hốt bật dậy đẩy đối phương một cái thật mạnh.

Lúc định thần lại, Tiêu Chiến chỉ nghe ùm một tiếng, Vương Nhất Bác đã rơi xuống bể bơi, bộ quân phục trên người ướt sủng nhìn đến thảm.

. Cậu ... cậu chủ.

. Em, được lắm.

Sao lại trách mình chứ?

Tiêu Chiến thật sự quá ức uất, vô thanh vô thức sờ mó người khác, cậu chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.

Thế nhưng Vương Nhất Bác lại không nghĩ như vậy, hắn leo lên bờ cởi ủng cùng áo khoác ra vứt trên mặt đất, trên người chỉ còn quần quân phục và áo sơ mi trắng đã ướt sũng nước.

Tiếp sau đó là một loạt hành động vô cùng lưu loát và nhanh chóng, không dư chút thời gian để Tiêu Chiến có thể chạy thoát. Vương Nhất Bác vác cậu lên vai, ùm một tiếng ném vào bể nước.

Lúc Tiêu Chiến ngoi lên vuốt sạch nước trên mặt, đã nhìn thấy mình bị vây trong lồng ngực của Vương Nhất Bác rồi. Đang lúng túng không biết phải làm sao thì hắn đã bắt lấy cằm cậu nâng lên, nước từ tóc hắn nhỏ xuống đáp lên gương mặt cậu. Trong khoảnh khắc này Tiêu Chiến cảm thấy trái tim của mình rung lên, Vương Nhất Bác ở trước mặt cậu như đang dùng filler, lấp lánh lấp lánh.

. Ở nhà đều ăn mặc như vậy?

. Dạ ...?

Nhận thấy Tiêu Chiến vẫn còn chưa hiểu, Vương Nhất Bác dùng tay còn lại mò xuống chiếc quần bơi tam giác duy nhất trên người cậu, bóp lên cánh mông căng tròn mà hắn luôn yêu thích kia.

. Mẹ nhỏ đang muốn câu dẫn tất cả người hầu trong căn nhà này à?

. Em ... không có.

. Không có? CMN, từ xa nhìn thấy đã phát nứng lên được.

Cũng chẳng chờ Tiêu Chiến đáp lời, Vương Nhất Bác áp cậu vào thành bể bơi, kéo chiếc quần bơi chẳng che chắn được mấy kia ra, mạnh bạo mà nhào nắn hai cánh mông lớn của cậu.

. Ư ... đừng ở đây ... sẽ bị nhìn thấy.

. Họ dám? Hay mẹ nhỏ thích được người khác nhìn hở?

. Ô hức ... không phải. Cậu chủ ... ưm ...

Mấy ngon tay của Vương Nhất Bác đã xuyên vào hậu huyệt, mang theo nước chảy vào trong. Hắn không có kiên nhẫn mở rộng, chỉ làm qua loa một chút rồi lôi dương vật đã cương cứng từ lúc nào của mình ra nắc hông đâm vào lút cán trong một phát rồi sau đó điên cuồng dập vào, đâm rút kịch liệt không để cho cậu kịp thở.

Hai tay Tiêu Chiến cố gắng bám vào thành bể bơi, eo hông bị Vương Nhất Bác nắm chặt, hai chân không thể chạm dáy bể, thân thể nổi lềnh bềnh trong nước tiếp nhận từng cú nắc mạnh mẽ của hắn.

. Chỗ đó ... cậu chủ ... hưm ... A.

. Chỗ này sướng lắm hở mẹ nhỏ?

. Sướng lắm ... ô ... ư ...

. Nếu mẹ nhỏ cứ rên như thế này, người hầu trong nhà đều sẽ nghe thấy đó nha.

. Ưm ... ư ...

Nhìn dáng vẻ cố kìm nén tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng thích thú, hắn cực kỳ thích trêu chọc cậu, lúc cậu khẩn trương bên dưới sẽ vô thức siết lại, làm hắn sướng đến phát điên.

Nhờ có nước, bên trong vừa trơn vừa mềm, vách thịt thì luôn siết lấy dương vật của Vương Nhất Bác, vô cùng sảng khoái. Hắn hơi ngửa mặt lên trời, híp mắt tận hưởng cảm giác khoái lạc đang lan ra toàn thân, hông vẫn dập không ngưng nghỉ vào hậu huyệt của Tiêu Chiến khiến thân thể cậu lắc lư không ngừng.

Tiếng nước sóng sánh hoà cùng hơi thở trầm thấp sung sướng của Vương Nhất Bác tựa như một liều thuốc kích thích đối với Tiêu Chiến. Vị Alpha này đang sung sướng vì thân thể của mình, cậu cũng đang chìm đắm trong ái dục của đối phương, thân thể của hai người vô cùng hoà hợp.

Vương Nhất Bác đột nhiên gầm gừ, dương vật bên trong đâm càng tàn nhẫn, vị trí kết hợp của hai người do sức dập của hắn mà nước bắn tung toé. Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cả người Tiêu Chiến, xoa nắn hai đầu vú từ lúc bắt đầu đã bị vắng vẻ làm cậu nhất thời quên phải kìm nén.

. Ô sướng quá ... em ra ... cậu chủ ức ...

. Tôi cũng ra, tôi đút cho mẹ nhỏ nhé?

. Ưm ... A!!!

Hậu huyệt Tiêu Chiến bỗng dưng siết chặt lại, Vương Nhất Bác biết cậu đã bắn ra. Hắn điên cuồng đâm vào thật sâu, sau đó cúi đầu xuống cắn lên vai cậu, rùng mình bắn tinh.

Cả hai đổ gục trên thành bể bơi, hơi thở vẫn còn chưa ổn định lại được. Âm thanh của Vương Nhất Bác còn trần khàn vì hương vị tình dục chưa tan, hắn gác cằm lên vai Tiêu Chiến gằn từng chữ, hơi thở ấm nóng như có như không sượt qua vành tai, khiến nó như nhỏ máu.

. Về sau nếu như không có tôi thì không được chỉ mặc quần xì rồi lắc mông ở bên ngoài nữa biết chưa.

. Em biết rồi, chỉ mặc lúc có cậu chủ thôi ạ.

. Cũng không đúng, có tôi thì mẹ nhỏ chả cần mặc cái gì ấy nhở?

Tiêu Chiến bĩu môi từ chối cho ý kiến, cậu là mặc quần bơi, không phải mặc quần xì, cũng không có ở bên ngoài lắc mông.

Người gì mà xấu xa thế!

Lúc Tiêu Chiến đang chuẩn bị tinh thần bị Vương Nhất Bác giày vò thêm mấy trận nữa thì hắn lại buông tha cho cậu, sau khi trở về phòng chỉ bảo cậu thay một bộ quần áo rồi tha cậu lên xe oto.

. Mình đi đâu thế cậu chủ?

. Tôi có hẹn với Trần Vũ.

. Vậy ...?

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác muốn Tiêu Chiến "tiếp đãi" người tên Trần Vũ kia?

Vì vậy hôm nay mới trở về sớm sao?

Điều gì đến cũng phải đến, đây là việc mỗi Omega phải biết chấp nhận để đổi lợi ích cho Alpha của mình.

Thử nghĩ mà xem, ngoài việc sinh sản kéo dài hậu đại thì thứ quý giá nhất của Omega cũng chỉ có thân thể này mà thôi.

Dù đã được học điều này từ trại giáo dưỡng từ lâu, nhưng khi đối mặt tâm trạng của Tiêu Chiến hoàn toàn không thể bình lặng như mình tưởng được.

. Sao mặt lại tái như vậy? Lúc nãy ngâm nước quá lâu sao?

. Dạ ... ừm, em không sao.

. Lạnh à?

. Không có, bình thường lắm, không sao hết thưa cậu chủ.

Mặc dù Tiêu Chiến đã trả lời như vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn tăng nhiệt độ trong xe lên, nếu hắn biết được vị Omega của mình đang nghĩ gì trong đầu thì có lẽ hắn sẽ tức chết cho mà xem.

Điểm hẹn là một trường bắn súng ở trung tâm thành phố, Trần Vũ đã thuê dài hạn một phòng bắn riêng.

Lúc hai người đến nơi Trần Vũ vẫn chưa đến, Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến đến phòng bắn trước, bắt đầu dạy cậu cách sử dụng súng và tư thế cầm súng.

Đến khi Trần Vũ đến thì Tiêu Chiến cũng đã bắn thử được hai vòng.

Theo sau Trần Vũ là một Omega mang đậm mùi vị trưởng thành, đó là bạn đời hợp pháp của gã - bác sĩ Cố Nguỵ.

Mặc dù được giới thiệu như vậy, nhưng quả thực Tiêu Chiến nhìn không ra giữa hai người họ là loại quan hệ bạn đời. Có cái gì đó thật gượng ép, còn kém hơn cả giữa cậu và Vương Nhất Bác.

. Mở vai, dạng chân ra thêm một chút.

. Anh không thể nói chuyện đứng đắn hơn sao?

. Này Cố Nguỵ, tôi là đang chỉnh tư thế cho em, đã nói gì không đứng đắn đâu?

. Tốt nhất là anh nên câm miệng.

Ném cho Trần Vũ một cái liếc mắt, Cố Nguỵ bắt đầu tập trung học bắn súng, không thèm đối hoài đến gã nữa. Còn Trần Vũ thì trên mặt tràn đầy oan ức, rõ ràng đối phương tự có những suy nghĩ không đứng đắn lại còn mắng người khác, đúng là khó hiểu mà.

. Em nhìn Omega nhà người ta đi, ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

. Tôi cũng đâu cấm cản anh nhìn, anh có chịch Omega nhà người ta cũng không liên quan đến tôi. Nhưng tốt nhất là nên tẩy rửa sạch sẽ trym bự của anh trước khi về nhà, tôi không muốn sử dụng đồ bị ám mùi người khác.

. Em ... đúng là không nói lý.

Tận mắt chứng kiến sự uy vũ của Omega nhà Trần Vũ, đột nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy rén. Hắn đột nhiên hối hận đã dẫn Tiêu Chiến đến cuộc gặp gỡ này, biết đâu em ấy học thói hư của Cố Nguỵ, cả ngày đến nói chuyện cũng chọc hắn tức hộc máu thì còn làm ăn gì được nữa chứ!

Nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác đang chăm chú xoáy vào Cố Nguỵ, Tiêu Chiến có chút chạnh lòng. Thế nhưng cậu không thể thay đổi được gì cả, chỉ có thể cúi đầu thay một băng đạn mới, nghiêm túc tập trung vào việc bắn súng để giấu đi nỗi buồn trong lòng.

Nhưng mà trái tim vẫn đau quá.

Cả băng đạn bắn lệch khỏi bia hết bảy viên, Vương Nhất Bác gõ đầu Tiêu Chiến xem như khiển trách, sau đó áp người sát vào người cậu, nắm tay hướng dẫn cách giơ súng và ngắm bia.

Bên phía Trần Vũ vẫn đang chí choé tranh cãi, bởi vì Cố Nguỵ bắn thật tệ nên vừa thay đạn vừa trách móc gã.

. Tự dưng học bắn súng làm gì?

. Cái gì mà tự dưng, chồng em làm việc ở quân bộ, em là người nhà cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi là đang muốn em có thể tự bảo vệ chính mình.

. Ai là chồng tôi? Anh chỉ là bạn đời trên giấy tờ mà thôi.

. Chúng ta đã lãnh chứng.

. Vậy anh có giỏi thì cắn tôi xem.

. Em ... giỏi lắm.

Luật pháp quy định dù là vợ chồng hợp pháp, Alpha cũng không thể đánh dấu vĩnh viễn Omega của mình. Trần Vũ hận chết cái chế độ mục rữa này, nghiến răng keng két đi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi đó uống cà phê, không thèm dạy dỗ gì nữa.

Bản năng của một Alpha là đánh dấu chủ quyền, thế nhưng cái hệ thống nhà nước thối nát này đã khoá mõm tất cả bọn họ lại bằng pháp luật.

Đợi mà xem, rất nhanh nữa thôi.

Một ngày không xa sắp tới, tôi sẽ cắn nát tuyến thể của em bằng chính đôi răng nanh của mình.

Hết chap O8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro