Lời dẫn 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm 1998.
Ngày mùng 9 tháng 7.
Bầu trời như bị gió thổi suốt đêm,không một gợn mây,chỉ còn lại sắc xanh thuần thuý ngạo nghễ trùm qua đỉnh đầu,cứ như có ai đó lỡ tay đánh đổ bình mực,nhuộm vạn vật thành một màu xanh ngắt.
Chiều hôm nay,ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ như mọi ngày,hoặc có phần hơn.Cái nóng hầm hập khiến con người ta chẳng buồn nói chuyện, như thể chỉ cần nói chuyện thôi đã khè ra lửa, ai nấy đều cau mày lặng lẽ đứng dưới tán rã hương xum xuê.
Sau khi dắt xe ra khỏi bãi, thấy ánh nắng chói chang như muốn giết người, Phó Tiểu Tư trầm ngâm không biết có nên về nhà luôn không,huống chi cậu vừa mới thoát khỏi bài kiểm tra Tiếng Anh đáng sợ,khi đang thi,nữ sinh ngồi phía sau liên tục ho khụ khụ khiến cậu suýt chút nữa không nghe được rõ.
"Này!" Lục Chi Ngang áp lon CoCa vào tay cậu, cái lạnh buốt truyền thẳng từ lớp da trên cánh tay tới tận tim. Phó Tiểu Tư nhận lấy lon CoCa,ngửa đầu tu ừng ực, yết hầu chuyển động lên xuống. Chẳng ma bọt nước bị vương trên tay, Phó Tiểu Tưlieefn nâng tay ngậm đốt ngón trỏ và miệng.
Lục Chi Ngang liếc thấy hành động của cậu liền phát ra những tiếng ậm ừ kì quái. Phó Tiểu Tư nhớ ba năm trước, khi ngửa đầu uống CoCa, yết hầu của cậu chưa lộ rõ thế này, mà nay cậu đã là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Mười chín tuổi cũng đã xem như người trưởng thành,chỉ cần hôm nào quên cạo râu thì chắc chắn sẽ xuất hiện những vệt xanh trên cằm. Cậu vẫn nhớ ba năm trước, cậu cũng ngửa đầu uống CoCa thế này rồi chia tay đám bạn cấp Hai, mọi người chỉ vỗ vai nhau mà không nói lới hẹn gặp lại, bởi sau này hok thực sự không hề gặp lại.
Ngày này ba năm sau cũng y như ba năm trước, ánh nắng mặt trời, mùi hương trong không khí, đến ngay cả những chú chim thoáng chốc mất dạng trong rừng cây cũng vậy, chỉ có một người phải nói lới tạm Việt là thay đổi. Không biết lần này, mọi người có biệt tăm như ba năm trước nữa không.
Phó Tiểu Tư nhìn Lục Chi Ngang:
"Này, chúng ta xứ thế là tốt nghiệp rồi hả?"
Lục Chi Ngang nhìn cậu, sau đó cau mày đáp:
"Hình như là vậy"
Bỗng đám chim bay nháo nhác,tiếng đập cánh liên tục vọng khắp không trung.

Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu đi không nói gì, hơi nhíu mày rồi lại tu CoCa.
Phía trước có rất nhiều người đang tụ tập, ai nấy đều mang gương mặt đỏ bừng đặc trưng trong mùa hè. Cậu nhớ lúc chụp ảnh tốt nghiệp cũng vậy, vì phải xếp hàng dưới ánh nắng chói chang nên cả lớp đều cau mày, khuôn mặt ai nấy đỏ gay. Lục Chi Ngang nhận xét một câu rất sinh động:" Như ảnh tập thể chuẩn bị xông vào chỗ chết" Mọi người đều manh vẻ mặt bi tráng, khí thế ngút trời xông về phía chiếc cầu độc mộc đã xuống cấp từ lâu, sau đó hàng loạt tiếng người rơi xuống nước vang lên, bọt nước bắn trên mặt như những giọt nước mắt. Gương mặt ai nấy đều lem luốc, ấy vậy mà vẫn không cảm nổi người đứng sau liên tục xông lên phía trước như những kẻ điên.
Sau khi điểm đỏ của máy ảnh lần lượt lướt qua đôi mắt từng người, nghe " tách" một tiếng, xong xuôi, mọi nhười liền ùa đi như chim xổ lồng.
Ai nấy đều vội vã chạy về phòng học mở sách tham khảo làm đề không biết mệt mỏi. Năm phút sau, thậm chí chẳng còn ai nhớ được vừa nãy người đứng bên cạnh mình là ai.
Chiều hôm đó, rất nhiều người cười, cũng rất nhiều người khóc, lại có rất nhiều người lặng im. Mỗi khi mùa hè tới, những gốc rác hương trong sân trường lại trở nên tươi tốt hơn bình thường. Bóng xây dưới ánh nắng tựa như nước mực chậm rãi thẩm thấu qua khung cửa, phó Tiểu Tư nhớ mình và Lục Chi Ngang đã thiếp đi dưới tán cây này qua rất nhiều mùa hè, đến mức ánh nắng và nhiệt độ hắt trên vàng mắt mãi không chịu tan.
Vậy mà giờ đây đột ngột phải rời xa nơi này.
Phó Tiểu Tư nhớ tới một câu nói mà cậu đã đọc từ rất lâu. Khi rời đi, hãy khiến mọi thứ thật đơn giản, hãy khiến mọi chuyện lại có lý do mới để được tha thứ, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro