Chương 122: Không phải muốn che chở cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn hơi ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay. Tay Hạ Hàn Xuyên đặt trên trán của cô, mà đầu của hắn lại đập vào chỗ ngồi phía trước, trên trán đỏ một mảng lớn, rất rõ ràng, nhìn vào đã biết va chạm không nhẹ.

"Tôi chỉ là đỡ chỗ ngồi để tránh bị đụng vào, không phải muốn che chở cô, cô đừng nghĩ nhiều." Hạ Hàn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, thu hồi tay, đầu ngón tay đụng chạm nhẹ vê vài cái, mơ hồ có thể cảm giác được độ ấm trên người cô.

Hàng phía trước, Nhậm Tiểu Nhã một tay chống nạnh một tay chỉ vào Chung Vũ Hiên, oán giận kỹ thuật lái xe đối phương.

Không ai chú ý tới sự khác thường của hai người phía sau.

Mặc dù Hạ Hàn Xuyên không nói những lời này, Hướng Vãn cũng sẽ không nghĩ nhiều, cô thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi im lặng.

Hạ Hàn Xuyên không chút để ý mà nhìn phía trước, nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Lúc nghe cô chỉ là nhợt nhạt ừ một tiếng, lông mày hơi nhíu lại, sống lưng hơi cong, dựa vào ghế, không rõ vì cái gì, trong lòng có vài phần bực bội.

Vụ tai nạn phía trước không phải quá nghiêm trọng, tài xế cũng nhau chóng đạt được thỏa thuận, dòng xe cộ rất nhanh một lần nữa di chuyển.

Nhậm Tiểu Nhã lúc nãy còn cùng Chung Vũ Hiên tức giận oán trách kẻ gây tai nạn, sau lại cúi đầu bắt đầu nghịch móng tay, cũng không nói nữa, trong xe nháy mắt an tĩnh lại.

Không khí trong xe vốn áp lực, giờ đấy càng thêm nặng nề.

Thân thể Hướng Vãn dính sát vào cửa sổ xe, từ trong ra ngoài đều cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy một giây bằng một năm. Một lúc sau, thì cũng đến nay cần đến. Bàn tay cô đưa ra sau cổ xoa xoa, thấy phía trước là một con phố ẩm thực.

"Trên phố này có mấy nhà hàng đều không tồi, tôm hùm nhỏ xào cay, cá nướng, món cay Tứ Xuyên, còn có một tiệm mì, đi đâu đây?" Chung Vũ Hiên quay đầu hỏi Nhậm Tiểu Nhã, đáy mắt toàn là sủng nịch.

Nhậm Tiểu Nhã nước miếng đều muốn chảy xuống, hai mắt sáng lấp lánh, "Aưn hết được không?"

Chung Vũ Hiên búng tay vào trán cô một cái, quay đầu hỏi Hướng Vãn, "Hôm nay đi ăn là để nhận lỗi với Hướng tiểu thư, Hướng tiểu thư chọn đi."

"Tôm hùm nhỏ xào cay." Trong xe không bật đèn, ánh mắt Hướng Vãn liếc nhìn qua vết thương ở chân Hạ Hàn Xuyên, cô khóe môi ngoéo một cái, chọn một món không thích hợp cho người bệnh ăn.

Chung Vũ Hiên ồ một tiếng, hài hước mà liếc mắt một cái nhìn hai người ngồi phía sau, đem xe đỗ hoàn hảo, cùng mọi người bước vào trong tiệm.

Ánh đèn rực rỡ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, người trên phố ẩm thực không tính là nhiều.

Nhưng mấy người vào trong tiệm, được chủ quán thông báo, trong quán đã toàn đầy khách, nếu không muốn chờ, có thể ngồi ăn ngoài đường.

Nhậm Tiểu Nhã là cái tính nôn nóng, trực tiếp đồng ý, tùy tay chỉ vào khoảng trống bên ngoài quán, "Chỗ đó đi!"

Hướng Vãn có thói quen ăn cơm ở phòng hoặc là góc, nhìn thấy vị trí cô cô chỉ, mím môi, nhưng cũng không có nói cái gì.

"Ngồi chỗ đó ăn không được tự nhiên, ngồi chỗ kia đi." Hạ Hàn Xuyên liếc nhìn cô, đi đến một vị trí trong góc.

Chung Vũ Hiên thấy thật ra không sao cả, trực tiếp đi theo hắn.

Nhậm Tiểu Nhã tức giận đến dậm chân, dùng sức hừ hai tiếng, không tình nguyện mà đi theo Hướng Vãn, ngồi xuống.

"Trước kia, Hàn Xuyên có nói với tôi Hướng tiểu thư thích ăn tôm hùm nhỏ xào cay, tôi còn tin." Chung Vũ Hiên cười nói: "Quả nhiên là sự thật nha."

Hướng Vãn hơi dừng một chút, theo bản năng nhìn Hạ Hàn Xuyên, rồi mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, không lên tiếng.

Hạ Hàn Xuyên kéo kéo môi, "Người bên cạnh thích ăn cái gì, tôi có thói quen sẽ nhớ một chút. Cậu thích ăn pháp cơm, mẹ tôi lại thích mấy món chua ngọt ... " Hắn dừng một chút, có chút cố tình mà bổ sung một câu, "Thanh Nhiên khẩu vị thiên thanh đạm."

Nói xong, như có như không liếc nhìn Hướng Vãn.

Những lời này là đối với Chung Vũ Hiên nói, nhưng Hướng Vãn biết, hắn những lời này là cho cô nghe. Như muốn nhắc nhở cô, trong lòng hắn cô cũng không tính là gì.

Cô châm chọc mà kéo kéo môi, ngẩng đầu cùng người phục vụ nói: "Cho tôi sò biển, cánh gà, ba mâm tôm hùm cay xào tỏi, nhiều tỏi, cảm ơn."

Hạ Hàn Xuyên không thích tỏi, một chút vị tỏi đều chịu đựng không được.

Nghe này, sắc mắc Hạ Hàn Xuyên cũng không đổi, nhưng thật ra Chung Vũ Hiên nhịn không được nhìn Hướng Vãn vài lần, sắc mặt hơi hiện quỷ dị.

"Hướng Vãn, ba mâm có nhiều quá không, có thể ăn hết không vậy?" Nhậm Tiểu Nhã sợ ngây người.

Hướng Vãn cười cười, nhàn nhạt nói: "Ăn không hết gói mang về."

Gọi món không bao lâu, cửa liền truyền đến giọng nữ, "Cái quán bé xíu thế này có thể có món gì ngon chứ? Có hợp vệ sinh không vậy?"

Là giọng của Tống Kiều.

Ngay sau đó giọng nói mềm nhẹ của Giang Thanh Nhiên truyền đến, "Chị dâu không phải thích ăn tôm hùm nhỏ xào cay sao? Cửa hàng này được đánh giá không tồi, chị nếm thử trước, nếu vẫn không thích,chúng ta đổi qua chỗ khác."

Vị trí ngồi của Hướng Vãn vừa ngẩn đầu là có thể nhìn thấy cửa.

Hai người phục vụ trước giờ vẫn duy trì thái độ phục vụ chuyên nghiệp, lúc nghe được lời nói của Tống Kiều, nụ cười trên mặt liền có chút duy trì không được.

Tống Kiều đi trước sau đó là Giang Thanh Nhiên, cuối cùng đứng ở xe lăn là Giang Thích Phong.

"Ngại nơi này là cửa hàng nhỏ, thì đi đến cửa hàng lớn mà ăn, nói lời khó nghe như thế làm gì?" Nhậm Tiểu Nhã đập bàn đúng lên, quát: "Tưởng mình là thượng đến sao, muốn nói gì cũng được?"

Những lời này trực tiếp thu hút sự chú ý của ba người, Tống Kiều sắc mặt biến đổi, muốn nói gì đó, nhưng bị Giang Thanh Nhiên giành trước một bước, "Nhậm tiểu thư hiểu lầm rồi, chị dâu của tôi chỉ là có thói quen sạch sẽ, không có ý coi thường chỗ này."

Nhậm Tiểu Nhã đen mặt không lên tiếng.

Tầm mắt Giang Thích Phong lướt qua mọi người dừng ở trên người Hướng Vãn, thần sắc buồn bã mà phức tạp. Mà nhìn đến cô đang ngồi bên cạnh Hạ Hàn Xuyên, trong thần sắc lại thêm chút phẫn nộ cùng chán ghét.

Hoàn toàn làm lơ ánh mắt hắn, Hướng Vãn nâng lý nước ô mai được chủ quán tặng nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nếm không ra một chút hương vị chua ngọt đặc trưng, chỉ có lan tràn sự chua sót trong lòng.

"Chị dâu của tôi nói chuyện thẳng thắn, không có xuôi tai, tôi thay chị ấy nói lời xin lỗi, hy vọng được tha thứ." Giang Thanh Nhiên nhìn hai người phục vụ, chân thành nói.

Người đẹp lại ôn nhu, hơn nữa thái độ đoan chính, hai người phục vụ vội vàng nói không sao, lại giải thích, "Phòng đã đầy người, nếu ba vị muốn ăn bên trong thì phải đợi khoảng một tiếng. Nếu ngồi bên ngoài nay, thì ngay bây giờ có thể gọi món."

Tống Kiều sắc mặt khó coi, nhưng rốt cuộc không nói gì.

Thấy vậy, Hướng Vãn ám xuy một tiếng, nếu không phải hai năm trước có vụ tai nạn xe cộ kia, cô chỉ sợ sẽ giống như hai người phục vụ này, tăng thêm hảo cảm với Giang Thanh Nhiên.

"Chúng tôi cùng 4 người ngồi kia có quen biết, cho chúng tôi ngồi cạnh họ là được rồi." Giang Thanh Nhiên nhìn hai người phục vụ cười cười, ôn nhu nói.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

17/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro