Chương 124: Cô thật sự đoán không được hắn muốn làm cái gì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn sớm quen với những ánh mắt như vậy, cô vĩnh viễn không so được với tâm kế của Giang Thanh Nhiên, cô nhả xương gà, nói: "Không phải."

Nhậm Tiểu Nhã nghe được có câu hả trả lời, "Hả?"

"Anh ta không phải vì tôi mà ra mặt, anh ta chỉ vì bản thân mà lên tiếng thôi." Hướng Vãn nói.

Hạ Hàn Xuyên cúi đầu liếc mắt nhìn Hướng Vãn, chỉ có thấy cô ngồi im đó, hắn mày hơi hơi nhăn lại, thu hồi ánh mắt.

"Chị dâu, chị nói xin lỗi anh Hàn Xuyên đi, anh ấy cũng không phải là người không nói lý lẽ." Giang Thanh Nhiên nhẹ giọng khuyên Tống Kiều một câu.

Tiếp đến, cô quay đầu cùng Hạ Hàn Xuyên nói: "Anh Hàn xuyên, chị dâu em cũng vì bị anh trai em chọc giận, mới nói ra mấy lời không đúng mực. Coi như nể em, cô ấy nói xin lỗi, chuyện này cho qua đi, anh thấy được không?"

"Cũng không phải là không thể." Hạ Hàn Xuyên nói.

Giang Thanh Nhiên khẽ buông lỏng khẩu khí, đưa mắt ra hiệu cho Tống Kiều.

Tống Kiều vừa muốn nói xin lỗi, hắn lại trước một bước nói: "Không cần xin lỗi tôi, cô xin lỗi cô ấy, cô ấy tha thứ cho cô, chuyện này liền cho qua."

Hắn chỉ chỉ Hướng Vãn.

Thấy thế, Tống Kiều sắc mặt đột biến, như ăn phải ruồi bọ.

Hướng Vãn thân thể cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên. Có đôi khi, cô thật không biết hắn suy nghĩ cái gì, như hiện tại cô cũng không hiểu được.

Hắn lúc trước vì Giang Thanh Nhiên mà đánh gãy chân cô, cô cho rằng hắn nhất định sẽ ân ái cùng Giang Thanh Nhiên, nhưng từ khi ra tù đến bây giờ, những gì cô thấy và nghe được lại ở lật đổ kết luận này.

Hạ Hàn Xuyên... Cô thật sự đoán không được hắn muốn làm cái gì.

Giang Thanh Nhiên gượng cười một chút, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, "Anh Hàn Xuyên, lời của anh, đừng nói chị dâu, đối với em cũng cảm thấy không được."

"Hướng Vãn biết rõ Hạ gia cùng Giang gia sắp sửa đính hôn, cũng biết anh trai và chị dâu đã đính hôn, lại một bên cho người hạ xuân dược với anh, một bên lại cùng anh trai em ái muội không ngừng."

"Cô ấy làm ra chuyện có lỗi với chị dâu, mà hiện chị ấy chỉ nói sự thật thôi, vì cái gì còn muốn chị ấy xin lỗi Hướng Vãn?"

Người phục vụ đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám trắng trợn mà hóng chuyện, nhưng nghe rất nghiêm túc, tức khắc đối Hướng Vãn chán ghét lại nhiều thêm vài phần.

"A!" Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, liếc xéo Giang Thanh Nhiên, "Tôi nhớ rõ tôi nói đã rồi, Hạ gia không nhất định một hai phải lựa chọn liên hôn với Giang gia."

Giang Thanh Nhiên hai tay đặt trên đùi, nắm chặt quần áo, khuôn mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt.

"Nói đến Giang tiên sinh bên này," Hạ Hàn Xuyên đi đến trước mặt Giang Thích Phong, tay đặt trên vai hắn, ánh mắt hơi lạnh, "Là hắn quấn lấy Hướng Vãn, không phải Hướng Vãn quấn lấy hắn?"

Nghe đến đây, người phục vụ có chút ngây ngốc, hai người hai cách nói khác nhau như trời với đất, rốt cuộc ai nói thật đây?

"Các người đứng trơ ở đấy làm gì? Lại đây hỗ trợ, không thấy tôi đang rất bận à?" Thấy hai bàn sắp phát sinh tranh chấp, quản lý lo lắng mấy người phục vụ nghe những điều không nên nghe, lại chọc tới bọn họ, liền kêu đi.

Giang Thanh Nhiên cười cười, muốn nói gì đó, nhưng bị Giang Thích Phong chặn lại. Hắn đột nhiên đứng lên, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nói: "Đủ rồi!"

Nói xong, ai cũng không nhìn, sải bước đi ra cửa.

"Giang, Thích, Phong!" Tống Kiều nhìn theo hắn mà gọi to, không có đáp lại, hắn thậm chí bước chân cũng chưa dừng một chút, đi ra khỏi cửa hàng.

Cô tức giận đến vành mắt ửng đỏ, muốn đuổi theo, nhưng đi rồi vài bước lại quay trở về, không tình nguyện mà xin lỗi Hướng Vãn, âm thanh từ kẽ răng, "Thậtxin lỗi, hôm nay là tôi sai, có thể bỏ qua không?"

"Quản không được người đàn ông của mình thì đi gây sự với người khác, không nên mỗi lần có chuyện gì xảy ra, đều đem chậu phân ấy đổ lên người tôi, ghê tởm." Hướng Vãn nhìn cô, từng câu từng chữ nói.

Tống Kiều tức giận đến đỏ mặt, nhưng ánh mắt nhìn qua Hạ Hàn Xuyên, cô hít sâu một hơi, nghẹn đỏ mặt: "Được! Hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?"

"Tôi có nói không cho cô đi sao?" Hướng Vãn thanh âm nhàn nhạt.

Tống Kiều trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, cùng Hạ Hàn Xuyên nói câu "Còn có việc, đi trước", liền chạy đi tìm Giang Thích Phong.

Giang Thanh Nhiên bi thương mà nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Anh Hàn Xuyên, em đi trước, anh nhớ rõ đừng ăn cay và hải sản, đối với vết thương của anh không tốt."

Không đợi Hạ Hàn Xuyên trả lời, Hướng Vãn trước nói nói: "Phiền Giang tiểu thư chờ một chút."

Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, "Cô muốn tôi thay chị dâu xin lỗi lần nữa sao?"

Một bên, Nhậm Tiểu Nhã nhìn Chung Vũ Hiên làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói gì đó, lâu lâu lại liếc nhìn Giang Thanh Nhiên.

Hướng Vãn, "Giang tiểu thư nếu là đoán không tâm tư của tôi, cũng đừng đoán mò, loại người tự cho mình thông minh sẽ làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Cô kéo kéo môi, "Tôi gọi cô lại, là muốn nói với cô: Cô sau này không đừng cứ mở miệng ra liền nói 'tuy rằng Hướng Vãn là bạn tốt của tôi', mỗi lần nghe được câu nói đó, tôi cả ngày hôm đó đều thấy ghê tớm đến ăn không ngon, ngủ không yên. Cảm thấy bản thân như nuốt phải ruồi bọ trong cổ họng vậy."

"Quân tử xem người vĩnh viễn là quân tử, tiểu nhân không ngoài như vậy." Giang Thanh Nhiên bất đắc dĩ mà cười cười, "Nếu cô không muốn xem tôi là bạn, tôi đây cũng không nói nữa. Tôi còn có việc, xin phép rời đi trước."

Cô nhìn thật lâu Hạ Hàn Xuyên, đáy mắt tràn đầy bị thương.

Nhưng Hạ Hàn Xuyên vài phút trước cũng đã ngồi xuống, trong tay cầm miếng cánh gà nướng mật ong, ăn đến ưu nhã mà cảnh đẹp ý vui, không lại liếc nhìn cô một cái.

Nhậm Tiểu Nhã túm túm ống tay áo Hướng Vãn, trong miệng còn thức ăn, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, "Cô nói cô ta như tiểu nhân..."

"Ừ." Hướng Vãn chỉ là tùy ý lên tiếng.

Thấy Hạ Hàn Xuyên không nhìn mình, Giang Thanh Nhiên thất hồn lạc phách mà thở dài, chuyển động xe lăn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chung Vũ Hiên nhướng mày, có lệ nói: "Giang tiểu thư ngồi xe lăn không tiện di chuyển, có cần tôi giúp cô ra ngoài không?"

"Không cần, cảm ơn." Giang Thanh Nhiên lễ phép nói: "Trên thế giới này người tốt vẫn còn rất nhiều."

Chung Vũ Hiên vốn chính là khách khí mà nói, nghe vậy nịnh hót một câu: "Giang tiểu thư xinh đẹp như hoa, ở cái thế giới mà nhan sắc là chính nghĩa, tự nhiên là nổi tiếng."

Giang Thanh Nhiên dịu dàngmà cười cười, lại nhìn Hạ Hàn Xuyên lần nữa, chuyển động xe lăn đi ra cửa.

"Cô đi một mình sao?" Đi chưa bao xa, một nam nhân viên phục vụ tuổi trẻ đi đến, nhiệt tình lại thương tiếc mà nói: "Tôi giúp đưa cô ra ngoài nhé."

Hướng Vãn ngẩng đầu, thấy Giang Thanh Nhiên nói cảm ơn với nam nhân viên kia, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, đáy mắt rạng rỡ sáng lên.

Cô ý vị không rõ mà cười, lại cuối đầu ăn tiếp.

Nếu không phải có vụ tai nạn kia, có lẽ đời này cô cũng sẽ không nhìn ra bộ mặt thật của Giang Thanh Nhiên. Mà hiện tại, có bao nhiêu người giống như cô trước kia, đắm chìm trong biểu hiện ngoan hiền giả dối kia của Giang Thanh Nhiên?

Ăn cơm xong, mấy người tính tiền, cùng nhau đi ra ngoài.

Chung Vũ Hiên cùng Hạ Hàn Xuyên sóng vai đi ở phía sau, đột nhiên dừng lại nói: "Hàn Xuyên, quần của cậu hình như có dính máu? Miệng vết thương vỡ rồi?"

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

20/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro