Chương 127: Sợ Hạ Hàn Xuyên trả thù em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A? Xin cho Chu Miểu nghỉ đúng không, tôi đã biết." Chu chủ quản nói: "Nếu sau này cô có chuyện gì cần cứ đến tìm tôi."

Hướng Vãn nhìn hắn, "Cảm ơn."

Cô xoay người ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa lại, mơ hồ nghe được giọng nói của Lâm Điềm Điềm. Cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt năm giây, rồi mới trở về ký túc xá.

Nữ nhân trong Hội Sở cùng chủ quản có quan hệ thân thể, thật sự cũng hết sức bình thường.

Hướng Vãn không có nghĩ nhiều, cô về đến ký túc xá, đơn giản rửa mặt một chút, chuẩn bị đắp mặt nạ. Lúc này, Chu Miểu gọi điện thoại, nói đêm nay không trở lại, không cần để cửa.

Lâm Điềm Điềm cũng không trở về.

Hôm nay là ca làm việc của Hướng Vãn bắt đầu trễ, cô ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, mới từ ác mộng bừng tỉnh. Cô sạt pin điện thoại, khởi động máy nhìn thời gian, mới phát hiện đã 10 giờ rưỡi sáng, chị dâu gọi cho cô 7-8 cuộc điện thoại.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy chị dâu?" Hướng Vãn gọi lại Lâm Na Lộ.

Lâm Na Lộ lòng còn sợ hãi, "Gọi cho em 7-8 lần nhưng không bắt máy, chị còn tưởng rằng em gặp chuyện gì, thiếu chút nữa đi Mộng Sở Hội tìm em!"

"Không có, điện thoại hết pin." Hướng Vãn xoa xoa ấn đường.

"Không có chuyện gì thì tốt." Lâm Na Lộ trong thanh âm tràn đầy lo lắng, "Chị gọi điện thoại cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm em thế nào. Chị cùng anh trai em đều lo lắng... Chuyện hôm đó, sợ Hạ Hàn Xuyên trả thù em."

Hướng Vãn nắm chặt điện thoại trong tay, trầm mặc một lúc lâu sau, nói: "Không có việc gì, anh chị đừng lo lắng."

Cô tự giễu nói: "Em ở trong tù hai năm, có chuyện gì chưa gặp qua, có loại ngược đãi nào chưa chịu đựng đâu."

Nghe thế, Lâm Na Lộ càng lo lắng, "Vãn Vãn..."

"Nếu Hạ Hàn Xuyên làm khó dễ em, em liền gọi điện thoại cho chị, anh chị phải chống lưng cho em, được không?" Hướng Vãn cười cười, nói.

Lâm Na Lộ lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, lại dặn dò cô vài câu, mới tắt điện thoại.

Đã 23g đêm, sắp đến giờ tan tầm, Chu chủ quản gọi Hướng Vãn đến văn phòng.

Hướng Vãn gõ cửa đi vào, "Chu chủ quản, ngài tìm tôi?"

"A." Chu chủ quản nói: "Chu Miểu hôm nay cũng không có đi làm, cô biết tại sao không?"

Hướng Vãn gật đầu, "Cô ấy nói mình không có số điện thoại của ngài, nên đã gọi điện thoại cho chị Lan xin nghỉ."

"Chuyện Chu Miểu xin nghỉ, chị Lan đã nói với tôi, cô đừng khẩn trương, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu." Chu chủ quản đẩy đẩy mắt kính.

Hướng Vãn hai tay theo thói quen đặt trước bụng, nhàn nhạt nói: "Ngài có việc gì cứ nói thẳng."

"Được... Ta nói luôn vậy." Chu chủ quản thở dài, "Hôm trước cô đi tìm Hạ tổng, rồi mới bị ngài ấy đẩy ra ngoài, cô vẫn còn nhớ chứ?"

Hướng Vãn đồng tử hơi co lại, cánh mũi đẩy đẩy, "Vâng."

Chu chủ quản nói lời này là có ý gì?

"Hôm nay Lưu tổng ở sân thượng tổ chức một party, Hạ tổng muốn, chờ party kết thúc, cho cô đến quét dọn ở đó." Chu chủ quản thương hại mà nhìn cô, sắc mặt không đành lòng mà cường điệu một câu, "Một mình cô."

Sân thượng rất lớn, bình thường sẽ sắp xếp 4 người dọn dẹp, làm xong cũng mất 2 tiếng đồng hồ.

Nhưng hiện tại cách giờ tan tầm chỉ có một tiếng, lúc này cho một mình Hướng Vãn đi dọn, rõ ràng là muốn chỉnh cô.

Thấy Hướng Vãn không nói lời nào, Chu chủ quản lại thở dài một hơi, tiếc hận nói: "Tôi cũng cảm thấy bắt một mình cô gái như cô đi quét dọn cả sân thượng thật quá đáng, chính là... Nhưng đây là chỉ đạo của bên trên, tôi cũng không dám nói, cũng mong cô thứ lỗi."

Hướng Vãn mím môi, khẽ vâng một tiếng, tay không còn đặt trước bụng, mà đã buông lỏng đặt ở hai bên sườn, mày nhíu lại.

"Cảm ơn." Chu chủ quản nhìn thời gian, ho khan một tiếng, "Party của Lưu tổng đã kết thúc, bây giờ cô có thể bắt đầu được rồi."

Hướng Vãn không nhúc nhích.

Thấy thế, Chu chủ quản có phần không kiên nhẫn hỏi: "Còn có vấn đề gì sao?"

"Tôi muốn hỏi một chút, chuyện quét dọn sân thượng này, là Hạ tổng tự mình phân phó, đúng không?" Hướng Vãn nói hai chữ 'tự mình', thẳng tắp mà nhìn hắn.

Thân phận của Hạ Hàn Xuyên, chỉ cần hắn thể hiện một chút bất mãn với cô, phía dưới hắn liền sẽ tranh nhau ra mặt nhằm vào cô, hoàn toàn không cần hắn tự mình phải ra mặt một 'việc nhỏ' như thế này.

Nếu Chu chủ quản nói chuyện này là do Hạ Hàn Xuyên tự mình phân phó xuống dưới, thì trên cơ bản có thể chứng minh ông ta đang nói dối.

"A?" Chu chủ quản nụ cười trên mặt cứng đờ giây lát, cười khổ nói: "Vậy tôi đây cũng nói thật, chuyện này xác thật không phải Hạ tổng tự mình phân phó."

"Hôm nay buổi sáng chị Lan nhắn WeChat thượng cho ta, đại khái ý tứ là, Hạ tổng đối với cô không vừa lòng, làm tôi bên này..." Chu chủ quản nói không quá rõ, hắn nhìn Hướng Vãn, "Cô hiểu chứ?"

Hướng Vãn vâng nhẹ một tiếng, tay nắm chặt quần áo, bước ra khỏi văn phòng.

Kết quả vừa vặn ở cửa gặp Lâm Điềm Điềm.

"Hừ!" Lâm Điềm Điềm nhìn cô hừ mạnh một tiếng, dùng bả vai đụng thật mạnh vào cô, sau đó lắc mông đi vào văn phòng.

Hướng Vãn cười nhạt một tiếng, nhanh chóng vươn một chân ra.

Phanh!

Lâm Điềm Điềm hơi ngửa đầu mà đi, bị cô ngáng chân, mặt trực tiếp đập xuống đất.

"Cái mũi bị sao rồi?" Hướng Vãn trên cao nhìn xuống xuống, kéo kéo môi, "Nếu bị gì thật, vậy thì quá đáng tiếc."

Nói xong, cô không để ý tới đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên của Lâm Điềm Điềm, lập tức đến phòng chuyên dụng cho nhân viên vệ sinh, lấy dụng cụ quét dọn.

Lâm Điềm Điềm tức giận đấm vài cái xuống đất, kết quả tay cũng đỏ lên, khóe mắt ngập nước mà ngồi thổi chỗ bị thương, hung tợn mà nhìn chằm chằm bóng lưng Hướng Vãn, cười nhếch môi.

Chờ xem lát nữa Hướng Vãn, cô có còn kêu ngạo nữa không!

Hướng Vãn mang theo dụng cụ dọn vệ sinh đi lên sân thượng, nhìn lướt qua một lượt, sắc mặt trầm xuống.

Thức ăn nên nằm trên bàn, thì đều bị đỗ xuống đất, bình rượu thì nằm ngổn ngang, trên bàn trên ghế, dưới đất khắp nơi đều thấy bánh kem. Đáy hồ bơi cũng chung số phận, toàn là rác. Lát nữa hẳn là phải tháo nước, rồi dọn rửa lại.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn mây đen trùng điệp trên bầu trời, thở dài ra một hơi, bắt đầu cầm dụng cụ dọn dẹp.

Trên mặt đất nơi nơi đều là bình rượu, có cái lại bị vỡ, cô không thể chú ý đến chúng được, nhưng dù vậy, lúc đem rả bỏ vào túi, vẫn có vài mảnh nhỏ cắt qua tay cô. May mà chỉ là vết thương nhỏ, không chảy quá nhiều máu.

Thật vất vả mới dọn sạch được rác trên mặt đất, lại dùng cây lau lau qua sạch sẽ, loay hoay cũng mất hai giờ. Hướng Vãn mệt đến cổ, eo còn có tứ chi đều là đau nhức, chân như bị rót chì, trầm trọng đến cơ hồ không động đậy được.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

27/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro