Chương 128: Chết như vậy cũng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn ngắm nhìn phương xa, ánh sáng thành thị, phồn hoa làm người ta loá mắt, làm vô số người trầm mê, lại làm cô cảm thấy chán ngấy cùng chán ghét.

Cô xoa bóp căng chân và tay, đi đến cạnh thành bể bơi, lấy dụng cụ vớt rớt ra, bỏ vào túi, rồi bắt đầu tháo nước, kéo lê thân thể mỏi mệt cùng buồn ngủ đi dọn dẹp đáy bể.

Buổi tối lạnh, chỉ mặc đồng phục quét dọn trên sân thượng, cô để cây lau nhà dựa vào người, đôi tay khép lại, hà hơi vào lòng hy vọng có thể làm bản thân ấm thêm đôi chút.

Lộc cộc.

Âm thanh giày cao gót va chạm từ xa tới gần, sự yên tĩnh trên sân thượng bị phá vỡ.

Hướng Vãn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa. Ánh sáng yếu ớt làm cô nhìn không rõ người đó là ai, chỉ có thể nhìn ra đại khái dáng hình.

Cô nhíu nhíu mày, hô to: "Cô đừng khóa cửa, tôi quét dọn xong xong sẽ khóa."

Nữ nhân chỉ là ngẩngđầu nhìn cô một cái, không trả lời, tiếp tục khóa cửa.

Hướng Vãn lúc này mới nhận thấy sự khác lạ, cô ném cây lau nhà trong tay, chạy về phía người phụ nữ kia, "Cô làm gì vậy?"

Thấy cô chạy tới, động tác của cô ta càng nhanh, nhanh chóng khóa cửa, bỏ chạy.

Hướng Vãn cau mày chạy đến cửa, dùng sức đẩy đẩy, cửa vẫn không nhúc nhích, "Có ai không? Có ai nghe không trả lời tôi với?"

"Bên ngoài có ai không?"

"Có ai bên ngoài đó không?"

Hướng Vãn gào thét một lúc, bên ngoài không có dấu hiệu đáp lại. Bây giờ là lúc tan tầm, trừ bỏ cô cũng chỉ còn có người phụ nữ vừa rồi, ai sẽ lên sân thượng chứ?

Điều không tốt chính là, điện thoại không có, cô để ở ký túc xá, không mang theo.

Một trận gió thổi tới, có chút lạnh, Hướng Vãn hắt xì, kéo kéo quần áo trên người. Bể bơi còn chưa dọn xong, nhưng cô cũng không còn tâm tư nữa.

Thân thể mệt đến rã rời, sức lực không còn nữa, cô kéo cái ghế dựa, ngồi xuống.

Một trận gió lớn lại thổi qua, một trận lại một trận, hơn nữa còn có tiếng sấm vang lên, trời sắp mưa.

*******

Đồng hồ chỉ vào con số 1, Hạ Hàn Xuyên nằm ở trên giường lại không có nửa phần buồn ngủ.

Hắn ngơ ngẩn mà nhìn trần nhà, từ đêm qua đến bây giờ, trong đầu lặp lại lời nói của Chung Vũ Hiên và mẹ.

"Cậu nếu còn không bỏ Hướng Vãn xuống được, sau này làm việc gì cũng nên suy xét. Nếu cứ tiếp tục gây chuyện với người ta như vậy, sớm muộn gì sau này cũng phải hối hận!!"

"Hàn Xuyên, mẹ không biết con và Vãn Vãn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng con làm ra hành động như vậy, con có nghĩ đến tôn nghiêm của nó hay không, con không sợ tương lai sẽ hối hận sao?"

Vì lý do gì mà Vũ Hiên và mẹ đều nói hắn sẽ hối hận?

Bọn họ thật sự tin, hắn thực sự thích Hướng Vãn sao?

Nhưng hắn không cảm thấy mình thích Hướng Vãn, với hắn mà nói, cô chính là người luôn đi theo sau lưng hắn mà thôi.

Cứ cho là hắn tức giận vì cô phản bội mình, cũng không phải vì thích cô, mà là hắn chán ghét bị người khác đùa bỡn, cũng giống như cách mà hắn chán ghét ba hắn đùa bỡn mẹ vậy.

Hắn cởi áo ngủ vào phòng tắm. Hạ Hàn Xuyên tắm rửa một chút để thanh tĩnh hơn, nhưng ngược lại lòng càng hỗn loạn. Hắn cau mày bước vào thư phòng, lấy ra một tập văn kiện, nhưng một chữ cũng không đọc hiểu được, trong đầu tất cả đều là mối quan hệ của mình và Hướng Vãn là gì?

Hạ Hàn Xuyên bực bội mà đem văn kiện ném lại trên bàn sách, cầm lấy điện thoại gọi vào số máy đã lâu không động đến nhưng hai năm trước mình đã gọi vô số lần.

Bị đánh thức, người bên kia đầu dây bực bội, "Ai vậy? Biết đêm khuya rồi không, gọi cái..."

"Là tôi." Hạ Hàn Xuyên lạnh lạnh mà ngắt lời.

Đầu dây bên kia sửng sốt một lúc lâu, sau đó lại bình tĩnh, "Thì ra là Hạ tổng."

"Ừ." Hạ Hàn Xuyên ánh mắt sâu thẳm, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, "Vụ tai nạn kia, có manh mối gì mới không?"

*

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm ầm ầm mà vang lên, tia chớp màu bạc xé rách trời cao, từng hạt mưa to lách cách nhỏ xuống, mưa mùa thu trút xuống là dữ dội nhất.

Trên sân thượng không có chỗ trú mưa, Hướng Vãn chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, co người dưới gầm bàn.

Lúc đầu còn tốt, nước mưa chỉ làm ướt giày, nhưng rất nhanh trời nổi gió, mưa gió hỗn loạn mà hướng xuống đất, hướng vào bên dưới bàn. Nước mưa trút lên mặt đau rát, quần áo ướt đẫm, gió thổi lên, lạnh thấu tim gan.

Hướng Vãn lạnh đến toàn thân đều run lên, hắt xì vài cái. Cô nhìn vào màn mưa, thấy các túi rác lớn bay bên ngoài, liền lao ra nhặt vào, đem trùm lên người. Như vậy so trước tốt hơn nhiều, nhưng nước mưa vẫn không ngừng trút ướt đẫm người.

Tóc, quần áo đều ướt đẫm, nước mưa theo gương mặt chảy xuống, thấm vào quần áo. Gió mưa gào thét bên người, cô co người ôm lấy đầu gối, hàm răng run lên đánh vào nhau, sắc mặt tái nhợt.

Bên chân từng bị Hạ Hàn Xuyên đánh gãy, lúc này bị nước lạnh trút lên, lại có gió thổi, lại đau trở lại. Bất quá cơn đau này đã trở thành thói quen của cô, cắn răng miễn cưỡng có thể chịu đựng được.

Ước chừng nửa tiếng sau, mưa đã nhỏ lại, nhưng vẫn không ngừng.

Sắc mặt Hướng Vãn từ tái nhợt biến thành xám trắng, môi không biết từ lúc nào trở nên xanh tím, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh cùng nước mưa ở bên nhau chảy xuống.

Ngực như có một bị đè ép, cực kỳ khó chịu, mỗi một lần hô hấp đều trở nên khó khăn.

"Khụ... Khụ khụ..." Hướng Vãn che miệng ho khan hai tiếng, thật nhiều đàm trong lòng bàn tay. Cô vươn tay, muốn dùng nước mưa để cọ rửa sạch sẽ, nhưng chưa kịp, cô liền lập tức che miệng ho khan lên.

Khó chịu.

Rất khó chịu.

Tim đập nhanh không kiểm soát, Hướng Vãn dồn dập mà hô hấp, liều mạng muốn hấp thu oxi.

"Khụ... Khụ khụ... khụ... khụ khụ khụ!" Hướng Vãn kịch liệt mà đem sự khó chịu này áp xuống, nhưng hết thảy nỗ lực chỉ là uổng công, cô ho khan so phía trước càng kịch liệt hơn, trong cổ họng phun ra đàm dính đầy lòng bàn tay.

Cô mở lòng bàn tay ra, màu hồng ẩn ẩn xuất hiện trong chất lỏng trên tay.

Lúc ở trong ngục giam cô bị tràn dịch màng phổi (ứ nước trong khoang màng phổi), bây giờ xem ra bệnh lại tái phát rồi.

Hướng Vãn ôm ngực, biết mình khả năng sẽ như thế này mà chết đi, nhưng lại không có chút gì cảm thấy sợ hãi. Cô từ dưới bàn chui ra, thất tha thất thểu đi đến cửa sân thượng, đập vào cửa, "Có..."

Chỉ là vừa la lên một tiếng, liền ngừng lại, bước đi ngồi cách cửa khoảng một mét, tùy ý để nước mưa trút xuống đầu.

Thật vất vả ông trời tặng cho cô một ân huệ "Tự nhiên tử vong", cô vì cái gì mà lại lãng phí chứ?

Cô mệt đến choáng váng, mới có thể tránh dưới bàn, cô ngay từ đầu nên gặp mưa, lạnh chết, hoặc là bênh cũ tái phát mà chết, đối với cô mà nói, so với việc chịu đựng sự hành hạ của Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên thì còn tốt hơn nhiều.

"Hạ Hàn Xuyên khụ... Anh... Khụ khụ khụ... Tính sai..." Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn về cảnh đêm lộng lẫy phía xa, mặc dù thân thể đau đến muốn chết đi, nhưng lại cười rất sáng lạn.

Bệnh cũ tái phát mà chết, không cần tồn tại trên đời này chịu tra tấn nữa, Hạ Hàn Xuyên cũng tìm cớ để gây khó dễ với anh cô nữa.

Ha, ông trời rốt cuộc cũng hậu đãi cô!

Cũng không biết người chết có thể chuyển kiếp luân hồi hay không, nếu là có, cô hy vọng mình không cần đầu thai làm người nữa. Sinh ra làm người, quá thống khổ!

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

30/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro