Chương 129: Cầu xin cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hướng Vãn! Hướng Vãn cô có ở đó không? Hướng Vãn?" Ý thức Hướng Vãn có chút mơ hồ, đột nhiên nghe được có người kêu cô.

Cô dùng hết sức lực mở mắt ra, cách lớp cửa kính nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng Chu Miểu.

Chu Miểu thấy sắc mặt cô, nôn nóng kèm theo hoảng loạn, "Hướng Vãn, có chuyện gì xảy ra vậy? Cô đừng sợ, tôi đi tìm người mở cửa!"

"Đừng... Khụ khụ... Đừng..." Hướng Vãn muốn nói đừng, nhưng trong cổ họng có vô số đàm, chỉ cần lên tiếng, liền nhịn không được ho khan, ba chữ nói cũng không hoàn chỉnh.

Chu Miểu hoảng đến sắc mặt trắng bệch, cô không ngừng nói Hướng Vãn đừng sợ, cầm lấy điện thoại gọi cho Mộng Lan, "Chị Lan, Hướng Vãn bị nhốt ngoài sân thượng, sắp không chịu được nữa rồi... Chị... Chị có thể lấy chìa khóa chạy nhanh đến đây được không?"

Cô gấp đến độ không biết nên làm sao, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Sau khi nghe được lời đồng ý của Mộng Lan, Chu Miểu liền ngắt cuộc gọi, "Hướng Vãn, cô đừng sợ, cô sẽ không có việc gì... Tầng dưới hình như có bình chữa cháy chắc có thể đập vỡ cửa này, tôi đi tìm... Đừng sợ... Không sao đâu..."

Có thể là quá gấp gáp, quá sợ hãi, cô nói năng có chút lộn xộn.

Hướng Vãn hô hấp càng dồn dập, tim đập càng nhanh, lúc này một chữ cũng không nói ra được, chỉ không ngừng mà ho khan.

Trên mặt cô xám trắng một mảnh, môi so với trước xanh tím sắc hơn, cô biết nếu đến bệnh viện kịp thời, cô sẽ ở chỗ này mà rời đi sang thế giới bên kia.

Chỉ là, cô một chút cũng không sợ, thậm chí vô cùng mong chờ, tâm trạng giống như lần đó giang hai tay chờ đợi chiếc xe đó đâm vào mình.

Hướng Vãn không sợ địa ngục, cũng không lo lắng xem có được lên thiên đường hay không, cô hiện tại chỉ cầu nguyện Chu Miểu tìm được bình chữa cháy chậm một chút, đưa cô đi bệnh viện chậm một chút, như vậy cô có thể như ý nguyện rời đi khỏi thế giới này.

Nhưng không như mong muốn ——

Rầm!

Cửa sân thượng được làm bằng cửa kính bình thường, không chắc chắn. Chu Miểu tìm được bình chữa cháy, không phí bao nhiêu sức lực, liền đập vỡ cửa kính.

Cô không để ý tới cánh tay đã bị mảnh kính cắt phải, lại cầm bình chữa cháy đập vào cửa vài lần nữa, rồi vội vàng ném xuống, chui qua lỗ trống trên cửa, chạy đến chỗ Hướng Vãn đang nằm.

"Hướng Vãn, tôi đã gọi cấp cứu, cô chờ..." Chu Miểu lau nước mắt, "Cô kiên trì một chút, chịu... chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"

Hướng Vãn cố nén cơn ho khan, nắm chặt tay Chu Miểu, cầu xin nói: "Nếu cô... Khụ khụ... cô thật sự xem tôi là bạn, liền... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Cô kịch liệt mà ho, phun ra một ngụm máu, nhưng rất nhanh bị nước mưa rửa trôi

Chu Miểu trong mắt tràn đầy hoảng sợ, "Hướng Vãn... Hướng Vãn, cô... cô..."

"Để cho tôi... Khụ khụ... như thế này mà rời đi." Hướng Vãn nỗ lực mở miệng, nghẹn ngào nói: "Cầu... Khụ... khụ khụ... cầu xin cô."

Cô đối thế giới này đã không có bất kỳ luyến tiếc nào, nguyện vọng duy nhất đó là sớm rời khỏi cái thế giới thống khổ này nhanh một chút.

Chu Miểu mấp mấy môi, sự cầu xin trong ánh mắt Hướng Vãn, thân thể ngăn không được run rẩy. Cô run rẩy đưa tay, lau đi vết máu trên khóe miệng của Hướng Vãn, đáy mắt tràn đầy rối rắm cùng thống khổ.

"Cầu... Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ!" Hướng Vãn khẩn nắm chặt tay cô, đáy mắt chưa khát vọng mãnh liệt mà cô chưa bao giờ thấy được.

Nước mắt theo gương mặt Chu Miểu hòa cùng nước mưa chảy xuống, tóc dài dính sát vào gương mặt.

Cô quay đầu đi không nhìn về phía Hướng Vãn, nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ... Tôi sẽ gọi bên cấp cứu, nói bọn họ không... không cần đến đây."

Hướng Vãn đáy mắt nổi lên ý cười, vì ho khan mà không nói được gì, chỉ là nhìn cô cười cười, lẳng lặng chờ đợi cái chết.

Chu Miểu nghe tiếng hít thở ngày càng dồn dập, sắc mặt Hướng Vãn càng thêm tái nhợt môi xanh tím càng đậm, nhịn không được hỏi: "Hướng Vãn... Hướng Vãn, cái thế giới này... thế giới này, không còn thứ gì... không còn điều gì níu kéo để cô tiếp tục sống sao?"

Hướng Vãn dùng hết sức lực toàn thân, nhìn Chu Miểu lắc lắc đầu.

Có lẽ anh chị là động lực sống sót, nhưng bị Hạ Hàn Xuyên tra tấn cùng nhục nhã, Giang Thanh Nhiên phản bội tình bạn, đổi trắng thay đen, còn có ba mẹ bọn họ từ mặt cô, lúc nào cũng chửi bới không cần tìm hiểu nguyên nhân. Chút động lực này đã không đủ để chống đỡ, níu kéo cô ở lại với thế giới này nữa.

Cô muốn chết, đây là ước muốn duy nhất của cô.

******

Hạ Hàn Xuyên nhận được điện thoại của Mộng Lan là 2g15 phút sáng, bên ngoài mưa đã nhỏ lại, nhưng vẫn rơi không ngừng, làm lòng người bất an.

Nghe được tin, Hướng Vãn sắp không qua khỏi, cái gì có thích hay không, cái gì bị phản bội hay không, cái gì mà cùng Giang gia liên hôn, cái gì mà manh mối vụ tai nạn, hết thảy không còn nghĩ đến nữa, trong đầu Hạ Hàn Xuyên trống rỗng.

Hắn thất tha thất thểu mà đứng lên, mặc áo ngủ, đi dép lê, một bước thành ba chị xuống lầu.

"Hàn Xuyên, em rất thích anh, sau này lớn lên em trở thành vợ của anh được không?"

"Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chính là thanh mai trúc mã, nghe nói thanh mai trúc mã cưới nhau sẽ sinh con ra càng thông minh hơn đó!"

"Hàn Xuyên, em đã nói chuyện với dì rồi, em sẽ trở thành con dâu của dì!"

"Anh đồng ý rồi? Anh đồng ý đính hôn với em rồi! Em thấy rồi nhé, anh không được đổi ý đâu đó! Hứa nha!"

"Như vậy, Hạ tổng vừa lòng chưa?"

"Anh đánh gãy một chân của tôi, tôi cũng đã ngồi tù hai năm, chúng ta đã không còn ai nợ ai nữa, không phải sao?"

"Đúng vậy, tôi câu dẫn anh, quay video uy hiếp anh, để ép anh để cho tôi rời khỏi Mộng Sở Hội."

Ký ức như cuộn phim chạy tua lại trong đầu, là tiếng nói ríu rít bên tai, là kiêu ngạo Hướng Vãn, là sự trầm mặc, là cụp mi rũ mắt, là nét thống khổ của Hướng Vãn, cuối cùng chỉ biến thành một câu ——

Hướng Vãn sắp không qua khỏi!

Sợ.

Chưa bao giờ sợ như thế.

"Thiếu gia, ngài xảy ra chuyện gì?" Người hầu còn buồn ngủ mà chạy ra, dùng màn hình điện thoại quơ quơ Hạ Hàn Xuyên, xoa mắt hỏi.

Hạ Hàn Xuyên bên tai ù ù, căn bản không nghe rõ cô ta hỏi cái gì, cũng không có tâm tình nghe cô ta hỏi gì. Hắn lê tay chân bủn rủn chạy ra khỏi biệt thự.

Người hầu đi theo sau nôn nóng mà hô to, "Thiếu gia, ngài đi đâu vậy? Thiếu gia, bên ngoài đang mưa, ngài đi ra ngoài nói, đem theo dù!"

Nhưng bước chân Hạ Hàn Xuyên vẫn không dùng lại, mặc kệ mưa to chạy ra khỏi cửa, mở cửa lên xe, xe rất nhanh biến mất trong màn mưa.

Người hầu lau nước mưa trên mặt, không ai lên tiếng.

Động tĩnh quá lớn, Triệu Du khoác áo ngủ đi ra cửa biệt thự, hỏi người hầu, "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi cũng không rõ lắm, thiếu gia giống như có việc gấp gì rất gấp, mặc áo ngủ, đi dép lê, dầm mưa chạy ra cửa." Người hầu tay che đầu, chạy tới trước mặt Triệu Du nói.

Hai giờ sáng, hơn nữa là đêm mưa, trên đường cơ bản không có xe.

Hạ Hàn Xuyên đạp chân ga, tay run rẩy suýt nữa không cầm chắc tay lái. Một tia chớp tự thiên xẹt qua bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú căng chặt của hắn, mồ hôi lạnh rõ ràng có thể thấy được trên trán cùng cánh mũi.

Nước mưa không ngừng tạt vào cửa sổ xe, cần gạt nước căn bản không hiệu quả, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, tầm mắt không rõ ràng. Nhưng dù vậy, tốc độ xe nửa phần cũng không giảm xuống.

Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm ——

Hướng Vãn không thể có chuyện gì được!

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

13/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro