Chương 130: Bác sĩ nói tình huống không được lạc quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, hai mươi lăm phút sau đã đến Mộng Sở Hội.

Hắn thở hổn hển xuống xe, còn chưa vào đến cửa đã nhận được điện thoại của Mộng Lan, "Hạ tổng, chúng ta đã đến bệnh viện trung tâm, Hướng Vãn đang trong phòng cấp cứu."

Hạ Hàn Xuyên ngắt máy, hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt, liền lên xe dùng nhanh nhất tốc độ chạy đến bệnh viện.

Vừa lúc hắn đến bệnh viện, hai cảnh sát giao thông cũng vừa đuổi theo đến, cung kính nói: "Hạ tổng, ngài tổng cộng đã vượt ba mươi sáu đèn đỏ, yêu cầu ngài..."

"Xin lỗi, tôi có việc gấp!" Bên tai Hạ Hàn Xuyên vù vù, căn bản nghe không rõ bọn họ nói gì, cũng không có tâm tư nghe bọn họ nói.

Hắn đẩy hai cảnh sát giao thông ra, chạy nhanh đến thang máy.

3 giờ sáng, bệnh viện vẫn rất đông người. Hạ Hàn Xuyên mặc đồ ngủ, đi dép lê, toàn thân ướt dầm dề, thoạt nhìn chật vật mà quái dị, rất nhiều người tò mò mà đánh giá hắn.

Nhưng hắn căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ, hắn hiện tại chỉ nghĩ làm sao nhanh nhất để đến phòng cấp cứu.

Thang máy đã chật người, Hạ Hàn Xuyên chỉ là liếc mắt một cái, liền trực tiếp chạy vào cầu thang bộ, một bước ba đến bốn bậc thang mà chạy đến lầu có phòng cấp cứu.

Hai cảnh sát giao thông nhìn nhai, cuối cùng tẫn trách mà đi theo sau lưng hắn.

Bên ngoài phòng cấp cứu, có Mộng Lan và Chu Miểu. Lúc nãy hai người ở sân thượng ngoài sân thượng, quần áo bị mưa làm cho ướt đẫm, giờ phút này gắt gao mà dán trên người, phác hoạ đường cong lả lướt nóng bỏng.

Thấy Hạ Hàn Xuyên tiến lại, Chu Miểu từ ghế đứng lên, co quắp bất an mà đặt tay trước bụng, cúi đầu, chột dạ mà không dám nói lời nào.

"Hạ tổng!" Gặp mưa làm những người khác trở nên chật vật, lại làm Mộng Lan càng thêm gợi cảm câu nhân. Mày nhẹ nhăn mà đi đến chỗ Hạ Hàn Xuyên, chẳng sợ hành động đều phong tình vạn chủng.

Trong thanh âm của Hạ Hàn Xuyên mang theo sự nôn nóng mà chính hắn đều chưa từng có, "Hướng Vãn như thế nào rồi?"

"Ở trong phòng cấp cứu, tràn dịch màng phổi (ứ nước trong khoang màng phổi) và vết thương cũ ở chân cùng nhau tái phát, bác sĩ nói tình huống không được lạc quan." Mộng Lan lắc lắc đầu, con ngươi câu hồn mà nhìn đến hai người vừa chạy đến, "Đây là..."

Hai người cảnh sát giao thông đều là người trẻ tuổi, bị cô nhìn như thế, mặt nhất thời đỏ.

Một người trong đó lắp bắp nói: "Chúng ta nhận được báo cáo, nói... nói có người ở... ở nội thành đua xe, nên mới tới đây."

"Thì ra là như vậy." Mộng Lan quét mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, trên người là đồ ngủ, lại đi dép lê, xoa xoa ấn đường, cùng hai người kia nói: "Hạ tổng hiện tại có việc, hơn nữa bên ngoài phòng cấp cứu cũng không có tiện để nói, hai người cùng tôi đi qua bên kia nói chuyện nhé."

Hai người liền cùng Mộng Lan đi ra ngoài.

Hạ Hàn Xuyên ngơ ngẩn mà đứng trước cửa phòng cấp cứu, thẳng tắp mà nhìn ba chữ phòng cấp cứu, cảm thấy dị thường chói mắt.

Bác sĩ nói không lạc quan, không lạc quan là như thế nào?

Tứ chí hắn trở nên mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, chưa bao giờ hắn bị khủng hoảng bất an chi phối từng tế bào như thế. Hướng Vãn có khả năng sẽ chết... Ý niệm này lên men trong lòng hắn, hắn rũ tay tự do đặt bên người, bắt đầu ngăn không được run rẩy.

Chu Miểu đứng ở bên cạnh, trộm liếc mắt nhìn, đương nhiên phát hiện sắc mặt hắn dị thường khó coi, cô nhanh chóng mà thu hồi ánh mắt, hô hấp nhẹ đi rất nhiều.

"Sao lại chậm như thế? Cô ấy vì cái gì mà ở trên sân thượng? Cô tại sao lại biết cô ấy ở đó?" Thanh âm Hạ Hàn Xuyên hơi lạnh đánh vỡ sự an tĩnh.

Thời điểm hắn mở miệng, Chu Miểu tâm lạc một tiếng, rồi bắt đầu đập nhanh, như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

Trước kia, cô đối Hạ tổng chỉ có tôn kính cùng sợ hãi, nhưng lần này, còn nhiều phần ghét bỏ, vì Hướng Vãn mà cảm thấy phẫn nộ.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc 1 giờ sáng tôi trở về ký túc xá, không lâu sau, Lâm Điềm Điềm, chính là người cùng phòng với tôivà Hướng Vãn cũng trở về."

"Cô ta trước kia mỗi lần về ký túc xá là lại luôn miệng mắng chửi, nhưng lần này tâm tình đặc biệt tốt, tôi thuận miệng hỏi cô ta một câu: Hướng Vãn đi đâu vậy, cô ta nói Hướng Vãn sau này đều sẽ trở về, còn nói ngày mai có thể sẽ có tin Hướng Vãn đã chết..."

Hạ Hàn Xuyên suy nghĩ hỗn loạn, không có tâm tình nghe cô thao thao bất tuyệt, "Nói đơn giản."

Thanh âm không lớn, cũng không có cảm xúc, nhưng Chu Miểu vẫn bị hắn làm cho sợ tới mức trong lòng có cú sốc.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, nói ngắn gọn, "Lâm Điềm Điềm vẫn luôn đối đầu với Hướng Vãn, tôi cảm thấy biểu hiện và câu nói của Lâm Điềm Điềm rất không đúng, liền đi hỏi thăm đồng nghiệp xem họ có biết Hướng Vãn ở đâu không, họ bảo Hướng Vãn bị Chu chủ quản giao cho việc dọn vệ sinh trên sân thượng."

"Tôi lo lắng Hướng Vãn xảy ra chuyện, liền chạy lên sân thượng, liền phát hiện cô ấy đã..." Cô nghẹn ngào một chút, "Phát hiện cô ấy đã sắp không chịu được nữa rồi."

"Sắp không chịu được nữa rồi"những chữ này như dao đâm vào người Hạ Hàn Xuyên, đau lòng, cánh môi run rẩy, thân thể ngăn không được run rẩy.

Thấy bộ dáng hắn như thế, Chu Miểu một câu cũng không dám nói, cô tận lực đè ép hô hấp, giảm nhỏ sự tồn tại của mình, không ngừng cầu nguyện Mộng Lan nhanh trở về.

Hạ Hàn Xuyên không nói chuyện với cô nữa, hắn đứng nhìn cửa phòng cấp cứu không nhúc khích, giống như bức tượng. Chỉ có nước mưa từ trên tóc,quần áo không ngừng tí tích mà rơi trên mặt đất.

Mỗi một lần nước mưa cùng mặt sàn va chạm phát ra âm thanh cực tiểu, làm trong lòng Chu Miểu nhảy dựng.

"Hạ tổng, đã xử lý tốt, nhưng bằng lái của ngài sẽ bị tịch thu và huỷ, phải đi thi để lấy lại bằng." Mộng Lan đã dàn xếp ổn thỏa, dáng người lả lướt mà trở về.

Hạ Hàn Xuyên có chút trì độn mà quay đầu, ừ một tiếng, không nói chuyện.

Thấy vậy, Mộng Lan khẽ thở dài, nhưng cũng không nói với hắn gì nữa. Cô nhìn về phía Chu Miểu đang đứng một bên, hơi nhướng mắt hỏi: "Cô gọi điện thoại cho tôi rất sớm, tại sao không gọi xe cứu thương?"

Nghe vậy Hạ Hàn Xuyên lập tức quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Chu Miểu, đáy mắt cuồn cuộn mãnh liệt.

"!"Chu Miểu toàn thân căng chặt ở bên nhau, mắt so ngày thường chớp động rất nhiều, cô ngập ngừng một lúc lâu. Trước ánh nhìn chăm chú của hai người, đứt quãng nói: "Tôi... Tôi lúc ấy quá... quá luống cuống, không nghĩ đến gọi... gọi xe cấp cứu."

Hạ Hàn Xuyên bước đến trước mặt cô, đáy mắt lạnh băng, "Phải không?"

Chu Miểu bị hắn nhìn đến trên mặt không còn chút máu, thân thể ngăn không được run rẩy, liên tục nuốt nước bọt. Cô vốn đã sợ hắn, hơn nữa sau lại biết hắn tức giận mà đánh gãy chân Hướng Vãn, càng sinh ra thêm vài phần sợ hãi.

"Nghĩ kỹ lại rồi trả lời." Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên như đóng đinh ở trên người cô, mỗi chữ nói ra đều thấm một cổ hàn ý.

Chu Miểu thật sự không chịu được áp lực từ hắn và Mộng Lan mang đến, đúng sự thật mà nói, "Tôi ngay từ đầu đã gọi xe cứu thương, nhưng Hướng Vãn cầu xin tôi, cuối cùng tôi đã gọi cứu thương báo họ không cần tới."

Nói tới đây, cô thật sự không nhịn được nữa, "Nếu tôi là Hướng Vãn, đột nhiên từ đại tiểu thư Hướng gia biến thành nhân viên dọn vệ sinh ở Mộng Sở Hội, không chỉ vậy còn bị đánh gãy chân, còn bị người khác đẩy ra khỏi cửa khi đang trần truồng. Có nhà nhưng không thể trở về, luôn bị cha mẹ chửi mắng nặng nề. So với cuộc sống như vậy cái chết còn tốt hơn!"

Sau khi nói xong cô liền hối hận, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

20/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro