Chương 131: Ai là người nhà của Hướng Vãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên đã sớm biết Hướng Vãn muốn chết, nhưng lúc này lại từ trong miệng người khác biết cô một lòng muốn chết,  trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Như đột nhiên đẫm phải bẫy, khí độc từ bốn phương tám hướng bay tới. Mỗi lần hít thở, đi vào xoang mũi cùng yết hầu gian tất cả đều là khí độc, hít thở không thông cảm thoải mái, khó chịu tới rồi cực điểm.

Mộng Lan liếc mắt nhìn hắn, liền nói với Chu Miểu đang hoảng loạn: "Cô cũng vất vả cả đêm rồi, trở về nghỉ ngơi đi, cho cô hai ngày nghỉ. Mặt khác, việc xảy ra trên sân thượng, tuyệt đối không được kể với bất kỳ ai, đã biết chưa?"

"Cảm ơn chị Lan." Chu Miểu nhìn Hạ Hàn Xuyên, vì áp lực mà da đầu căng chặt nói: "Nhưng tôi muốn ở lại đây."

Mộng Lan nhìn cô, không lên tiếng.

Chu Miểu cúi đầu, cũng không dám nói nữa.

"Muốn ở lại thì cứ ở lại." Mộng Lan nhìn quần áo trên người Hạ Hàn Xuyên ướt đẫm, nói: "Tôi đi lấy cho ngài bộ quần áo khác."

Hạ Hàn Xuyên nhìn cửa phòng cấp cứu, môi mỏng khẩn, không lên tiếng.

Mộng Lan cũng không chờ hắn trả lời, trực tiếp quay người đi.

Trên hành lang phòng cấp cứu chỉ còn lại có Chu Miểu cùng Hạ Hàn Xuyên. Chu Miểu trộm liếc nhìn Hạ Hàn Xuyên vài lần, luôn mãi do dự, sau đó cô cầm điện thoại đi đến thang bộ, gọi điện thoại cho Hướng Vũ. Lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, Hướng Vãn hẳn là muốn nhìn thấy anh trai.

Hạ Hàn Xuyên đứng ở cửa phòng cấp cứu, có chút hoảng loạn, có chút mệt, có chút phiền, nhưng lại không ngồi, cũng không thay quần áo, chỉ là lẳng lặng đứng như vậy.

Lúc tận mắt nhìn thấy Hướng Vãn phản bội hắn, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới thế giới không có cô.

Nếu Hướng Vãn hôm nay không cứu được, cứ thế mà rời khỏi thế giới này, hắn...

Hạ Hàn Xuyên hô hấpso ngày thường càng dồn dập, hắn cắn môi, cầm điện thoại gọi cho trợ lý, "Tra xem ở thành phố B à không cả nước, chuyên gia về bệnh tràn dịch màng phổi và trị liệu về chấn thương tốt nhất là ai, mặc kệ cậu dùng biện pháp gì làm cho họ bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhấtđến bệnh viện trung tâm."

 Hắn sẽ không để cho cô chết!

Chu Miểu gọi điện thoại trở về, Hạ Hàn Xuyên còn ở đúng ở đó, dường như chưa từng chuyển động. Cô nhẹ bước chân đi đến, đứng sau lưng hắn, muốn ngồi, nhưng lại không dám.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu chưa từng mở ra lần nào.

Hạ Hàn Xuyên tâm một chút trầm xuống, hắn lại gọi điện thoại cho trợ lý, hắn nói đã liên hệ mấy chuyên gia. Nhưng họ đều không ở thành phố B, người ở gần nhất thì nhanh nhất cũng phải bốn giờ rưỡi chiều ngày mai mới có thể đến sân bay.

Bất an lan tràn, chi phối tư tưởng hắn, chưa bao giờ Hạ Hàn Xuyên cảm thấy bất lực như giờ phút này.

Mộng Lan đem đến cho hắn một bộ tây trang, giày da, tìm một phòng trống để hắn vào thay quần áo, nhưng hắn dường như không nghe thấy gì, vẫn đứng im một chỗ.

Cô thở dài, đem túi đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống, một tay chống cằm như suy tư gì đó.

Chu Miểu đứng đến chân đau nhứt, cô khom lưng đấm đấm lên cẳng chân, đi theo ngồi xuống ghế. Bởi vì quá mức khẩn trương, mông cô chỉ chiếm một chút trên ghế.

"Cô cảm thấy Hạ tổng đối Hướng Vãn là như thế nào?" Mộng Lan nhìn Hạ Hàn Xuyên, ghé sát vào tai Chu Miểu lười biếng hỏi.

Chu Miểu toàn thân banh đến gắt gao, bị Mộng Lan đột nhiên hỏi câu này, cô sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Cô lúc này không có tâm tư bát quái vấn đề Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên, nhưng giám đốc đã đặt câu hỏi, cô không thể không trả lời, "Tôi... Tôi tiếp xúc với Hạ tổng không nhiều lắm, không biết."

Cô dùng thanh âm rất nhỏ, nhưng dù vậy, cô vẫn sợ Hạ Hàn Xuyên nghe được, trộm liếc nhìn vài lần.

"Nếu là không thích, cái bộ dạng này giải thích thế nào đây?" Mộng Lan làm như đang hỏi Chu Miểu.

Chu Miểu thân là phụ nữ, đối mặt với Mộng Lan mặt vẫn đỏ một chút. Cô há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là liếc mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, rồi cũng giống hắn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.

Hạ Hàn Xuyên ngày thường luôn cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, xử lý mấy chục văn kiện bất tri bất giác một ngày liền nhanh chóng đi qua.

Nhưng hôm nay, mỗi phút mỗi giây đều làm hắn cảm thấy dị thường dày vò, khó chịu đến cực điểm.

"Hàn Xuyên, Vãn Vãn xảy ra chuyện gì?" 3 giờ 58 phút sáng, Triệu Du cùng quản gia chạy đến phòng cấp cứu.

Bà hỏi thăm, mới biết được Hạ Hàn Xuyên và Hướng Vãn đều ở bệnh viện, nhưng cụ thể chuyện như thế nào, bà cũng không rõ.

Chu Miểu vừa thấy bà ăn mặc rất đơn giản, mặc dù không trang điểm như khí chất vẫn phi phàm, theo bản năng đứng lên.

"Tràn dịch màn phổi, vết thương cũ ở chân tái phát, đang ở bên trong." Hạ Hàn Xuyên không nhúc nhích đã lâu, chân đã tê rần, hắn vốn định đi đến trước mặt Triệu Du, nhưng lảo đảo một chút, đỡ tường mới đứng vững.

"!"Triệu Du đồng tử hơi co lại, môi mấp máy.

Qua nửa phút sau, bà mới hồi phục tinh thần, không dám tin mà nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Hàn Xuyên, con... lại làm gì với Vãn Vãn?"

Hạ Hàn Xuyên mím môi, không lên tiếng.

"Ngài hiểu lầm Hạ tổng rồi." Mộng Lan tiến lên một bước, đứng bên cạnh Triệu Du nhẹ giọng nói: "Chuyện lần này của Hướng Vãn không có liên quan đến Hạ tổng."

Triệu Du chau mày, sắc mặt rất khó coi, bà không nói gì, nhưng hiển nhiên không tin lời Mộng Lan.

Bà lúc này cũng có vài phần bực bội, không nhìn Hạ Hàn Xuyên và Mộng Lan, mà là chuyển hướng Chu Miểu, hỏi: "Vị tiểu thư này, cô biết Vãn Vãn hiện tại ra sao không?"

"Tình huống... không tốt lắm." Đột nhiên bị Hạ phu nhân trong truyền thuyết hỏi chuyện, Chu Miểu thụ sủng nhược kinh, thật cẩn thận mà sắp xếp từ ngữ, "Lúc tôi tìm thấy Hướng Vãn, bệnh cũ của cô ấy đã tái phát, không nói được lời nào, ho rất nhiều, còn nôn ra máu. Khi xe cứu thương đến, cô..."

Chu Miểu dừng một chút, gian nan mà nói: "Cô đã không còn ý thức."

"Khi được đưa vào phòng cấp cứu? Bác sĩ có nói gì hay không?" Triệu Du tận lực bảo trì bình tĩnh, nhưng nói chuyện tốc độ so ngày thường nhanh hơn rất nhiều.

Chu Miểu vừa muốn nói gì đó, kết quả lời còn chưa kịp tới miệng cửa phòng cấp cứu lạch cạch một tiếng mở ra, bác sĩ mang khẩu trang nặng nề đi ra. Theo sau lưng cong có một y tá, vẻ mặt hai người đều cực kỳ mệt mỏi. Y tá trong tay cầm tờ giấy, cũng không biết dùng làm gì.

Động tác của Hạ Hàn Xuyên cực kỳ nhanh mà đi đến trước mặt bác sĩ, muốn hỏi Hướng Vãn như thế nào rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt bác sĩ không tốt lắm, lời đã tới miệng nhưng một chữ đều không nói ra được.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có lúc một câu hỏi mà phải do dự có nên nói ra hay không.

"Ai là người nhà Hướng Vãn?" Bác sĩ kéo khẩu trang, vội vã hỏi.

Hạ Hàn Xuyên yết hầu chuyển động lên xuống, đáy mắt áp lực cuồn cuộn cảm xúc, mỗi chữ nói ra đều dị thường gian nan, "Cô ấy... như thế nào rồi?"

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

05/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro