Chương 143: Tôi muốn giúp Hướng Vãn chữa trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thanh Nhiên nói được, rồi mới cùng người phục vụ nói: "Tạm thời cứ như vậy, nếu lát nữa có yêu cầu gì khác, tôi sẽ gọi thêm, cảm ơn."

"Không cần khách sáo, món ăn sẽ lập tức được đưa lên." Người phục vụ nói một câu, đi xuống.

Hai chân Hạ Hàn Xuyên thon dài bắt chéo vào nhau.

"Em chỉ nghe có người nói nhà hàng này không tồi, nhưng vẫn chưa thử qua bao giờ." Chẳng sợ ngồi ở trên xe lăn, Giang Thanh Nhiên vẫn ưu nhã như cũ, "Anh Hàn Xuyên nhìn vào thấy cửa hàng thì liền chọn, trước kia đã đến đây rồi sao?"

Hạ Hàn Xuyên nhấc con ngươi nhìn cô, kéo môi, "Không có, đây là cửa hàng gần nhất, tiết kiệm thời gian."

"Xem ra công ty rất bận, anh Hàn Xuyên chú ý thân thể." Giang Thanh Nhiên tay trên đùi hơi nắm chặt, cười nói: "Công việc quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng thân thể được."

Hạ Hàn Xuyên cười cười, "Chuyện công ty cũng không gấp, chỉ là không muốn vì chút chuyện vặt mà làm chậm trễ thời gian thôi, lãng phí thời gian còn ảnh hưởng tâm tình, không đáng."

Giang Thanh Nhiên nghe xong chỉ cong môi, ánh mắt lóe lóe, đáy mắt có tối đi, lúc này cũng không có nói nữa.

Trong chốc lát, người phục vụ liền mang món ăn lên.

"Cá sống cắt lát này nhìn thật ngon, anh Hàn Xuyên nếm một chút." Giang Thanh Nhiên dùng đũa gắp một lát cá sống, đưa đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên nhìn qua, liền thu hồi ánh mắt, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Giang Thanh Nhiên yên lặng ăn trong chốc lát, rồi mới rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng, "Nghe nói Hướng Vãn xảy ra chuyện lúc rạng sáng, anh Hàn Xuyên bận chuyện của cô ấy, một đêm không ngủ, cho nên có quầng thâm mắt kìa?"

"Là một đêm không ngủ. Nhưng không phải tất cả nguyên nhân đều vì cô ấy."

Giang Thanh Nhiên ánh mắt lóe lóe, đáy mắt hiện lên âm trầm, cười hỏi: "Ngoài chuyện của Hướng Vãn, còn có chuyện khác làm anh thức suốt đêm xử lý sao?"

"A." Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, "Tôi một ngày ăn bao nhiêu bữa cơm, ăn món gì, đi toilet bao nhiêu lần, có phải cô cũng muốn biết hay không?"

"Em chỉ là quan tâm anh, cũng không có ý gì khác, nếu anh không thích em hỏi, thì sau này em sẽ không thế nữa." Giang Thanh Nhiên tự giễu mà cười cười, rồi mới nói: "Kỳ thật hôm nay em tới tìm anh, là vì chuyện của ông ngoại."

Hạ Hàn Xuyên khuỷu tay chống trên bàn, khóe mắt nheo, "Sao?"

"Chuyện của ông ngoại, anh... Hẳn là đã nghe rồi?" Đây thật sự không phải chuyện tốt, Giang Thanh Nhiên hơi rũ mắt, sắc mặt không thay đổi, nhưng vành tai lại hồng thấu.

Ngón tay Hạ Hàn Xuyên ở trên mặt bàn gõ nhé, "Chưa từng nghe qua, tôi không có nhiều bạn bè như cô, tùy tiện vừa nghe qua, có thể biết được hành tung của người khác cùng với đủ loại chuyện xảy ra."

Giang Thanh Nhiên mặt lập tức hồng lên, hiếm thấy cô ta chật vật, cầm chiếc đũa gắp một lát cá sống, nửa phút sau, sắc mặt mới khôi phục như thường.

Cô ta nuốt lát cá trong miệng, nói: "Chuyện của ông ngoại nháo đến như vậy, còn cùng với Mộng Sở Hội có liên quan, anh Hàn Xuyên thật sự chưa nghe qua sao?"

"Mộng Sở Hội chỉ là một phần nhỏ của tập đoàn Hạ, còn không thể xem là một công ty nhỏ, không có khả năng phát sinh những chuyện nhỏ như hạt mè, tôi đều phải đi quản." Hạ Hàn Xuyên nói.

Giang Thanh Nhiên cắn môi, mày nhíu lại, "Mộng Sở Hội có người tên là Lâm Điềm Điềm, cô ta vì leo lên người ông ngoại mà hạ dược, hiện giờ còn có con với ông ngoại, em muốn cùng anh nói về người này."

" Lâm Điềm Điềm tôi thật ra có một chút ấn tượng, nếu nhớ không lầm, cô ta 20 tuổi, mà ông ngoại cô hình như khoảng 70 tuổi... Cô ta hạ dược ông ngoại cô?" Hạ Hàn Xuyên đôi tay đặt trên đầu gối, thân thể hơi ưỡng ra sau, tựa lưng vào ghế.

Giang Thanh Nhiên lòng bàn tay nắm chặt, cười nói: "Hẳn là, ông ngoại không đến mức đối một nữ nhân phong tình như thế này để bụng."

"Nếu không để bụng, vì cái gì còn muốn người này từ chỗ tôi?" Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, hỏi.

Giang Thanh Nhiên nghẹn họng.

"Nếu là nhân viên của Mộng Sở Hội, hạ dược là chuyện trái pháp luật, không bằng đem cô ta đến cục cảnh sát, để họ xử lý chuyện này đi. Nếu chuyện cô ta hạ dược là thật, phỉa ngồi tù, tôi tuyệt không nói gì." Hạ Hàn Xuyên nói.

Giang Thanh Nhiên lại nghẹn thêm lần nữa, nhất thời không nói chuyện, chỉ là thần sắc biến ảo, ít khi biểu hiện bực bội cùng chật vật.

Hạ Hàn Xuyên buông chân, khuỷu tay chống trên bàn, thân thể hơi nghiên về trước, "Cô cảm thấy thế nào, Thanh Nhiên?" Hắn cười nhạo một tiếng, "Xử lý như vậy đã được chưa?"

"Này không phải chuyện lớn, hơn nữa ông ngoại em là nhân vật công chúng, không cần cảnh sát xử lý, làm kinh động phóng viên biết, dùng mánh lới lung tung đưa tin không phải sự thật." Giang Thanh Nhiên miễn cưỡng cười.

"Không liên quan." Hạ Hàn Xuyên như không thấy được vẻ chật vật của cô ta, nghiêm mặt nói: "Với tên tuổi của Hạ gia, Giang gia cùng Lâm gia, không có phóng viên nào dám cả gan làm loạn, đưa tin sai sự thật đâu."

Hắn dừng lại một chút, nhìn Giang Thanh Nhiên, "Nhưng nếu là sự thật, có thể đưa tin, sẽ có bao nhiêu người đưa tin, khó nói."

Trầm mặc.

Ba người phục vụ đi lên, đem tôm và sushi đặt trên bàn, rồi mới yên lặng lui xuống.

Nữ giúp việc câu nệ mà ngồi bên cạnh Giang Thanh Nhiên, nãy giờ nghe được mơ màng hồ đồ, hiện giờ hai người đều không hé răng, cô kẹp ở giữa có chút đứng ngồi không yên.

Cô ta đứng dậy ra phía sau lưng Giang Thanh Nhiên, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng ánh mắt Hạ Hàn Xuyên vẫn như cũ nhìn chăm chú.

Hai người không tiếng động mà giằng co, cuối cùng vẫn là Giang Thanh Nhiên phá vỡ trầm mặc, "Lâm gia rất coi trọng huyết mạch, mặc kệ Lâm Điềm Điềm dùng biện pháp gì để có thai với ông ngoại cô, nhưng rốt cuộc vẫn là huyết mạch của Lâm gia, mong anh thông cảm, giao cô ấy lại cho em."

"Cô muốn mang Lâm Điềm Điềm đi, cũng không phải không thể." Hạ Hàn Xuyên nói: "Trong quá trình Hướng Vãn chữa trị vết thương ở chân, tôi không muốn bởi vì sự xuất hiện của cô mà xảy ra chuyện."

Giang Thanh Nhiên sửng sốt một chút, chua xót nói: "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền."

Cô ta cúi đầu nhìn chân mình, " Hai năm trước Hướng Vãn đâm vào em, hiện giờ anh lại nói phải chữa trị cho Hướng Vãn, không cảm thấy đối với em không công bằng sao?"

Người giúp việc đi theo bên cạnh Giang Thanh Nhiên nhiều năm, nghe thấy vậy cũng cực kỳ khó chịu, "Hạ tổng, Hạ, Giang hai nhà giao tình rất tốt, ngài vì tội phạm giết người, không thấy quá đáng sao."

"Tôi đã nói qua rất nhiều lần, chuyện năm đó đúng hay sai, chúng ta đều rõ ràng." Hạ Hàn Xuyên nói: "Hơn nữa qua một thời gian nữa, cô liền có thể một lần nữa đứng lên, cùng mọi người giống nhau."

Hắn muốn gậy ông đập lưng ông, Hạ Thanh Nhiên nói có chứng cứ, nhưng cô ta nói chuyện rất cẩn thận, chưa bao giờ trực tiếp cho thấy chuyện tai nạn năm đó là do cô ta âm mưu.

"Nhưng em rốt cuộc cũng không thể múa được nữa!" Giang Thanh Nhiên thu liễm ý cười nơi khóe miệng, gằn từng chữ: "Xin lỗi anh Hàn Xuyên, nhưng tính em rộng lượng, cũng không có cách nào thờ ơ đối với việc chữa trị của Hướng Vãn."

----------------------------------------------------------------

05/12/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro