Chương 145: Ai ở bên trong, mở cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn ở trong phòng VIP, là phòng đơn, nhưng giờ phút này trên giường lại có thêm bệnh nhân. Bệnh nhân này khuôn mặt tuấn tú cùng Hướng Vãn có vài phần tương tự, mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường, chân trái cùng tay trái đóng thạch cao, treo giữa không trung, thoạt nhìn rất buồn cười.

"Anh... ngốc sao?" Hướng Vãn ngồi trên giường bệnh nhìn anh trai, biểu cảm một lời khó nói hết.

"Nếu không phải do ba đem anh nhốt lại, nếu không phải anh sợ em bị người khác khi dễ, anh đâu đến nỗi phải nhảy từ lầu hai xuống? Nếu không phải anh từ trên cửa sổ nhảy xuống đi, hiện tại có thể... a u!" Hướng Vũ không cẩn thận đụng đến chỗ bị thương, đau đến khuôn mặt tuấn tú một giây lập tức biến sắc.

Lâm Na Lộ đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn chồng.

Chu Miểu cúi đầu, dùng sức nghẹn cười, bả vai run run.

"Em đã là người trưởng thành rồi, anh không cần lo lắng cho em như thế, sau này làm việc cũng không cần hấp tấp như thế." Hướng Vãn môi, liếc mắt nhìn chân Hướng Vũ đang treo giữa không trung, gần như không thể nghe thấy mà thở dài.

Hướng Vũ phải nghỉ ngơi, thân thể không thể động, nhưng hắn không ngại đấu đấu võ mồm với vợ, Hướng Vãn cùng Chu Miểu ngẫu nhiên nói vài câu, không khí trong phòng bệnh không tồi.

20 giờ tối, Chu Miểu chuẩn bị rời đi, kết quả mới vừa đẩy cửa, liền thấy được hai người ngoài ý muốn xuất hiện trước mắt. Cô theo bản năng liếc mắt nhìn Hướng Vãn, rất hanh đóng cửa lại.

Thấy vậy, Hướng Vãn nhìn về phía cửa, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Chu Miểu cười gượng hai tiếng, đang muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của Hướng Kiến Quốc, "Ai ở bên trong, mở cửa."

Ngay sau đó, giọng nói mềm mại pha chút khàn khàn của Vu Tĩnh Vận vang lên, "Vãn Vãn, A Vũ, Lộ Lộ, mấy đứa có ở bên trong không? Mở cửa cho chúng ta."

Hướng Vãn căng mặt, môi cắt đến gắt gao, tay nắm chặt ra trải giường dưới thân.

Những người cô ghét nhìn thấy nhất, thứ nhất là Giang Thanh Nhiên, Hạ Hàn Xuyên, thứ hai chính là ba mẹ!

"Hướng thiếu phu nhân." Chu Miểu đã đắc tội với vợ chồng chủ tịch tập đoàn Hướng thị một lần, thật sự không muốn lại đắc tội với bọn họ lần thứ hai, cô nhìn Lâm Na Lộ, mịt mờ nói: "Bác sĩ nói, Hướng Vãn mấy ngày đến tĩnh dưỡng, cảm xúc không thể thay đổi quá lớn."

Lâm Na Lộ nhíu mày, không lên tiếng.

"Hạ tổng hôm nay tới nhìn thăm Vãm Vãn, cô ấy đã phải vào phòng phẫu thuật một lần." Chu Miểu cũng nghĩ đến con dâu không thể ngăn cản được bố mẹ chồng, liền chuyển hướng về phía Hướng Vũ.

"Hắn thật giống âm hồn không tan!" Hướng Vũ mắng một tiếng, cũng không biết đang mắng Hạ Hàn Xuyên, hay đang mắng hai người ngoài cửa.

Lâm Na Lộ đi đến bàn, cầm lấy trên bàn hai chén trà, hỏi hắn, "Anh đạp vào cửa?"

Hướng Vũ không trả lời, trực tiếp dùng cái tay chưa bị thương nắm lấy hai chén trà, dùng sức đập vào cửa.

Phanh!

Âm thanh va chạm của chén trà và cửa.

Rầm!

Âm thanh chén trà rơi xuống mặt đất vỡ vụn.

"Đi!" Gân xanh trên trán Hướng Vũ xuất hiện, hướng về phía cửa mắng to, "Nơi này không chào đón hai người! Tránh xa chúng tôi một chút!"

Hắn rống một tiếng, trái tim Chu Miểu liền theo đó run lên.

"Cô về trước đi." Hướng Vãn nói với cô.

Nơi này có Lâm Na Lộ cùng Hướng Vũ che chở, Chu Miểu cũng không có gì phải lo lắng, cô không nghĩ sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, vội vàng nói câu tạm biệt, mở cửa rời đi.

Ngay lúc của vừa mở đóng, Lâm Na Lộ muốn đi đến khóa cửa đã không còn kịp, Hướng Kiến Quốc đẩy cửa bước vào, Vu Tĩnh Vận mắt sưng đỏ mà đi theo sau lưng.

"Vãn Vãn" Vu Tĩnh Vận lướt qua Hướng Kiến Quốc, bước đến giường bệnh. Bà nhìn từ trên xuống dưới quét qua người Hướng Vãn, nước mắt xoạch xoạch mà rơi xuống, "Có phải rất khó chịu hay không?"

Bà run rẩy muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hướng Vãn, cô liền nghiêng mặt sang một bên, né tránh.

"Khó chịu hoặc là không khó chịu, đều không liên quan đến Hướng phu nhân." Hướng Vãn nhàn nhạt mà nhìn bà, giống như nhìn một người xa lạ.

Vu Tĩnh Vận nhìn đáy mắt con gái cất giấu hận thù cùng chán ghét, thân thể lảo đảo lui về sau hai bước, che miệng nhỏ giọng khụt khịt.

"Tôi thật không rõ bà đang suy nghĩ chút cái gì!" Hướng Kiến Quốc hừ lạnh, "Vì một đứa vong ân phụ nghĩ như thế này mà muốn cùng tôi ly hôn, hiện tại hối hận chưa?"

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Hướng Vãn, "Nó chẳng những không cảm kích bà, trái lại cắn bà một... Bà điên rồi sao?"

"Ông không được nói con gái của tôi như thế!" Vu Tĩnh Vận cầm túi xách đánh vào lưng ông ta, nghẹn ngào hét lớn: "Nếu không phải vì ông đem Vãn Vãn đuổi ra ra khỏi Hướng gia, mặc kệ nó chết sống, nó làm sao có khả năng không... không nhận người mẹ này?"

Hướng Kiến Quốc mặt âm trầm né tránh, Vu Tĩnh Vận lại hoàn toàn không muốn dừng tay, "Vãn Vãn thiếu chút nữa bị đâm xe đã chết, ông nói nó... diễn kịch. Lúc này đây, nó tái phát bệnh đưa... đưa vào phòng cấp cứu, ông còn nói nó diễn kịch! Hướng Kiến Quốc, đây chính là con gái của ông!"

"Nháo đủ rồi đúng không?" Hướng Kiến Quốc đáy mắt đầy tơ máu mà nắm lấy cánh tay Vu Tĩnh Vận, trên mặt đều là không kiên nhẫn.

Từ khi biết Hướng Vãn vì tái phát bệnh cũ được đưa vào phòng cấp cứu, bà ấy giống như thay đổi thành người khác, bà điên cuồng cùng ông ầm ĩ.

Vợ chồng hai người ở trong phòng bệnh náo loạn, Hướng Vãn thờ ơ lạnh nhạt, mà Hướng Vũ càng ngày càng bực bội.

"Thôi." Hướng Vũ lớn tiếng không ai để ý tới, chỉ có thể đấm giường, tăng cao giọng nói, "Hai người có thể đi ra ngoài náo loạn không, nơi này là phòng bệnh!"

Hướng Vãn che miệng, nhỏ giọng ho khan một tiếng, sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt một ít.

Lâm Na Lộ lo lắng mà nhìn cô, đi đến kéo Hướng Kiến Quốc cùng Vu Tĩnh Vận, "Ba, mẹ, bác sĩ nói Vãn Vãn cần tĩnh dưỡng, cảm xúc không thể thay đổi quá nhanh."

"Đám các người muốn leo lên đầu tôi ngồi đúng không?!" Hướng Kiến Quốc đã quen ở nhà nói một không ai dám nói hai, hôm nay lại bị một, hai, ba người tranh luận, lúc này tức giận đã lên đến cổ, mặt đỏ tai hồng mà quát: "Các người đều đau lòng cho Hướng Vãn như thế, dứt khoát đều không khác gì nó!"

Đây là lần đầu tiên ông ta nói mấy lời này trước mặt họ.

Trong phòng bệnh nháy mắt an tĩnh xuống dưới, Vu Tĩnh Vận không thể tin mà nhìn hắn, nước mắt như đê vỡ.

"Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc!" Hướng Kiến Quốc đỏ mặt tía tai mà nhìn Vu Tĩnh Vận rống to, "Một kẻ bất lực chỉ để làm túi trút giận, sinh ra được hai đứa con không ra gì, cả ngày còn biểu hiện ta đây là vợ hiền dâu đảm gì chứ!"

"Nếu không phải nhờ tôi chống đỡ, tập đoàn Hướng thị đã sớm không còn, bà còn không biết xấu hổ muốn lấy 20% cổ phần, vì một đứa bất hiếu mà uy hiếp tôi!"

Hướng Vãn che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng châm chọc.

Vong ơn bội nghĩa, tội phạm giết người... Đây là địa vị của cô trong lòng cha ruột!

Thấy cô ho khan, sắc mặt Hướng Vũ thay đổi, muốn nhảy xuống giường đến đó, bị Lâm Na Lộ ấn xuống.

Lâm Na Lộ đi đến trước mặt Hướng Vãn, liếc mắt nhìn cha mẹ chồng còn giằng co, bực bội mà lo lắng hỏi Hướng Vãn, "Như thế nào? Muốn giúp em gọi bác sĩ hay không?"

"Không cần, không chết được." Hướng Vãn lắc đầu, mở lòng hai tay cho cô xem, "Không có đàm, chỉ là ho khan hai tiếng, không phải bệnh tái phát đâu."

Thấy vậy, Lâm Na Lộ cùng Hướng Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.

----------------------------------------------------------------

14/12/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro