Chương 146: Vì cái gì lại không tin tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Tĩnh Vận ngừng nước mắt, đáy mắt cất giấu vài phần tuyệt vọng, qua một hồi lâu sau, giọng nói run rẩy hỏi: "Nhiều năm như thế, ông luôn nghĩ về tôi như thế? Ngoại trừ khóc lóc ra, không làm được bất cứ cái gì?"

"Chẳng lẽ không phải sự thật?" Hướng Kiến Quốc chất vấn nói: "Nếu không phải tôi khiến cho tập đoàn Hướng thị phát triển đến như ngày hôm nay, 20% cổ phần trong tay bà có thể đạt đến giá trị như bây giờ? Bà căn bản không xứng có được những cổ phần đó!"

Vu Tĩnh Vận nghe được những lời này mà nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Hướng Vũ bởi vì chuyện của Hướng Vãn, đối với ba mẹ đã không còn chút thương yêu, hai người khắc khẩu, ngoại trừ thấy phiền phứt thì hắn cũng không có cảm giác gì khác, nằm ở trên giường bệnh thờ ơ lạnh nhạt. Mà Lâm Na Lộ là con dâu, thời điểm lại khó mà nói gì, trong phòng bệnh nháy mắt an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe được.

Lúc này, đột nhiên vang lên một giọng cười lạnh thanh.

Hướng Vãn điều chỉnh dáng ngồi một chút, châm chọc nói: "Hướng tổng vô nghĩ hết lần này đến lần khác, một chút cảm kích cũng không có. Ông hẳn là nên hỏi lại lương tâm của mình một chút, nếu không phải bởi vì ông bà ngoại của tôi bị tai nạn giao thông mà qua đời, bằng không một tên tiểu tử nhà nghèo học đại học cũng phải nhờ Hướng phu nhân chu cấp tiền học phí như ông làm sao lại có thể trở thành Hướng tổng?"

"Mày... mày câm miệng!" Hướng Kiến Quốc hận nhất người khác nói đến chuyện hắn là một tên nhà nghèo, hắn che lại tim, thở hồng hộc mà chỉ vào Hướng Vãn, "Mày..."

Lạch cạch.

Lúc này, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hạ Hàn Xuyên đi vào. Hắn quét mắt nhìn Hướng Vãn, thấy cô không có gì khác thường, mới thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống mà ngắt lời Hướng Kiến Quốc, "Phiền Hướng tổng và Hướng phu nhân đi ra ngoài."

Thời điểm Hạ Hàn Xuyên nhìn qua, Hướng Vãn liền tránh đi ánh mắt, chờ hắn dịch chuyển ánh mắt đi, cô cũng không nhìn đến hắn, chỉ là rũ con ngươi không biết đang nhìn đi đâu.

Hướng Kiến Quốc, "Hàn Xuyên, cậu..."

Ông ta vừa mở miệng, lại một lần nữa bị Hạ Hàn Xuyên ngắt lời, "Bây giờ, ngay lập tức."

"Cậu muốn tôi đi ra ngoài, tôi sẽ đi ra ngoài, nhưng mà..."  Sắc mặt Hướng Kiến Quốc vẫn không được tốt, nhưng đã khôi phục lại bộ mặt nho nhã ngày thường, "Chính là miếng đất ở G thị kia, tôi muốn cùng cậu bàn bạc."

Đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên nhăn lại, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Hướng Vãn. Cô cúi đầu không nhìn hắn, chỉ cho hắn một bóng dáng, nhìn qua càng thêm thon gầy.

Trái tim hắn hơi đau, yết hầu lăn lộn một chút, ừ một tiếng kéo cửa đi ra ngoài.

Hướng Kiến Quốc trong khoảng thời gian này vẫn luôn tìm Hạ Hàn Xuyên, nhưng mỗi lần trợ lý Lý không phải nói nói 'Hạ tổng có ở đây' thì chính là nói 'Hạ tổng đang mở cuộc họp, không tiện tiếp đãi ngài', 'Hạ tổng hôm nay rất bận, thật sự tễ không ra thời gian, xin lỗi'. Ông ta đi tám chín lần cũng chưa nhìn thấy người, liền biết đối phương đang trốn tránh mình.

Lúc này nghe Hạ Hàn Xuyên nói thế, trên mặt ông ta tràn đầy vui vẻ, lập tức nhắm mắt theo đuôi mà theo ra ngoài.

Vu Tĩnh Vận theo bản năng muốn đi theo, nhưng chỉ là vừa tiến về phía trước một bước liền lui trở về, cúi đầu gạt nước mắt.

"Vãn vãn, em vừa mới ho khan, rốt cuộc có bị gì khôgn? Có việc gì cứ nói thẳng, chị dâu của em sẽ đi gọi bác sĩ!" Phòng bệnh cuối cùng an tĩnh lại, Hướng Vũ không yên tâm mà hỏi lần nữa.

Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, sợ hãi mà ngẩng đầu, "Vãn Vãn, có phải lúc nãy mẹ và ba con cãi nhau. làm con..."

"Không phải." Hướng Vãn nhíu nhíu mày, lạnh giọng ngắt lời bà, rồi mới quay sang nhìn Lâm Na Lộ cùng Hướng Vũ, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Em không có việc gì, anh và chị dâu đừng lo lắng."

Thấy Hướng Vãn cùng Hướng Vũ, Lâm Na Lộ thân cận như thế, chỉ đối chính mình là xa lạ. Hơn nữa, hôm nay Hướng Kiến Quốc nói những lời đó, Vu Tĩnh Vận nhất thời thân thể lảo đảo vài cái.

"Mẹ ——" Thấy vậy, Lâm Na Lộ chạy nhanh tiến lên đỡ lấy bà.

Vu Tĩnh Vận dựa vào trên người cô, lệ quang lập loè mà nhìn Hướng Vãn, "Vãn Vãn, con có phải đang trách mẹ hai năm trước không thể bên vực con không?"

Hướng Vãn buông xuống con ngươi, không cùng bà đối diện, cũng không hé răng.

Hai năm trước cô bị đưa vào tù, trở thành quân cờ, cô chỉ cảm thấy ủy khuất, khổ sở, còn bị Giang Thanh Nhiên phản bội càng thêm thống khổ, nhưng cô chưa từng oán hận ba mẹ.

Chỉ là sau khi cô ra tù, thái độ của ba mẹ đối mình ... A! 

"Năm đó... năm đó, con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, lái xe đâm người khác, mẹ thật sự... thật sự là không còn mặt mũi mà mở miệng nói giúp con." Vu Tĩnh Vận thống khổ không thôi, "Mẹ trở mắt nhìn con... nhìn con bị đưa vào từ, mẹ... mẹ trong lòng cũng rất khó chịu."

Nói không rõ rang rốt cuộc trong lòng là cảm giác gì, không thể chịu được. Hướng Vãn nhíu nhíu mày, nắm chặt nắm tay nói: "Đừng nói nữa."

Vài lần ở gần lằng ranh sinh tử, có một số việc cô sớm đã nhìn thấu.

Hai mắt Vu Tĩnh Vận sưng như hạch đào, thấy thái độ này của Hướng Vãn, trong lòng càng khó chịu, "Con nói xem quan hệ của con cùng Thanh Nhiên tốt như vậy, con như thế nào... như thế nào lại chỉ bởi vì Hạ Hàn Xuyên thích con bé, liền... liền muốn lái xe đâm..." chết nó?

Lâm Na Lộ nghe được một nửa liền muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp nữa.

"Tôi, nói..." Giờ khắc này, phẫn nộ ở máu sôi sục, kêu gào, Hướng Vãn đột nhiên đứng lên, từ kẽ răng nói ra hai chữ, "Câm, miệng!"

Không tin cô!

Không tin cô!

Không tin cô!

Mắt Hướng Vãn đỏ ngầu đi đến trước mặt Vu Tĩnh Vận, mỗi tế bào trên cơ thể đều căng chặt đến gắt gao, "Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi chưa bao giờ làm, tôi chưa bao giờ làm, tôi chưa bao giờ làm! Vì cái gì lại không tin tôi?!"

Cô trở tay chỉ vào chính mình, chất vấn nói: "Tôi mới là đứa con gái mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, bà vì cái gì không tin tôi, lại đi tin tưởng Giang Thanh Nhiên?"

Vu Tĩnh Vận lùi về sau hai bước, nhìn bộ dáng dữ tợn của cô, ngơ ngẩn nói: "Mẹ..."

"Bởi vì tôi ngày thường hay ầm ĩ, không có 'ngoan ngoãn nghe lời' giống như Giang Thanh Nhiên? Hả?" Hướng Vãn gắt gao tới gần, khóe mắt ngấn lệ, lại cô gắng áp xuống tức giận, "Nếu cảm thấy tôi không phải người tốt, cảm thấy tôi không bằng Giang Thanh Nhiên, vậy coi như không có đứa con gái như tôi!"

Yết hầu phát khẩn, Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, "Tôi cũng không có ôm chặt không buông Hướng gia nhà các người, các người vì cái gì một hai phải luôn lảng vảng đến trước mặt tôi? Cảm thấy chế nhạo tôi hai câu, đặc biệt có cảm giác thành tựu đúng không?"

Cánh môi Vu Tĩnh Vận khẽ run, vừa mở miệng, nước mắt liền ào ào rơi xuống, "Mẹ..."

"Đi ra ngoài!" Hướng Vãn che miệng ho khan một tiếng, chỉ vào cửa khàn cả giọng mà quát.

Vu Tĩnh Vận đứng yên không nhúc nhích, chỉ là nước mắt trên mặt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, bà thống khổ, thương tâm lại giật mình mà nhìn Hướng Vãn, vài lần há mồm, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Lâm Na Lộ đứng một bên, muốn khuyên ngăn nhưng lại không biết nên nói gì. Hướng Vũ nhìn trần nhà không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"A!" Hướng Vãn lãnh xuy một tiếng, "Được, Hướng phu nhân không đi, tôi đi."

Cô không mang giày mà đi ra cửa.

Hướng Vũ nghe thấy âm thanh mở cửa mới nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vu Tĩnh Vận, rồi mới nhíu mày muốn đứng dậy.

"Anh bây giừo cso khác gì người tàn phế đâu, đừng lộn xộn, để em đi theo!" Lâm Na Lộ đi qua ấn hắn xuống giường, mới nói với Vu Tĩnh Vận, "Con đi xem VãnVãn", dứt lời liền vội vàng đuổi theo.

----------------------------------------------------------------

Tuy hơi muộn, nhưng chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an hạnh phúc bên gia đình, học tập thật tốt và có thật nhiều thành công trong sự nghiệp.

02/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro