Chương 147: Nhận không nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Tĩnh Vận hai mắt đẫm lệ mà nhìn cửa, nhấc chân muốn đi theo, bị Hướng Vũ sắc mặt âm trầm kêu lại, "Mẹ nếu không muốn nhìn thấy con gái bị chính mình làm cho tức giận mà tái phát bệnh thì ở trong phòng này đợi đi."

"A Vũ, con cũng cảm thấy mẹ... mẹ sai sao?" Vu Tĩnh Vận lấy khăn lau nước mắt, nghẹn ngào mà thống khổ hỏi.

Hướng Vũ quay đầu đi không nhìn đến bà, tay không bị thương một chút lại một chút gõ xuống giường bệnh, mặt mày một mảng hung ác nham hiểm cùng bực bội.

Vu Tĩnh Vận cũng không hỏi lại, nghiêng ngả lảo đảo mà ngồi trên giường bệnh của Hướng Vãn, nghẹn ngào đến thanh âm lớn hơn nữa chút.

Hướng Vãn vừa ra đi, liền thấy được cách đó không xa là Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Kiến Quốc, cô chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, liền thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía cầu thang bộ hành lang phía đông.

"Tại sao không mang giày mà đi ra ngoài?" Hạ Hàn Xuyên đi đến trước mặt cô, túm chặt cánh tay, ánh mắt đen tối không rõ mà nhìn đôi bàn chân trần trụi.

Hướng Vãn nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm mà nhìn hắn một cái, dùng sức đẩy tay hắn.

"Hạ tổng đang cùng cô nói chuyện, sao cô còn chưa trả lời? Điếc sao?" Vừa thấy Hướng Vãn, Hướng Kiến Quốc lại nổi lên tức giận, nhìn cô nói lớn.

Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: "Tôi có trả lời hay không thì có liên quan gì đến Hướng tổng? Ngài lấy thân phận gì mà đòi giáo huấn tôi?"

"Mày... mày đồ bất hiếu!" Hướng Kiến Quốc tức giận đến thở dốc, dùng sức che ngực trái, sắc mặt vì hô hấp dồn dập mà đỏ một mảnh.

"A!" Hướng Vãn châm chọc cười, "Tôi sẽ không có một người cha nguỵ quân tử như ngài đâu, đừng nhận bừa con gái! Còn nữa, tôi khuyên ngài lúc này tốt nhất nên khống chế cảm xúc, đừng phát bệnh, bằng không sẽ không ai đưa thuốc cho đâu!"

Toàn bộ quá trình, cô cũng không để Hạ Hàn Xuyên đang đứng bên cạnh vào trong tầm mắt, xem hắn không khác gì người tàn hình.

"Mày... Mày..." Ánh mắt Hướng Kiến Quốc âm trầm mà nhìn chằm chằm Hướng Vãn, như giây tiếp theo có thể nghiền nát cô.

Hướng Vãn nhìn ông hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

"Trở vào trong mang giày vào rồi hãy ra ngoài." Hạ Hàn Xuyên mày cực kỳ bé mà nhíu lại, vài bước lướt qua cô, ngăn ở trước người.

Hướng Kiến Quốc đứng một bên che ngực, hòa hoãn hơn rất nhiều so với ban nãy, tầm mắt ông ta đặt trên người Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Vãn, thần sắc biến ảo, như suy tư gì đó.

Hướng Vãn ngửa đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, tay nắm chặt, ánh mắt như đao đâm nhìn hắn, "Hạ tổng tại sao lại phải quản việc tôi có mang giày hay không?"

Hai năm tích góp lửa giận, không cam chịu trong thân thể điên cuồng kích động, xâm chiếm toàn bộ lý trí.

Giọng nói của cô đột nhiên cất cao, thậm chí có chút sắc nhọn, "Ngài còn không phải là muốn nhìn tôi chật vật, muốn nhìn tôi thống khổ, muốn nhìn tôi sống không bằng chết hay sao?! Hiện tại tôi chật vật cho ngài xem, ngài lại không vui?"

"Hướng, Vãn." Trong mắt Hạ Hàn Xuyên là bộ dáng dữ tợn của cô, trái tim có chút nói không rõ là tư vị gì, đau, buồn, còn có chút cảm xúc khác.

Hướng Vãn lớn tiếng cười nhạo, "Ngài quan tâm dư thừa rồi, nên để dành sự quan tâm đó cho người phụ nữa khác, tôi không cần, nhận không nổi!"

"Ngài không cần cảnh cáo tôi, cũng không cần uy hiếp tôi, tôi là người cực kỳ ích kỷ, tàn nhẫn độc ác, nếu là bị ngài bức đến tận cùng, trực tiếp chết thì càng tốt, quản không nổi những người khác nữa!"

Cô che miệng ho khang một tiếng, không liếc nhìn nhắn một lần, âm trầm rời đi.

Hạ Hàn Xuyên nhìn bóng dáng thon gầy của cô, chân phải nâng lên, nhưng cũng không đặt xuống, liền khắc chế mà đưa trở về chỗ cũ, chỉ là ánh mắt càng thêm đen tối không rõ.

"Lát nữa tôi sẽ đem giày đưa đến cho Vãn Vãn, cảm ơn Hạ tổng đã quan tâm." Lâm Na Lộ đã đuổi đến, câu nệ mà nói: "Vãn Vãn mới vừa cùng mẹ tôi có chút xung đột, đang nổi nóng, nói chuyện có chút bất kính, mong Hạ tổng thứ lỗi."

Hạ Hàn Xuyên nhìn thân ảnh Hướng Vãn càng ngày càng xa, ánh mắt trầm trầm, cởi bỏ một nút áo sơmi, lúc này mới nhìn về phía Lâm Na Lộ, "Ân."

Không nói gì khác.

Lâm Na Lộ không hiểu được tâm tư hắn, nghe thế càng thấp thỏm bất an, rồi lại làm như không có gì. Cô cúi đầu thay Hướng Vãn xin lỗi Hạ Hàn Xuyên một tiếng, chạy nhanh về phòng bệnh lấy giày đi tìm Hướng Vãn.

"Hạ tổng, chuyện tôi vừa mới nói, ngài suy xét như thế nào?" Hướng Kiến Quốc lại khôi phục bộ dáng nho nhã ngày thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Hạ gia cũng không có ý muốn ở G thị khai triển hạng mục nào, hiện giờ đã thả ra tin tức, nói muốn bán đấu giá, cướp miếng đất từ tay Hướng gia.

Nói là bán đấu giá, nhưng đã bắt đầu quay trước, cũng đã định ra người mua cuối cùng. Hôm nay ông ta tìm Hạ Hàn Xuyên, chính là muốn thương lượng chuyện này.

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn hắn một cái, đạm mạc nói: "Ngài hiện tại cùng tôi nói chuyện này cũng vô dụng, tại buổi đấu giá ai ra giá cao thì được, ngài nếu muốn miếng đất này, chuẩn bị nhiều tiền một chút là được, không cần thiết tới tìm tôi."

Buổi đấu giá hết thảy đều không biết định số, hơn nữa G thị kia chính là khối bánh kem lớn, rất nhiều công ty nóng lòng muốn thử, dốc hết sức lực muốn bắt lấy miếng đất này.

Nếu là thật sự ở buổi đấu giá cùng các công ty khác cạnh tranh, muốn chụp được miếng đất này, phải lấy ra giá cao hơn thị trường, điều này đối với tập đoàn Hướng thị tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

"Ha ha." Hướng Kiến Quốc cười hai tiếng, mịt mờ nói: "Hàn Xuyên, cậu vào thương trường mấy năm, nên biết đấu giá có thể định trước người mua đi?"

"Ân." Hạ Hàn Xuyên không do dự mà đồng ý.

Đáy mắt Hướng Kiến Quốc cười chân thành vài phần, "Kia..."

"Các công ty làm như vậy thật ra không ít, nhưng tập đoàn Hạ thị không có quy củ như vậy." Hạ Hàn Xuyên ngắt lời, nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Vãn rời đi, ngón tay thon dài ở quần bên nhẹ khấu vài cái, giữa mày nhiễm một chút bực bội không dễ phát hiện.

Tươi cười trên mặt Hướng Kiến Quốc cứng lại, ba năm trước và năm năm trước tập đoàn Hạ thị hai lần bán đấu giá đều tư định người mua được là tập đoàn Hướng thị, câu trả lời của Hạ Hàn Xuyên rõ ràng là nói cho có lệ.

Hắn nỗ lực cười cười, "Cậu thật biết nói đùa."

"Trong chuyện công việc tôi chưa bao giờ biết nói giỡn." Hạ Hàn Xuyên lại nhìn về phía Hướng Vãn rời đi, nói: "Tôi còn có việc, xin phép."

Nói xong, nhấc chân liền đi.

Hướng Kiến Quốc cuống quít tiến lên ngăn hắn lại.

"Hướng tổng còn có việc gì sao?" Hạ Hàn Xuyên hơi nhíu này.

Hướng Kiến Quốc thở dài, chậm rãi hỏi: "Hàn Xuyên, cậu sao lại như thế, có phải còn ở để ý đến chuyện hai năm trước của Hướng Vãn hay không?"

Hạ Hàn Xuyên nhìn hắn, không lên tiếng.

"Chuyện hai năm trước Hướng gia chúng tôi thực sự xin lỗi Giang gia, đều là do tôi không giáo dục Hướng Vãn thật tốt. Mấy năm nay vì để biểu đạt lời xin lỗi, tập đoàn Hướng thị đã cấp không ít lợi ích cho công ty Giang gia, tôi cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hướng Vãn.

"Tôi đã dùng hết khả năng mà đền bù cho Thanh Nhiên, cũng hy vọng cậu không cần bởi vì chuyện của Hướng Vãn mà đối xử với thúc thúc, hoặc là đối với những người khác của Hướng gia bất mãn." Hướng Kiến Quốc chân thành nói.

Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, đáy mắt lại không có chút ý cười, ngược lại đen nhánh một mảng, mang theo khí lạnh quanh người.

Tâm theo lời nói của Hướng Kiến Quốc mà cười, lạc một chút.

----------------------------------------------------------------

04/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro