Chương 149: Não bị úng nước sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Na Lộ nhíu nhíu mày, "Vãn Vãn..."

"Chị đừng nói nữa, tự em 'phạm phải sai', tự em sẽ gánh vác. Em muốn ở một mình, chị đi về trước đi." Hướng Vãn giọng nói khàn khàn ngắt lời chị dâu.

Lâm Na Lộ muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu, nói: "Được."

Cô  dừng một chút, "Cho em nửa tiếng, nếu là sau nửa tiếng em không trở về, chị liền tới tìm em đó."

"Được." Hướng Vãn nỗ lực kéo kéo môi, nhưng dù thế nào cũng cười không nổi, "Cảm ơn chị."

Lâm Na Lộ khẽ thở dài, đem di động của mình đưa cho Hướng Vãn, "Dùng nó để xem thời gian."

Hướng Vãn gật đầu, nói: "Em cũng đã hai mươi tuổi rôi, chị đừng xem em như đứa trẻ lên ba để quản lý chứ."

"Em so với mấy đứa nhóc còn làm chị lo lắng nhiều hơn." Lâm Na Lộ nói.

Hướng Vãn mím môi, nhìn nhìn di động trong tay, không lên tiếng.

"Chị đi trước." Lâm Na Lộ hướng cô phất phất tay, mỗi bước chân đều là lưu luyến mà rời đi.

Bầu trời đêm không một ngôi sao, cũng không ánh trăng, chỉ có gió, trống vắng đến làm người ta sợ hãi.

Nhưng đối với Hướng Vãn mà nói, không gian như vậy mới có thể làm cô thả lỏng một lát.

Cô thở dài ra một hơi, ngơ ngẩn mà đứng trong chốc lát lại cảm thấy có người đang theo dõi mình. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua khắp nơi, chỉ nhìn thấy một góc áo nhỏ biến mất ở khu nằm.

Có lẽ là trời đã về khuya, lại một mình đi dạo quanh thì thật quá kỳ quái, có người lại quay đầu nhìn vài lần.

Hướng Vãn tự giễu mà cười cười, ở trong tù hai năm, cô có chút quá mẫn cảm.

"Hướng Vãn?" Có giọng nam từ phía sau gọi cô một tiếng, hít sâu một tiếng.

Thân thể Hướng Vãn đông cứng một chút, chán ghét nhíu nhíu mày, không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Người kia không được đáp lại, lại gọi thêm một tiếng nữa, "Là Hướng Vãn sao?"

Ngay sau đó, tiếng bước chân tới gần. 

Hướng Vãn mím môi, không muốn nhìn thấy người kia, quay người bước đi về hướng ngược lại. Thấy cô rời đi, tiếng bước chân phía sau nhanh chút, ngay sau đó lướt qua người, đứng trước mặt cô.

Ánh đèn chiếu hạ xuống mái tóc, người đàn ông mang ngũ quang tuấn tú, đáy mắt màu hổ phách lúc này nhiễm một chút mỏi mệt cùng tức giận, "Vì cái gì không lên tiếng?"

Hướng Vãn đạm mạc mà nhìn hắn, lúc này càng thêm vài phần chán ghét cùng hận ý, "Có ai quy định Giang tiên sinh gọi tôi thì tôi nhất định phải đáp lại sao?"

"Hướng Vãn, cô nhất định phải nói chuyện như thế với tôi sao?" Giang Thích Phong nắm lấy cánh tay cô, đáy mắt phẫn nộ thêm nhiều.

Hướng Vãn lại chỉ cảm thấy bộ dáng này của hắn thật làm người ta ghê tởm, cô dùng sức đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, hy vọng Giang tiên sinh cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn bị Giang phu nhân, Tống tiểu thư, Giang tiểu thư bọn họ nói tôi câu dẫn ngài!"

Cô nói xong liền muốn rời đi, lại đột nhiên bị Giang Thích Phong nắm lấy tay, rồi kéo vào trong lồng ngực.

"Cô biết rõ tôi không buông cô xuống được, vì cái gì còn muốn đối với tôi như thế?" Trong giọng nói của Giang Thích Phong tràn đầy thống khổ, hắn gắt gao ôm chặt cô, chất vấn nói: "Vì cái gì Hạ Hàn Xuyên đánh gãy chân của cô, đem cô đưa vào tù, cô cũng không quên được hắn?"

Bệnh nặng mới khỏi, thân thể Hướng Vãn rất yếu, giãy giụa nửa ngày cũng không tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, tức giận nói: "Buông tay!"

"Hạ Hàn Xuyên có gì tốt chứ?" Giang Thích Phong không buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt thêm chút nữa, "Hướng Vãn, cô yêu hắn đến như thế sao?"

Hướng Vãn nhân giãy giụa mà thở hồng hộc, đáy mắt lúc này toàn là hận ý, "Tôi nói lại lần nữa, buông tay!"

Đôi tay Giang Thích Phong gắt gao ôm chặt cô, giọng nói trầm thấp nói: "Nếu tôi không buông..."

"Ha!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng ngắt lời, đạp thật mạnh lên hắn, nhân lúc hắn bị đau liền dùng sức đẩy ra, một cái tát thật mạnh đáp trên mặt hắn.

Chát ——

Âm thanh bàn tay tiếp xúc với da thịt phá tan không gian yên tĩnh.

Hướng Vãn mắt lạnh nhìn hắn, từ kẽ răng nói hai chữ, "Ác, tâm!"

Rõ ràng vì Giang Thanh Nhiên nhục mạ cô, bây giờ lại ở chỗ này sắm vai thâm tình, ghê tởm; rõ ràng đã cùng Tống Kiều đính hôn, hiện tại lại còn muốn cùng cô dây dưa, ghê tởm.

Trước kia cô không đồng ý cùng hắn ở bên nhau, đơn thuần mà bởi vì không có chút tình cảm nam nữ nào với hắn, nhưng vẫn xem hắn như anh trai; hiện tại không đồng ý ở bên nhau, đơn giản là bởi vì ghê tởm!

"Chỉ cần cô không câu dẫn Hạ Hàn Xuyên, tôi có thể không so đo chuyện cô gây tai nạn cho Thanh Nhiên, sau đó liền cùng Tống Kiều giải trừ hôn ước, kết hôn với cô." Giang Thích Phong biết như thế thực sự có lỗi với em gái nhưng hắn thật sự không buông bỏ được Hướng Vãn. Lần này biết cô thiếu chút nữa sẽ chết, hắn không muốn tiếp tục lừa mình dối người, nói buông bỏ cô nữa.

Huống hồ ông ngoại năm nay bảy mươi hơn tuổi vẫn tìm đến một cô gái hai mươi tuổi, người trong nhà phản đối cũng không quá căng thẳng, hắn cùng Hướng Vãn ở bên nhau, bọn họ... bọn họ có phải cũng có thể tiếp nhận hay không?

Hướng Vãn cười, cô nhìn Giang Thích Phong sưng mặt ngỡ ngàng, châm chọc nói: "Giang tiên sinh lấy đâu ra tự tin đó vậy, cảm thấy tôi nhất định sẽ cùng ngài ở bên nhau?"

"Cô ở lại Mộng Sở Hội làm việc, còn không phải là vì muốn trở về cuộc sống như trước kia hay sao?" Đáy mắt Giang Thích Phong có tự trách, có giãy giụa, nhưng càng có rất nhiều sự điên cuồng, "Cô cùng tôi kết hôn, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô!"

Hắn đi về phía trước vài bước, giữ chặt tay cô, giọng nói trầm thấp, "Chỉ cần cô đáp ứng tôi, tôi hiện tại liền cùng Tống Kiều huỷ hôn, đây không thể so với chuyện cô ở lại bên người Hạ Hàn Xuyên chịu nhục nhã thì tốt hơn sao sao?"

Hướng Vãn nhìn tay hai người đang giao nhau, lần này không giãy giụa, chỉ là nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua sau lưng hắn, nói: "Giang tiểu thư tới thật đúng lúc, anh trai của cô đang cùng tôi nói chuyện kết hôn." 

"Thanh Nhiên, em như thế nào..." Giang Thích Phong theo bản năng buông tay Hướng Vãn, xoay người muốn cùng Giang Thanh Nhiên giải thích, nhưng thời điểm hắn xoay người, mới phát hiện sau lưng không có một bóng người

Hướng Vãn lừa hắn.

Hắn xoay người, thẳng tắp mà nhìn Hướng Vãn.

"Giang tiên sinh hà tất phải dùng ánh mắt này nhìn tôi?" Hướng Vãn lui về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, trào phúng nói: "Ngài luôn miệng nói không buông bỏ được tôi, tôi cũng chỉ là muốn thử một chút mà thôi, đây là cái mà ngài gọi là không buông bỏ được?"

Giang Thích Phong thần sắc biến ảo, nắm chặt tay thành nắm đấm, sau một lúc lâu khuôn mặt hắn hiện chua xót cùng tức giận mà nói: "Tôi nói muốn cùng cô ở bên nhau là nghiêm túc, cứ cho là Thanh Nhiên thật sự đến đây, tôi cũng sẽ không đổi ý, mà cô lại trêu đùa tôi."

Hướng Vãn cầm di động nhìn thời gian, nửa tiếng đồng hồ mà hứa cùng chị dâu đã qua mất mười sáu phút, cô nhíu mày, sự chán ghét cùng hận ý đối với hắn lại tăng thêm vài phần.

Cô buông di động nhìn thẳng vào hắn, mặt mày toàn là châm chọc, "Cứ cho là Giang tiên sinh thật sự muốn cưới tôi, rồi sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó?" Giang Thích Phong mày nhướng lên.

Hướng Vãn xì cười một tiếng, "Ngài cưới tôi, lại cảm thấy thẹn với Giang tiểu thư, không phải sao?"

Giang Thích Phong nhíu mày càng chặt, không lên tiếng.

"Tôi nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, sau đó lại gả cho một người tôi không yêu, chỉ cần Giang tiểu thư cùng tôi phát sinh mâu thuẫn, ngài là anh trai chắc chắn sẽ không do dự mà đứng về phía em gái, chỉ trích tôi."

"Trừ cái đó ra, tôi chắn chắn sẽ bị mẹ của ngài và Tống tiểu thư mắng hồ ly tinh câu dẫn người khác." Hướng Vãn châm chọc giữa mày lại nhiều chút, "Tôi gả cho ngài? Não bị úng nước sao?" 

----------------------------------------------------------------

06/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro