Chương 150: Tôi là bạn trai tương lai của Hướng Vãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thích Phong cứng họng, đối với lời nói của cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể nào phản bác lại được.

Thấy cô lạnh mặt xoay người muốn rời đi, hắn theo bản năng tiến lên vài bước ngăn lại... Bắt đầu từ hai năm trước, hắn cảm thấy cô cách hắn càng ngày càng xa, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bất an.

"Giang tiên sinh còn có việc gì?" Hướng Vãn ngửa đầu nhìn hắn, ánh đèn dây tóc chiếu xuống, trong đáy mắt Giang Thích Phong là hình ảnh Hướng Vãn mặt mày không kiên nhẫn và chán ghét vô cùng rõ ràng.

Ngực bỗng chốc tê rần, nao nao, vài lần mở miệng, giọng nói thật nhẹ: "Nếu cô làm đúng, tôi sẽ đứng về phía cô."

"Ha!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Vậy xin hỏi Giang tiên sinh, ngài có bao giờ cảm thấy em gái ngài làm sai không?"

Yết hầu Giang Thích Phong lăn lên hạ xuống, ánh mắt lóe lóe, "Thanh Nhiên vẫn luôn là người thông minh, nó làm việc gì đều suy xét cho người khác trước tiên. Ngay cả chuyện hai năm trước, dù cô cố ý nhưng nó cũng không có khởi tố, chính là bởi vì nó sợ khởi tố cô rồi, nửa đời sau của cô chắc chắn phải ở trong tù..."

Hướng Vãn nhìn chằm chằm, đáy mắt châm chọc càng thêm nồng đậm, nhưng một chữ cũng không muốn nói.

Loại người như Giang Thích Phong căn bản có nói gì cũng sẽ không thông suốt, cô nói nhiều cũng chỉ là lãng phí nước bọt mà thôi.

Lúc này, có tiếng bước chân tới gần, một giọng nam ôn thuận từ sau lưng Hướng Vãn vang lên, "Giang tiên sinh nói nhiều như thế, kỳ thật là muốn biểu đạt một câu: Cậu cảm thấy em gái mình sẽ không làm sai, đúng không?"

Hướng Vãn hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía giọng nói.

Trên người là áo sơ mi, bên ngoài là áo blouse, diện mạo tuấn lãng như ánh mặt trời, trên má lúc này còn mang theo hai má lúm đồng tiền thật sâu.

Bóng đêm bao trùm, ánh đèn cũng không sáng lắm, mà hắn đứng ở trước người cô, như là đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp.

"Lục Ngôn Sầm?" Giang Thích Phong mày nhíu chặt, đánh giá nam nhân vài lần rồi mở miệng.

Lục Ngôn Sầm cười cười, mi mắt cong cong, "Bảy năm không gặp, không nghĩ tới Giang tiên sinh liếc mắt một cái liền nhận ra tôi."

Hai người từ nhà trẻ đến sơ trung đều học cùng lớp, nhưng lên cao trung Lục Ngôn Sầm đến Mỹ làm học sinh trao đổi, mãi cho đến hiện tại mới trở về.

"Dưới tình huống như bây giờ gặp lại nhau, thật không tính là một chuyện vui sướng gì." Giang Thích Phong kéo kéo môi, đáy mắt lại không có chút ý cười, "Tôi cùng bạn gái có chuyện riềng tư cần nói với nhau, phiền cậu tránh đi."

Nghe thế, đáy mắt Hướng Vãn trầm xuống, đang muốn mở miệng, lại bị Lục Ngôn Sầm bên cạnh cướp lời, "Bạn gái?"

Không chờ Giang Thích Phong theo tiếng, Lục Ngôn Sầm cười khẽ một tiếng, "Giang tiên sinh, cậu đang nói giỡn đúng không? Bác gái của tôi mỗi ngày đều ở tôi nhắc mãi, nói trước kia cậu giống như kẹo mạch nhadính theo người Vãn Vãn, nhưng từ sau khi vụ việc hai năm trước, cậu và Vãn Vãn liền trở thành kẻ thù."

Giang Thích Phong thần sắc biến ảo, tay hơi nắm chặt.

Lục Ngôn Sầm dừng một chút, hơi nhướng mày, "Như thế nào tôi lại không biết, Vãn Vãn từ lúc nào trở thành bạn gái của cậu?"

Bị một người xa lạ luôn miệng gọi Vãn Vãn Vãn Vãn, Hướng Vãn nhíu mày, nhưng không nói gì.

"Chuyện của tôi và Hướng Vãn, không liên quan gì đến cậu." Giang Thích Phong tay nắm chặt, sắc mặt rất khó coi.

"Những lời của cậu tôi nghe không lọt tai." Lục Ngôn Sầm duỗi ra tay, đem Hướng Vãn ôm vào trong lồng ngực, cười nói: "Bác gái của tôi, à, gọi là dì Lưu có lẽ cậu sẽ quen hơn. Bà ấy nói chờ sau khi tôi trở lại, muốn giới thiệu Vãn Vãn cho tôi, cho nên với tư cách là bạn trai tương lai của Vãn Vãn, chuyện của cậu và cô ấy có liên quan tới tôi."

Hướng Vãn vốn muốn đẩy cái ôm khó hiểu của người đàn ông xa lạ này, nhưng nghe được hắn nhắc đến dì Lưu là bác của hắn, cánh tay vươn ra của cô dừng lại, đặt trở về chỗ cũ.

"Đi thôi, không cần để ý tới hắn." Cô chủ động ôm cánh tay Lục Ngôn Sầm kéo đi về phía khu phòng bệnh.

Giang Thích Phong còn muốn đổi theo, sự nhẫn nại của Hướng Vãn đã đạt tới cực điểm, cô cầm di động huơ huơ trước mặt hắn, giọng nói lạnh lùng: "Giang tiên sinh muốn tôi gọi cho Giang tiểu thư, Giang phu nhân hoặc là Tống tiểu thư không, nói cho họ biết ngài đang ở bệnh viện này dây dưa với tôi?"

Nghe thế, bước chân của Giang Thích Phong thu trở về, hắn nhìn đáy mắt Hướng Vãn đầy chán ghét cùng hận ý, trái tim có chút đau, có chút khổ sở, lại có chút phẫn nộ, có chút áy náy, lại có chút không cam lòng, không buông bỏ được.

Đáy mắt hắn hiện lên thống khổ cùng giãy giụa, luôn mãi do dự, nhưng vẫn trơ mắt nhìn Hướng Vãn kéo cánh tay Lục Ngôn Sầm rời đi.

Vừa tiến vào khu phòng bệnh, Lục Ngôn Sầm chủ động buông cánh tay ra, lui về bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, xin lỗi nói: "Bác gái của tôi luôn miệng gọi cô là Vãn Vãn, tôi cũng không biết cô họ gì, vừa rồi liền mạo muội gọi cô là Vãn Vãn, hy vọng cô không để ý."

"Tôi họ Hướng, gọi đầy đủ là Hướng Vãn." Hướng Vãn nhìn thẻ tên cài trên ngực hắn, hỏi: "Anh chính là cháu trai sang Mỹ học tâp của dì Lưu?"

Lục Ngôn Sầm cười cười, đáy mắt như có tinh quang lập loè, "Đúng, mới vừa trở về hôm qua. Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lục Ngôn Sầm."

"Vừa rồi, cảm ơn anh rất nhiều." Hướng Vãn thu liễm độ cong nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói.

Lục Ngôn Sầm cởi áo blouse, treo lên cánh tay, "Chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí như thế. Mạo muội hỏi một câu, mong cô đừng để ý, tôi nghe bác có nói qua, đùi phải của cô có chút vấn đề phải không?"

"Có chút." Chân phải Hướng Vãn bất giác rụt về sau, nhàn nhạt nói: "Không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra tôi là mổ người què. Nếu nghiêm túc nhìn một chút... rất rõ ràng."

Lục Ngôn Sầm mịt mờ mà nhìn chân của cô, cảm khái nói: "Muốn luyện tập để đi lại như người bình thường không khó khăn lắm, Hướng tiểu thư không muốn?"

"Còn tốt." Chân phải của Hướng Vãn lại rụt về sau một chút, nhíu mày có lệ nói.

"Tôi biết hai chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi nói hơi nhiều một chút." Lục Ngôn Sầm cong cong khóe môi, chân thành nói: "Nhưng ở phương diện này tôi là chuyên gia, hơn nữa bác có nói qua với tôi, cô học vũ đạo, vẫn luôn hy vọng tôi có thể giúp cô chữa trị."

Hướng Vãn lấy di động nhìn thời gian, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Cảm ơn ý tốt của Lục tiên sinh, bất quá không cần. Còn có người đang đợi tôi, xin phép đi trước."

Vừa dứt lời, Lâm Na Lộ với vẻ mặt khẩn trương mà chạy xuống dưới, "Vãn Vãn, em thế nào..."

Cô chạy tới gần thêm một chút, mới phát hiện bên cạnh Hướng Vãn còn có thêm một người đàn ông xa lạ, liền dừng câu chuyện, sửa lời: "Vị này là...?"

"Xin chào, tôi là cháu trai của dì Lưu, Lục Ngôn Sầm, là bác sĩ, chuyên gia về xương khớp." Không đợi Hướng Vãn mở miệng, Lục Ngôn Sầm chủ động tiến lên tự giới thiệu.

Nghe thấy năm chữ 'chuyên gia về xương khớp', con ngươi Lâm Na Lộ sáng lên, giọng nói so với ngày thường có hơi hiện kích động, "Cậu là chuyên gia về xương khớp? Vậy cậu có thể giúp Vãn Vãn được không? Hai năm trước nó bị người ta đánh gãy chân, nhưng một thời gian trước có bác sĩ nói chân của nó có thể trị được!"

----------------------------------------------------------------

08/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro