Chương 151: Hắn thật sự hiểu lầm Hướng Vãn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn liếm cánh môi khô khốc, nhíu nhíu mày, nói: "Chị dâu, anh còn ở trên chờ chúng ta, đi thôi."

Cô quay đầu lại nhìn vào mắt Lục Ngôn Sầm, nói: "Dì Lưu luôn nhắc mãi đến anh, anh có rảnh thì đến thăm dì ấy, tôi xin lỗi không tiếp được."

"Tạm biệt." Lục Ngôn Sầm cười cười, đem danh thiếp đưa cho Lâm Na Lộ.

"Nếu Hướng tiểu thư yêu cầu, nhất định tôi sẽ không từ chối. Tin chắc chúng ta sẽ rất nhanh thôi có thể gặp lại nhau." Lục Ngôn Sầm nhìn sắc mặt khó coi của Hướng Vãn, nhẹ giọng trả lời vấn đề của Lâm Na Lộ.

Lâm Na Lộ cười nhận lấy danh thiếp, "Vậy cảm ơn Lục tiên sinh."

Nói xong, cô cùng Hướng Vãn đi vào khu phòng bệnh.

Chờ một lúc Lục Ngôn Sầm cũng rời đi, Hạ Hàn Xuyên từ góc khuất bước ra, nhìn bóng lưng Hướng Vãn rời đi, ánh mắt đen tối không rõ.

Hắn đã đứng ở đây được một lúc, vừa nãy Hướng Vãn cùng Giang Thích Phong phát sinh tranh chấp, hắn cũng có mặt.

Không chỉ lúc này đây, từ trước kia khi Hướng Vãn cùng Giang Thích Phong ở chung, cô ấy đối người này không có tình yêu, vậy chuyện hai năm trước hắn nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?

Hắn thật sự hiểu lầm Hướng Vãn sao, chuyện khi đó là có uẩn khúc, hay là... Hướng Vãncũng giống như ba, ở trong lòng yêu một người, còn có thể không hề băn khoăn mà cùng những người khác ái muội không rõ?

Yết hầu Hạ Hàn Xuyên lăn lên hạ xuống, ngực như cái gì đè nặng. Hắn mím môi, hơi bực bội mà mở hai cúc áo sơmi, nhưng chỗ ngực bị đè nén lại không có nửa phần dễ chịu.

Nếu thật sự hắn hiểu lầm Hướng Vãn, những chuyện mấy năm nay hắn làm ra..... Hạ Hàn Xuyên hơi nhíu mi, trong lòng so với bầu trời đêm nay thật giống nhau đều âm u.

Một kết quả khác: Cứ cho là chuyện hắn thấy được là sự thật. Nhưng kết quả đó, cũng không làm tâm tình của hắn tốt lên thêm bao nhiêu.

Hạ Hàn Xuyên nắm chặt tay, hắn để ý chuyện Hướng Vãn có phải phản bội mình không, rốt cuộc là giống như suy nghĩ trước kia, hắn không có cách nào chịu đựng người khác phản bội mình, hay là...

Yết hầu của hắn có chút khẩn, trái tim đập so ngày thường nhanh hơn rất nhiều, giống như lời của Vũ Hiên và mẹ từng nói, hắn thích Hướng Vãn?

*****************

Hướng Vãn đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mím môi, ánh mắt trầm thấp.....

Anh trai vẫn giống như trước đó nằm trên giường bệnh, sắc mặt không được tốt.

Mà mẹ ngồi trên giường bệnh của cô, vành mắt còn có chút hồng hồng, nhưng trên mặt đã mang theo ý cười, tâm bình khí hòa mà cùng ba nói chuyện, nhìn qua đã làm hoà xong.

Lâm Na Lộ đi theo sau lưng cô bước vào phòng bệnh, đương nhiên thấy rõ ràng tình huống bên trong, thần sắc cũng rất phức tạp.

"Cô trở về vừa đúng lúc, tôi có chuyện muốn cùng cô nói." Thấy Hướng Vãn tiến vào, Hướng Kiến Quốc nhìn về phía cô, ngữ khí tuy không tính là quá tốt, nhưng so với khoảng thời gian trước đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Hướng Vãn vẫn không cảm kích, ngược lại cảm thấy ghê tởm, "Xin lỗi Hướng tổng, tôi không muốn nghe."

Nói xong, cô ngồi lên giường, rồi nằm xuống, đưa lưng về phía ông ta.

Sắc mặt Hướng Kiến Quốc đen lại, đang muốn trách cứ cô, liền bị Vu Tĩnh Vận đứng bên cạnh nhíu mày ngăn cản.

"Đứa con gái này, đứa con gái này, không xem ai ra gì, tất cả đều là bà dạy nó!" Hướng Kiến Quốc quăng xuống tay cánh tay, lạnh mặt nói.

Thấy vậy, Lâm Na Lộ có chút kinh ngạc, trước cha ba chồng nói một là một, mẹ chồng chưa bao giờ ngăn cản, dù có ngăn cản ông ấy cũng chưa bao giờ nghe. Nhưng lần này, hình như có cái gì đó thay đổi.

"Vãn Vãn," Vu Tĩnh Vận đi đến trước mặt Hướng Vãn, thật cẩn thận nói: "Mẹ cùng ba con đã thương lượng rồi, chờ sau khi con xuất viện, có thể trở về Hướng gia."

Hướng Vãn nhắm hai mắt không lên tiếng.

"Vãn Vãn?" Vu Tĩnh Vận lại cẩn thận mà gọi một tiếng, đáy mắt sưng đỏ nổi lên một tầng lệ quang, "Con có phải..."

Lâm Na Lộ quét mắt thấy Hướng Vãn nhẹ nhăn mi, ngắt lời, "Mẹ, Vãn Vãn liên tục làm hai lần giải phẫu, đã rất mệt. Chúng ta đi về trước, để em ấy nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Hừ!" Không chờ Vu Tĩnh Vận trả lời, Hướng Kiến Quốc nặng nề mà hừ một tiếng, "Người lớn hỏi chuyện không thèm trả lời, đều do tật xấu của nó! Nếu giả bộ ngủ không trả lời, cũng đừng mở bước vào cửa Hướng gia."

Vu Tĩnh Vận quýnh lên, nước mắt liền theo gương mặt chảy xuống, "Kiến Quốc, ông sao lại đổi ý? Chúng ta vừa nãy đã nói rồi!"

Kẽo kẹt.

Âm thanh di chuyển của giường bệnh, Hướng Vãn đột nhiên ngồi dậy, trên mặt một mảng âm trầm, vết sẹo nơi đuôi lông mày nhiễm một chút lệ khí.

"Vãn Vãn, con tỉnh rồi." Vu Tĩnh Vận đánh giá sắc mặt cô, cẩn thận sắp xếp từ ngữ, "Mẹ đã còn cha con bàn bạc xong rồi, chờ con xuất viện, liền có thể một lần nữa trở về Hướng gia."

Hướng Vãn không đáp lại, chỉ là ý vị không rõ mà nhẹ a một tiếng.

"Cô đừng có mà ngông ngênh!" Hướng Kiến Quốc nhịn không được quát lớn nói: "Vừa rồi nghe thấy không cho cô trở về Hướng gia, cô liền không giả bộ ngủ, chút tâm tư đó của cô tưởng tôi không rõ sao? Tất nhiên muốn trở về sẽ có điều kiện, nếu cô đáp ứng, tôi có thể không so đo chuyện trước đây để cô trở về, nếu..."

Hướng Vãn cười lạnh ngắt lời, "Không cần Hướng tổng không so đo chuyện trước đây, tôi không phải người của Hướng gia, không xứng để bước vào cửa Hướng gia."

Nghe thế, Vu Tĩnh Vận vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng một lời cũng không có, nước mắt lập tức chảy xuống.

Con gái chín tháng nười ngày mang nặng đẻ đau, rốt cuộc hận bà bao nhiêu đây?!

"Cô........." Hướng Kiến Quốc bị Hướng Vãn làm cho tức nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.

Hướng Vãn không kiên nhẫn nghe ông ta chỉ trích chính mình, không kiên nhẫn mà lần nữa ngắt lời: " Đừng xem chính mình cao thượng như vậy! Ngài đột nhiên thay đổi muốn tôi trở về Hướng gia, còn không phải bởi vì ngài cảm thấy thái độ của Hạ tổng đối với tôi đã thay đổi, cho rằng tôi còn hữu dụng sao?"

"Cô...... cô quả thực không thể nói lý!" Hướng Kiến Quốc bị nói trúng tâm tư, trên mặt lúc đỏ lúc xanh, giống như bảng màu.

Vu Tĩnh Vận trừng lớn hai mắt nhìn ông ta, thần sắc biến ảo không ngừng, như đột nhiên biết được bí mật gì đó.

"Tôi khuyên ngài đừng uổng phí tâm tư, tôi không có khả năng cùng ngài trở về Hướng gia, cứ cho là tôi thật sự trở về, cũng không có khả năng ngu ngốc như trước kia, bị ngài lợi dụng."

"Hơn nữa Hạ tổng không có khả năng thích tôi, ở trong lòng anh ta, tôi làm bất cứ điều gì cũng là sai. Như vậy, ngài còn muốn cho tôi trở về?"

Hướng Vãn mặt không chút biểu cảm mà nói, vạch trần tâm tư của Hướng Kiến Quốc. Ông ta xanh mặt chỉ vào cô, một tay còn lại gắt gao che tim, từng hơi từng hơi mà thở phì phò, trên trán mồ hôi không ngừng toát ra, như giây tiếp theo sẽ không còn chút không khí nào để hít thở.

Nhưng lúc này đây ai cũng không để ý đến ông ta, sắc mặt Vu Tĩnh Vận phức tạp mà nhìn, lại không có ý muốn tiến lên giúp.

Hướng Vãn kéo kéo môi, châm chọc nói: "Ngài dùng chiêu này làm tôi thật sự không cảm thấy thú vị, tôi cũng sẽ, cùng ngài phát bệnh, được không?"

"Đồ bất hiếu... bất hiếu..." Hướng Kiến Quốc hồng hộc thở hổn hển, sắc mặt xanh mét, hô hấp dồn dập, "Có có phải muốn... muốn làm tôi tức chết, cô rốt cuộc có... có lương... khụ khụ... tâm..."

Vu Tĩnh Vận cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm đứng nhìn, bà khẩn trương lấy thuốc, đưa đến miệng Hướng Kiến Quốc, rồi khuyên Hướng Vãn, "Vãn Vãn, con bớt tranh cãi, ảnh hưởng đến ba con, đối với con thì có chỗ nào tốt? Đến lúc cái thanh danh bất hiếu lang truyền, làm sao có thể gả chồng?"

----------------------------------------------------------------

10/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro