Chương 152: Chân của con, cần thiết phải trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bệnh toàn là tiếng thở dốc nặng nề của Hướng Kiến Quốc, còn có tiếng ho khan.

Hướng Vãn lương bạc mà cười cười, "Không có chỗ nào tốt, tôi chính là muốn đối phó với Hướng tổng, ông ta càng là không thích, càng tức giận, lòng tôi càng thêm thống khoái. Thanh danh là gì, có thể ăn sao? Có thể làm tôi không ngồi tù sao?"

"Cô... Cô..." Hướng Kiến Quốc đã tức giận đến nỗi nói một câu cũng không hoàn chỉnh, chỉ  không ngừng che tim không ngừng thở hổn hển.

Hướng Vãn bước đến gần hai bước, nhìn chằm chằm vào ông ta, cong cong môi, gằn từng chữ: "Ngài không phải hỏi tôi có lương tâm hay không sao? Không có, cũng giống như ngài thôi."

"Cô......" Hướng Kiến Quốc chỉ vào cô, giọng khàn khàn mà hô nói ra một chữ, rồi ngã xuống.

Sắc mặt Vu Tĩnh Vận trắng bệch mà gọi lên một tiếng "Kiến Quốc", ngồi xổm người xuống, nước mắt rào rào mà rơi xuống rớt, "Kiến Quốc, ông không thể có chuyện gì được."

Hướng Vãn mím môi, ánh mắt lóe lên một chút, bước về phía trước một bước, nhưng rất nhanh cau mày lui trở về, ngồi xuống trên giường bệnh.

Lâm Na Lộ đứng một bên, thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, khẽ thở dài, rồi bước đến gần giường bệnh, ấn nút cấp cứu.

"Đáng đời!" Hướng Vũ lạnh mặt nói ra hai chữ, nhưng vẫn cùng Lâm Na Lộ nói: "Em đi tìm bác sĩ, ai biết được cái nút cấp cứu này còn dùng được không!"

Lâm Na Lộ gật đầu, chạm chậm ra ngoài. Vừa bước ra ngoài không lâu, nửa đường gặp được bác sĩ, cô vội cùng báo tình huống cho bác sĩ, rồi cùng bọn họ trở vào phòng bệnh.

Làm ầm ĩ mười mấy phút, bác sĩ đưa Hướng Kiến Quốc vào phòng cấp cứu, Vu Tĩnh Vận cùng Lâm Na Lộ cũng đi theo, phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em Hướng Vũ.

Hướng Vũ cúi đầu mà đấm mấy cái lên giường , quay đầu hỏi Hướng Vãn, "Trách anh sao?"

"Có gì mà trách chứ? Ông ấy có lỗi với em, chứ không phải anh." Hướng Vãn rũ con ngươi, đạm mạc mà mệt mỏi nói.

Ông ấy trong lời cô không cần nói rõ ra, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng.

Hướng Vãn xuống giường tắt đèn, rồi mới nằm xuống giường, đắp chăn. Cả hai người đều không ngủ, nhưng không ai nói gì với nhau, đến một tiếng rưỡi sau, âm thanh mở cửa phòng bệnh phá vỡ không gian trầm mặc.

Tiếng bước chân thực nhẹ, như là sợ đánh thức hai người nằm trên giường.

"Chưa ngủ, bật đèn đi." Hướng Vãn trở mình, nương theo ánh đèn từ kẹt cửa chiếu vào, nhìn Vu Tĩnh Vận đứng ở cửa, sau lưng bà là Lâm Na Lộ.

Vu Tĩnh Vận ngượng ngùng mà cười hai tiếng, thật cẩn thận hỏi: "Có phải đánh thức hai đứa hay không?"

"Có chuyện gì sao?" Hướng Vãn không trả lời cô, mà cau mày có chút không kiên nhẫn hỏi.

Thấy thái độ này của cô, Vu Tĩnh Vận có chút bi thương, nhưng vẫn nỗ lực cười cười, nói: "Mẹ muốn nói với con, ba không có chuyện gì, con không cần bởi vì chuyện này mà có áp lực về tâm lý."

"Để Hướng phu nhân chê cười, Hướng tổng mặc kệ có chuyện gì hay không, trong lòng tôi cũng sẽ không có chút áp lực nào." Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hướng Vãn tái nhợt mà vô tình.

Vu Tĩnh Vận không thể tin được mà nhìn con gái, lau lau nước ở khóe mắt nói: "Vãn Vãn, tại sao con lại trở nên như thế này? Sao lại nói như thế, ông ta dù sao cũng là ba con mà."

Lâm Na Lộ sợ những lời này kích động đến Hướng Vãn, vội vàng đi đến kéo góc áo, ý bảo bà đừng nói nữa.

Nhưng Hướng Vãn chỉ lạnh lùng nhìn Vu Tĩnh Vận, vẫn chưa bởi vì nghe thấy những lời này mà có chút dao động nào.

Bởi vì không hề có chút ảo tưởng nào đối với mẹ, cho nên lúc này nghe thấy những lời chỉ trích này, cô cũng không khổ sở, chỉ cảm thấy bi ai cùng châm chọc!

"Đủ rồi, đừng có vì chuyện của ông ta mà gây ồn ào nữa!" Hướng Vũ bực bội mà vò vò tóc, "Các người không ngủ, thì làm ơn để yên cho tôi và Vãn Vãn ngủ"

Hắn làm lơ đi dòng nước mắt của mẹ, quay đầu nhìn về phía Hướng Vãn, mặt mày toàn là mỏi mệt cùng bất đắc dĩ, "Ngày mai, anh chuyển đến phòng khác, em không muốn gặp những người này, cứ khóa cửa lại, đỡ phải cả ngày cứu bị người ta đến quấy rầy, ngủ một giấc cũng không yên!"

"Ân." Hướng Vãn nhàn nhạt lên tiếng, không nhìn đến thần sắc phức tạp, khóc đến khócoi của Vu Tĩnh Vận, mặt không chút cảm xúc mà nằm xuống giường.

Lâm Na Lộ đưa cho bà vài tờ khăn giấy, nhẹ giọng nói: "Mẹ, Vãn Vãn, Hướng Vũ đều là bệnh nhân, cần được nghỉ ngơi, chúng ta đi về trước, có chuyện gì thì chờ ngày mai rồi nói."

Cô khuyên can mãi, Vu Tĩnh Vận mới đồng ý rời đi.

Ngày hôm sau, quầng thâm mắt của Hướng Vũ càng thêm đậm. Sáng sớm, dưới sự trợ giúp của y tá và Lâm Na Lộ liền thay đổi phòng bệnh.

Ngoại trừ Chu Miểu và chị dâu ra thì Hướng Vãn không muốn cùng ba mẹ, còn có Giang Thích Phong và Giang Thanh Nhiên dây dưa, nên dứt khoát khóa cửa.

"Hướng tiểu thư, phiền cô mở cửa phòng." Sáng chủ nhật, bác sĩ như thường lệ tới làm kiểm tra.

Hướng Vãn đứng dậy mở cửa, không nghĩ tới ngoại trừ bác sĩ thường xuyên tới, còn có Lục Ngôn Sầm cùng dì Lưu đứng ở cửa.

"Dì Lưu?" Hướng Vãn có chút kinh ngạc, nhưng thoáng suy nghĩ, liền biết dì Lưu thẩm sẽ biết cô ở bệnh viện, là vì nghe được tin tức từ Lục Ngôn Sầm.

Dì Lưu lên tiếng, bước lên đánh giá cô, khuôn mặt tròn tròn nhăn thành một đoàn, oán trách nói: "Tại sao lại đem chính bản thân lăn lộn thành bộ dạng như thế này?"

"Đỡ phải lo lắng giảm béo, có biết bao nhiêu người muốn gầy mà gầy không được đấy." Hướng Vãn cười cười, tránh khỏi cửa, hỏi bác sĩ, "Hiện tại làm kiểm tra sao?"

Lục Ngôn Sầm tiếp lời, hắn cười cười, dưới ánh mặt trời má lúm đồng tiền càng hiện lên mê người, "Thân thể của cô đã không có gì đáng ngại, không cần làm kiểm tra. Hôm nay bác sĩ Phương chủ yếu là đi theo tôi cho vui, bởi vì sợ cô không mở cửa cho tôi."

"Ha ha." Bác sĩ Phương cười hai tiếng, cùng Hướng Vãn nói: "Bác sĩ Lục tuổi trẻ, nhưng chính là chuyên gia về xuóng khớp, cô phải nắm chặt cơ hội này, đừng cđem thân thể của mình ra đùa giỡn."

Nói xong vỗ vỗ bả vai Lục Ngôn Sầm,nói hai câu rồi rời đi.

Hướng Vãn lúc này mới nhíu nhíu mày, nói: "Bác sĩ Lục, cảm ơn hảo ý của anh, nhưng..."

Không đợi cô nói xong, Lục Ngôn Sầm cười nói: "Bác à, con chỉ là bác sĩ chữa bệnh, chứ không phải chuyên gia đàm phán."

"Nhìn bộ dạng của con kìa, bảo sao đến giờ còn chưa tìm được bạn gái, tương lai con gái đứng trước mặt, chắc một chữ cũng không nói được!" Dì Lưu mắng hắn một câu, trực tiếp đem Hướng Vãn đẩy vào trong phòng, rồi mới nhìn người đàn ông đứng ở cửa gọi: "Lại đây kiểm tra nhanh lên!"

Lục Ngôn Sầm cong cong khóe môi, đáy mắt như chứa cả bầu trời lộng lẫy sao trời, "Tiểu nhân nghe lệnh, mong nương nương bớt giận."

Vừa nói, vừa tiến vào bên trong.

Lưu thẩm đem Hướng Vãn ấn xuống giường, bắt đầu vén ống quần của Hướng Vãn, ngầm bảo Lục Ngôn Sầm đến khám.

Lục Ngôn Sầm gật gật đầu, đem hòm thuốc đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh, rồi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài xoa vết sẹo dài dọc theo cẳng chân của Hướng Vãn, nhẹ ấn vài chỗ.

Hướng Vãn mím môi, muốn rút chân về, "Dì Lưu, con..."

"Con cái gì mà con, ngồi im đó, không được động đậy!" Lưu thẩm liếc mắt nhìn một cái, dùng sức đè chân cô lại, giọng nói trầm thấp vài phần, Con nghĩ như thế nào, dì cũng quản không được, nhưng chân của con, cần thiết phải trị!"

----------------------------------------------------------------

12/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro