Chương 153: Tiền bạc không là vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn mím môi, lại thử thu chân trở về, nhưng sức lực của dì Lưu quá lớn, một chút cũng không động đậy được, còn bị dì Lưu trừng mắt nhìn một cái.

Cô rũ mắt liếm liếm cánh môi khô khốc, khàn khàn nói: "Con kông muốn nhận ân tình của Hạ tổng."

"Hừ..." Dì Lưu hừ mạnh một tiếng, "Tiểu Sầm trị chân cho con là ý của ta, có liên quan gì đến cái tên Hạ tổng đó, tại sao lại nợ ân tình của hắn? Muốn cảm ơn thì cũng là cảm ơn dì."

Tay Lục Ngôn Sầm thay đổi chỗ, đè đè xuống, nghe vậy cười khẽ một tiếng.

"Cười... cười cái gì mà cười?!" Dì Lưu gõ vào đầu cháu trai một cái, "Xem chân của Vãn Vãn cho tốt, chú ý vào."

Lục Ngôn Sầm a một tiếng thật dài, cảm khái nói: "Con vẫn luôn cho rằng người bác thương nhất là con, thì ra không phải..."

"Dì Lưu." Hướng Vãn nhấc lên con ngươi, gọi dì Lưu một tiếng, nhẹ nhàng mà thu chân.

"Đừng nhúc nhích!" Dì Lưu chụp đùi cô lại, "Xảy ra chuyện gì?"

Hướng Vãn cúi đầu nhìn vào chân của chính mình, tự giễu nói: "Chữa khỏi cũng vô dụng thôi, hắn sẽ lại đánh gãy."

"Hắn đánh con, con liền ngoan ngoãn để cho hắn đánh? Không chạy?" Dì Lưu không để bụng mà bẹp bẹp miệng, "Lúc đó con cũng sẽ đứng bất động cho người ta đánh?"

Hướng Vãn nghĩ nghĩ mà cười cười, ngón tay gắt gao nắm chặt tấm chăn dưới thân.

"Được rồi, chuyện của sau này để sau này rồi nói, hiện tại nếu có thể trị khỏi, thì nên nhanh chữa khỏi."

"Con nên nghĩ đến mặt tốt đẹp, con chữa khỏi chân, Hạ tổng không nhất định sẽ lại đánh gãy. Lúc hắn lại muốn đánh gãy, con cũng chưa chắc sẽ không bỏ chạy. Nhưng hiện tại nếu không chữa trị, sau nàycó muốn cũng không trị được."

"Bây giờ con mới hai mươi tuổi, nếu trị hết, muốn khiêu vũ còn có thể, nói không chừng còn có thể hoàn thành ước mơ trước kia. Con nói có phải hay không?" Giọng nói của dì Lưu hòa hoãn chút.

Ánh mắt Hướng Vãn lóe lóe, cúi đầu nhìn đùi phải, vì một câu nói cuối cùng  của dì Lưu mà có chút tâm động.

"Bác cũng có lúc ôn nhu như thế này sao? Hướng tiểu thư, tôi có chút ghen ghét cô rồi đó." Lục Ngôn Sầm sợ Hướng Vãn bước xuống không được, trêu chọc một câu.

Dì Lưu cười mắng hắn, hắn ngẫu nhiên nói lại hai câu, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên đùi của cô, rất nghiêm túc.

"Toàn bộ chân đều sẽ được kiểm tra, mạo muội Hướng tiểu thư." Lục Ngôn Sầm đứng lên nói một câu, được Hướng Vãn đồng , ngồi xổm xuống bắt đầu kéo cao ống quần của cô lên, ngón tay thon dài như ngọc  theo đầu gối hướng lên trên một chút.

Dì Lưu ở một bên chống cằm đánh giá, đột nhiên nói ra một câu, "Tiểu Sầm,con kiểm tra thân thể nhưng gì lại thấy tràn đầy sắc tình thế này?"

Tay Lục Ngôn Sầm dừng lại, khóe mắt hơi trừu, suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.

Lạch cạch.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ánh mặt trời theo kẹt cửa chiếu vào, trên mặt đất là một cái chiếc bóng thật dài. Hạ Hàn Xuyên trong tay cầm bao công văn, ánh mắt ngừng trên đôi tay đang vuốt đùi Hướng Vãn, ánh mắt lóe lóe.

"Đi vào mà không gõ cửa, gia giáo của Hạ tổng cũng không tốt như người khác nghĩ." Dì Lưu cười ha hả mà nhìn hắn, nói chuyện không chút lưu tình.

"Tôi đến chỗ của mình, không cần làm điều thừa thãi đó." Gian phòng bệnh VIP này là để cho Hạ Hàn Xuyên chuyên dụng, hắn nhàn nhạt nói một câu, cúi đầu hỏi Lục Ngôn Sầm, "Chân của cô ấy thế nào rồi?"

Lục Ngôn Sầm buông ống quần Hướng Vãn xuống, đứng lên cười cười, "Xin lỗi Hạ tổng, đây là chuyện riêng tư của người bệnh, tôi không thể nói cho ngài."

"Cậu không nói, cảm thấy tôi không có cách nào để biết?" Hạ Hàn Xuyên kéo kéo môi, bao công văn cầm trong tay và bình giữ ấm cùng nhau đặt trên bàn.

Lục Ngôn Sầm thu dọn đồ dùng vào hòm thuốc, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Hạ tổng cuối cùng có biết hay không là chuyện của Hạ tổng, tôi nói hay không là chuyện của tôi."

"Bác sĩ Lục rất có cá tính." Hạ Hàn Xuyên ý vị không rõ mà nói một câu, chỉ chỉ bình giữ ấm trên bàn, cùng Hướng Vãn nói: "Mẹ tôi làm."

Lục Ngôn Sầm xoa xoa ông quần vì ngồi xổm thân mà xuất hiện nếp uốn, "Tôi coi như đây là lời khen của Hạ tổng dành cho mình."

"Bác sĩ Lục muốn nghĩ như thế nào là chuyện của bác sĩ Lục." Hạ Hàn Xuyên rót một chén canh gà, đưa đến trước mặt Hướng Vãn, ngắn gọn nói: "Uống đi."

Hướng Vãn chỉ nhìn thoáng qua canh gà, liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Bệnh nặng mới khỏi, ăn không hết, ngửi không được mùi tanh, cảm ơn ý tốt của Hạ tổng, nhưng không cần."

"Uống đi." Hạ Hàn Xuyên cầm chén đặt vào trong tay Hướng Vãn, lại nói một lần.

Hướng Vãn mím môi, sắc mặt không được tốt mà nâng chén lên, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm canh gà.

Lục Ngôn Sầm đóng nắp hòm thuốc, "Hạ tổng hình như rất thích làm khó người khác?"

"Bác sĩ Lục học tâm lý học sao?" Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn sắc mặt tái nhợt của Hướng Vãncó chút khởi sắc, ánh mắt hơi hoãn."

Lục Ngôn Sầm gật đầu: "Một chút, so với người bình thường thì hiểu biết hơn một chút, nhưng không thể so sánh bới bác sĩ tâm lý."

"Vậy là tốt rồi." Hạ Hàn Xuyên cong cong khóe môi, "Bằng không tôi chỉ sợ cậu là lang băm."

Nghe thế, Lục Ngôn Sầm hơi ngẩn ra một chút, mới phản ứng lại đây là anh ta đang đáp lại câu nói vừa nãy của mình, không khỏi cười nói: "Hạ tổng thật là một cái vòng tròn lớn."

Hạ Hàn Xuyên kéo kéo môi, tiếp nhận chén trong tay Hướng Vãn, đặt lại trên bàn, "Trong khoảng thời gian này cô không cần đi làm, cứ ở lại bệnh viện trị chân cho khỏi đi."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, bị dì Lưu giành trước một bước, "Tôi thay mặt Vãn Vãn cảm ơn ngài."

"Ân." Thần sắc Hạ Hàn Xuyên đạm mạc mà liếc mắt nhìn chân Hướng Vãn một cái, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói.

Thấy thế, Lục Ngôn Sầm hơi nhướng mày, nói: "Hạ tổng cũng không cần đi hỏi người khác, chân của Hướng tiểu thư tôi có thể đại khái nói cho ngài biết. Hai năm trước, ngài đánh gãy chân của cô ấy, nếu có thể kịp thời chữa trị, rất nhanh liền có thể bình phục."

"Nhưng thời gian đó cô ấy lại đưa vào tù, nếu là tôi không đoán không nhầm, trong hai năm đó chân của Hướng tiểu thư chân lại bị người khác đánh thêm rất nhiều lần, lại còn có mùa đông lạnh giá." Hắn quay đầu nhìn về phía Hướng Vãn, "Đúng không, Hướng tiểu thư?"

Nghe thế yết hầu Hạ Hàn Xuyên lăn lên hạ xuống, tay phải hơi khuất, nhẹ nhàng đấm vào bên chân, hàm dưới cùng sống lưng mất tự nhiên căng thẳng.

Hướng Vãn liếc mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, giọng nói mang theo tia châm chọc nhàn nhạt, "Có phải hay không, Hạ tổng hẳn là so với tôi rõ ràng hơn."

Hạ Hàn Xuyên nhíu mày, đáy mắt một mảnh đen tối không rõ, nhưng cái gì cũng không nói.

"Lúc Hướng tiểu thư ra tù, phần xương cốt nơi đùi phải bị Hạ tổng đánh gãy đã có chút thoái hoá. Lần này cô lại dầm mưa, gió đông lạnh trong thời gian dài, sau khi kiểm tra bác sĩ Phương đã nói qua tế bào chỗ đùi phải đã bị hoại tử."

"Tóm lại, nếu muốn chữa khỏi chân cho Hướng tiểu thư, là một việc thật sự rất khó." Lục Ngôn Sầm nói.

Hướng Vãn rũ xuống con ngươi, lông mi run nhè nhẹ, nắm tay nhịn không được nắm chặt.

Rất... khó?

"Tiền bạc không là vấn đề," Hạ Hàn Xuyên tiếng hít thở so với ngày thường càng thêm dồn dập, "Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi chân cho cô ấy, ngoại trừ phương diện thù lao, tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu mà cậu đưa ra."

----------------------------------------------------------------

15/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro