Chương 154: Có thể chữa khỏi hay không, rất khó nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thế, Lục Ngôn Sầm cười khẽ một tiếng, má lúm đồng tiền mang theo tia trào phúng nhợt nhạt, "Đối với loại bác sĩ như tôi mà nói, tiền bạc không là vấn đề, có thể được ngài hứa hẹn một yêu cầu cũng không phải chuyện làm tôi quá mức cao hứng."

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, ngón tay chỉ vào đùi phải của cô, "So với việc trị liệu kịp thời cho người bệnh đối với tôi càng có sức hấp dẫn hơn, nhưng..."

Rồi một lần nữa nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, chậm rãi nói: "Thời điểm chữa trị tốt nhất đã bị Hạ tổng làm cho chậm trễ."

Hướng Vãn gắt gao nhấp môi, chút huyết sắc còn sót lại trên mặt đã biến mất, mặc dù ngay từ đầu, đối với chuyện chữa khỏi cô đã không ôm hy vọng quá lớn, nhưng lúc này nghe được những lời của Lục Ngôn Sầm, trong lòng vẫn là có chút thất vọng, chua xót.

"Thời điểm chữa trị tốt nhất đối Hạ tổng mà nói tính là gì chứ..." Dì Lưu châm chọc nói: "Chân Vãn Vãn chân là do cậu ta đánh gãy!"

Hạ Hàn Xuyên cau mày, lần này cũng không giãn ra, "Không cần nói với tôi  nhiều như thế, cậu chỉ cần nói cho tôi, có thể chữa khỏi hay không?"

"Xương cốt bị thoái hoá không phải vấn đề, bộ phận bị hoại tử mới là vấn đề lớn." Lục Ngôn Sầm nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Có thể chữa khỏi hay không rất khó nói."

Yết hầu Hạ Hàn Xuyên lăn lên hạn xuống, ánh mắt thâm trầm, tay hơi nắm chặt, buông ra, rồi lại nắm chặt.

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, "Nếu biết là không thể, thì không cần phiền đến bác sĩ Lục."

Cô đã không muốn bỏ thời gian dài ra chữa trị, rồi lại được cho biết chân chỉ có thể như vậy, trị không hết. Kết quả như vậy đối với cô mà nói, cùng với chuyện đánh gãy chân cô một lần nữa không có gì khác nhau.

"Không phiền, tôi là người rất thích thử thách." Lục Ngôn Sầm nhìn cô cười một chút, chuyển hướng sang Hạ Hàn Xuyên, má lúm đồng tiền sâu thêm một chút, "Theo lý thuyết, Hạ tổng vừa không là người nhà của bệnh nhân, cũng không phải là cấp trên của tôi hoặc là người mời tôi, tôi không nên có yêu cầu gì với Hạ tổng..."

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, ánh mắt dừng trên cánh môi khô nứt của cô một chút, rồi liền thu hồi ánh mắt, ngắt lời, "Có yêu cầu gì, cậucứ việc nói."

"Không cần." Hướng Vãn trước một bước mà mở miệng, "Tôi què hai năm rồi, sớm đã thành thói quen."

Cô dừng một chút, giọng nói khàn khàn, "Không chữa."

Cô tình nguyện què cả đời, cũng không muốn thiếu nợ Hạ Hàn Xuyên một chút ân tình nào.

Lục Ngôn Sầm nhìn cô, than nhẹ một hơi, "Nếu sớm đã thành thói quen, Hướng tiểu thư tại sao còn nguỵ trang bản thân như người bình thường?"

Anh ta  liếc mắt nhìn đùi phải của cô, lại thở dài một hơi, "Vì tận lực để nhìn giống người bình thường, chắc chắn tốn không ít sức lực?"

Kỳ thật xương cốt thoái hoá, cùng với chuyện này cũng có chút liên quan. Rốt cuộc vẫn là tàn tật, còn muốn đi đứng giống với tư thế của người bình thường, tư thế nhất định điều chỉnh rất nhiều.

"Không có." Hướng Vãn đem đùi phải rụt về sau, nhíu mày nói. Cô không muốn bị chạm đến vết sẹo, bị người khác đứng trước mọi người vạch trần, làm cô rất khó kham.

"Vô tình mạo phạm, Hướng tiểu thư thứ lỗi." Lục Ngôn Sầm xin lỗi, chuyển hướng sang Hạ Hàn Xuyên, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Hạ Hàn Xuyên nói: "Có yêu cầu gì, cậu cứ việc nói."

"Nghe nói Hướng tiểu thư hiện đang làm việc ở Mộng Sở Hội?" Lục Ngôn Sầm hỏi.

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn Hướng Vãn, gật đầu.

"Trong quá trình điều trị, Hướng tiểu thư không nên làm bất cứ công việc nào, yêu cầu câng nghỉ ngơi tuyệt đối." Lục Ngôn Sầm ôn thanh nói.

Hạ Hàn Xuyên rũ con ngươi, suy tư một chút, nói: "Có thể."

Nghe thế, Hướng Vãn nhíu nhíu mày, nói: "Không..."

"Vậy cảm ơn Hạ tổng." Dì Lưu đứng ở trước người Hướng Vãn, ngắt lờ, rồi mới nhỏ giọng cảnh cáo cô một câu, "Con yên lặng để người lớn nói chuyện, tránh làm người khác nhọc lòng!"

Hạ Hàn Xuyên lướt qua dì Lưu, nhìn Hướng Vãn đang ở sau lưng bà, hơi hơi gật đầu.

"Hạ tổng thật sảng khoái, bất quá tôi còn có một yêu cầu," Lục Ngôn Sầm nói: "Tôi chỉ phụ trách chữa trị chân cho Hướng tiểu thư, còn Giang tiểu thư, phiền Hạ tổng tìm người khác, tôi không trị."

Hạ Hàn Xuyên nhíu mày nhưng rất nhanh buông ra, "Cậu có chữa trị chân cho Thanh Nhiên hay không, cùng tôi không có liên quan."

Nghe thế, Hướng Vãn nhíu mày nhìn hắn một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Từ sau khi ra tù sau, liên tục phải tiếp xúc cùng Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên, hắn không những không thích Giang Thanh Nhiên, mà còn đối phó với cô ta. Vậy thì tại sao trước kia còn vì Giang Thanh Nhiên đánh gãy chân cô, tống cô vào tù?

Bất quá vấn đề này chỉ là chợt lóe lên trong đầu Hướng Vãn mà thôi, cô tự giễu mà cười cười, trong mắt nảy sinh hận ý.

Cô vĩnh viễn đoán không ra được tâm tư của Hạ Hàn Xuyên, bất quá mặc kệ rốt cuộc hắn suy nghĩ như thế nào, đánh gãy chân cô là sự thật, đưa cô vào tù là sự thật, bức Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ với cô là sự thật, đưa cô đến Mộng Sở Hội sở làm việc là sự thật, khiến cô chịu nhục nhã là sự thật!

"Thì ra có người mượn danh Hạ tổng mà làm việc." Lục Ngôn Sầm cười cười, buông tay nói: "Hạ tổng không cưỡng bách tôi chữa bệnh, tôi đây an tâm rồi."

Tầm mắt Hạ Hàn Xuyên dừng trên người Hướng Vãn một lát, mà nói: "Anh đã đáp ứng chữa trị cho Hướng Vãn, tôi không cần thiết cưỡng bách cậu."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, cánh môi mím chặt, đi về phía trước một bước.

"Muốn làm gì?"Dì Lưu đem cô túm trở về, đè nặng giọng nói:"Chuyện khác dì không biết, nhưng chuyện này do dì định đoạt, nghe không?"

Giọng nói dì Lưu rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh Hạ Hàn Xuyên lại nghe được rất rõ ràng. Bất quá cái gì hắn cũng không nói, dì Lưu khuyên Hướng Vãn, so với hắn khuyên Hướng Vãn khác nhau rất nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn hơi nhíu mi, nói không rõ trong lòng là tư vị gì... Trước kia lời nói của hắn đối với cô, so với bất kỳ người nào khác đều có trọng lượng hơn.

Nhìn sắc mặt Hướng Vãn không được tốt, hơi chần chờ một chút, dì Lưu lại gõ đầu cô một cái, "Con đừng quấy rỗi nữa, quyết định vậy đi!"

Vừa dứt lời, âm thanh di động vang lên.

"Xin lỗi, tôi có điện thoại." Lục Ngôn Sầm tiếp nhận cuộc gọi, ừ một tiếng, nói hai ba câu qua lại, rồi tắt máy.

Hắn nhìn Hướng Vãn mà xin lỗi, "Tình trạng chân của Hướng tiểu thư, tôi đại khái đã nắm rõ, nhưng còn cần phải làm vài cuộc kiểm tra nữa để chắc chắn. Bây giờ tôi còn chút việc cần xử lý, ngày mai lại đến làm kiểm tra cho cô, như vậy có thể chứ?"

"... Được." Dì Lưu liên tiếp không ngừng dùng động tác nhỏ ám chỉ, Hướng Vãn do dự trong chốc lát, đồng ý.

Nghe cô đáp ứng, Lục Ngôn Sầm cong cong khóe môi, gương mặt má lúm đồng tiền mang theo ý cười làm say lòng người, "Cảm ơn Hướng tiểu thư thông cảm", rồi quay sang dì Lưu, "Mẹ con đã đến sân bay rồi, cùng con đi đón nhé."

"Đi thôi đi thôi!" Dì Lưu lên tiếng, quay đầu vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay Hướng Vãn, trừng mắt nhắc nhở: "Nếu con dám thừa dịp dì không đây mà nói bừa, sau này cũng đừng gọi một tiếng dì Lưu này nữa!"

Nói xong, bà tà mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, lúc này mới phát hiện hắn đang chăm chú nhìn Hướng Vãn, ánh mắt có chút... Quá phức tạp, không thể dùng từ tốt để hình dung, tóm lại ánh mắt này làm bà nổi da gà.

----------------------------------------------------------------

16/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro