Chương 155: Khắc sâu vào trong xương cốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phát hiện ánh mắt dì Lưu có chút quỷ dị, Hạ Hàn Xuyên làm như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, thần thái tự nhiên mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như người vừa rồi không phải là hắn.

"... Ân." Hướng Vãn chần chờ một chút mới đáp ứng, "Con tự có chừng mực."

Dì Lưu cảm thấy cô không có chút đáng tin cậy nào, vẫn không quá yên tâm.

Nhưng em dâu của bà, mẹ Lục Ngôn Sầm, trong năm phút đã oanh tạc WeChat của bà liên tiếp hai mươi tin nhắn, bà chỉ có thể cùng cháu trai rời đi.

Một khắc khi cửa đóng lại, phòng bệnh lập tức an tĩnh.

Hướng Vãn ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn dưới mặt đất không lên tiếng, mà Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô, cũng không nói chuyện, không khí vô cùng quỷ dị.

"Còn muốn uống thêm không?" Mười mấy phút sau, Hạ Hàn Xuyên đi đến bên cạnh bàn, phá vỡ trầm mặc.

Hướng Vãn vẫn cúi đầu, xa cách mà nói: "Không uống, cảm ơn Hạ tổng."

Phòng bệnh lại lần nữa trầm mặc. 

"Hạ tổng nếu là không việc gì khác thì nên rời đi tôi muốn nghỉ ngơi." Hướng Vãn nắm chặt ga trải giường, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanh lại một lần nữa cúi đầu.

Hạ Hàn Xuyên đi đến cạnh giường bệnh, khớp xương rõ ràng đưa tay nâng cằm cô lên, "Cô hình như rất thích dùng cái cớ này nhỉ."

"Hạ tổng hiểu lầm rồi, không phải lấy cớ." Hướng Vãn đứng lên, lùi về sau vài bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, cúi đầu như cũ, "Thân thể khắp nơi đều có bệnh, so không được với Hạ tổng, dễ dàng cảm thấy mệt mà thôi."

Đầu ngón tay nắm cằm cô truyền đến cảm giác trơn trượt, Hạ Hàn Xuyên bất động thanh sắc mà nắn vuốt đầu ngón tay, tiến về phía trước vài bước, hai người chỉ cách nhau hai mươi cm.

"Ngoại trừ tràn dịch màn phổi, vết thương cũ ở chân, thì còn bệnh gì nữa?" Hắn hơi khom lưng, tầm mắt ngừng trên viết sẹo nơi mi mắt của cô, trái tim hơi tê rần, giống như bị kim châm vào.

Có lẽ... Thật sự là thích?

Giống Thanh Nhiên, Vũ Hiên và mẹ nói?

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Hướng Vãn chỉ cần nhấc mí mắt lên, lông mi liền có thể sẽ quét lên mặt hắn, mà từng hơi thở mang theo ấm áp phả vào trên mặt, làm cô nhíu mày.

"Tôi có bệnh khác hay cũng không có chút liên quan nào với Hạ tổng." Hướng Vãn lại lui về sau, cố gắng kéo rộng khoảng cách nhiều nhất, cho đến khi lưng chạm vào vách tường mới chịu dừng lại.

Cô nhìn hắn, lần này trực tiếp đuổi người, "Tôi muốn nghỉ ngơi, Hạ tổng trở về đi."

"Hướng Vãn." Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên đen tối, hắn bước về phía trước, tay phải chống bên cạnh người cô, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo mà gọi tên cô.

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, sau lưng là vách tường lạnh lẽo, trước người là thân thể nóng rực của Hạ Hàn Xuyên làm cô thật sự không thoải mái. Cô ngửa đầu đạm mạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, lông mi không khống chế được mà run rẩy.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thật thật sự sợ người đàn ông này.

Lý trí nói cho cô, đừng sợ, nhưng thân thể vẫn nhớ rõ hắn đã từng mang đến cho cô cảm giác đau đớn đến mức nào. Nỗi sợ đã khắc sâu vào trong xương cốt.

Lạch cạch.

Đúng lúc vào lúc này, cửa mở ra.

"Hướng Vãn, tôi tới thăm cô này, thân thể đã tốt hơn chưa?" Nhậm Tiểu Nhã ôm hoa tươi nhảy nhót chạy vào, nhìn thấy hai thân thể cơ hồ dán dính vào nhau trong phòng bệnh, đầu tiên là kinh ngạc, không thể tưởng tượng, rồi mặt lập tức đỏ lên.

Hạ Hàn Xuyên quay đầu nhìn một cái, đứng thằng người, xoay người hướng mặt nhìn người vừa bước vào. Hướng Vãn mím môi, đi vào bước đến bên giường bệnh, ngồi xuống.

"Hai... Hai người..." Nhậm Tiểu Nhã mặt đỏ như quả cà chua, ánh mắt lập loè mà nhìn hai người, mặt càng đỏ hơn, rồi cắn răng nói với Hạ Hàn Xuyên: "Tôi hôm nay tới thăm Hướng Vãn, anh... Anh đi tắm nước lạnh đi!"

Hạ Hàn Xuyên nhất thời không quá hiểu rõ ý tứ của cô, hơi hơi nhíu mi, không lên tiếng.

"Không phải như cô nghĩ đâu." Hướng Vãn xoa xoa ấn đường, trong giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, "Tôi cùng Hạ tổng vừa rồi chỉ là đang nói chuyện thôi."

Nói xong, cô chỉ chỉ đồng phục bệnh viên chỉnh tề trên người mình, lại chỉ chỉ cánh môi lại có chút khô nứt.

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên chuyển động theo động tác của cô, ánh mắt lóe lóe, yết hầu lăn lên hạ xuống.

"A......." Nhậm Tiểu Nhã kéo dài ngữ điệu mà lên tiếng, lúng túng mà liếc mắt nhìn trộm Hạ Hàn Xuyên một cái, rồi mới ôm hoa bước đến bên giường bệnh, đẩy bó hoa tươi vào trong tay Hướng Vãn, "Chúc cô sớm ngày thoát khỏi khổ hải!"

Câu nói vừa dứt, người đã bay nhanh mà đến cửa, dính sát vào đó mà bám chặt. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn qua dị thường khẩn trương.

Hướng Vãn, "..."

Hạ Hàn Xuyên làm như không thấy bộ dáng sợ hãi của Nhậm Tiểu Nhã, bước chậm đến mép giường, lấy bó hoa trong tay Hướng Vãn, đặt trên bàn.

"Ai u!" Đột nhiên có người đẩy cửa, Nhậm Tiểu Nhã đang dính sát vào cửa suýt nữa té lăn ra đất.

Chung Vũ Hiên xách theo giỏ trái cây đi vào, nhìn đến cửa vẻ mặt của đồ đệ, dở khóc dở cười, "Em dính vào cửa làm cái gì?"

"Đại băng sơn cũng ở đây, hù chết em rồi!" Nhậm Tiểu Nhã rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, anh mau đá hắn làm ra đi, hắn ở chỗ này em không dám cùng Hướng Vãn nói chuyện, nha nha nha."

Chung Vũ Hiên xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Người bao lớn người, còn làm nũng?"

"Em trẻ con như thế đó!" Nhậm Tiểu Nhã ngạnh cổ nói.

"..." Chung Vũ Hiên cười khẽ một tiếng, "Mặc kệ em."

Rồi mặc kệ cô học trò nhỏ đang tức muốn hộc máu đi vào phòng bệnh, đem giỏ trái cây đặt trên bàn, hỏi thăm Hướng Vãn đang ngồi trên giường,"Tiểu Nhã mỗi ngày đều ở bên tai tôi nhắc mãi về Hướng tiểu thư, thân thể cô đã tốt hơn chút nào chưa?"

"Khá hơn nhiều." Hướng Vãn nói.

"Vậy là tốt rồi!" Nghe này, Nhậm Tiểu Nhã cười, răng nanh còn không có lộ ra, lại liễm tươi cười, nhăn mặt oán giận nói: "Lúc cô vừa xảy ra chuyện tôi liền muốn chạy đến đây, nhưng sư phụ lại bảo với tôi rằng Hạ tổng có nói qua chúng tôi không thể tới, nếu làm cô xúc động quá đối với thân thể của cô sẽ ảnh hưởng không tốt!"

Nghe được câu sau, Hướng Vãn theo bản năng nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.

Hạ Hàn Xuyên không nhúc nhích, Hướng Vãn thu hồi ánh mắt, sắc mặt không được tốt.

Hạ Hàn Xuyên sẽ quan tâm đến thân thể của cô? Càng ngày cô càng không biết hắn suy nghĩ gì!

Là sợ chết đi như thế, quá đơn giản sao?

"Tôi cùng với cô quan hệ tốt như thế, làm sao có khả năng sẽ chọc cô tức giận chứ!" Nhậm Tiểu Nhã xoa eo, tức giận đến quai hàm phình phình, "Muốn nói tôi, người không có tư cách thăm cố nhất ở đây chính là Hạ tổng, hắn........"

Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười đem Nhậm Tiểu Nhã đang luyên thuyên ôn vào trong ngực, che miệng lại, "Tiểu nha đầu nói chuyện không có suy nghĩ, luôn nghĩ gì nói đó, không có ác ý."

"Đã không còn nhỏ nữa, cậu luôn che chở như thế , sau này chắc chắn sẽ làm mầm tai hoạ." Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt nói.

Nghe này, Nhậm Tiểu Nhã tức giận đến hai mắt trừng to, muốn nói gì đó, nhưng miệng bị che lại, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô ô.

"Mình ở bên em ấy, còn không phải là để đi theo thu dọn cục diện rối rắm sao?" Chung Vũ Hiên bị nhậm Tiểu Nhã cắn một cái, vô cùng đau đớn, nhưng chỉ hơi nhíu mày.

Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên chợt lóe lên mà không hiểu, muốn mở miệng lại không biết nói gì.

Hắn không quá hiểu rõ tại sao Vũ Hiên đối Nhậm Tiểu Nhã quá che chở như thế, đổi lại là hắn, mặc dù hắn thích một người, cũng không có khả năng đi che chở như thế. 

Hắn không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy, cũng không có khả năng làm mọi chuyện để che chở, chính cô ấy phải trưởng thành sẽ tốt hơn lúc nào cũng ỷ lại vào hắn.

Nghĩ đến đây, hắn hơi nhíu mày, tựa hồ gần đây luôn là nghĩ đến từ 'thích'.      

----------------------------------------------------------------

17/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro