Chương 170: Bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã đến cửa rồi tại sao lại không vào?" Giang Thích Phong treo điện thoại, đáy mắt màu hổ phách không chút che dấu tình yêu, "Nếu không phải Thanh Nhiên gọi điện thoại cho anh, nói em đang ở bên ngoài, anh cũng không biết."

Hướng Vãn đang mặc áo khoác bên ngoài tình thú nội y, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái, cô kéo kéo môi, lại cười không nổi.

Giang Thanh Nhiên biết cô đang đứng bên ngoài phòng của Giang Thích Phong chưa tiến vào, khẳng định là đang cùng với An Như Nhã và Dương Lâm cầm kính viễn vọng xem ở phía đối diện.

Nếu là hiện tại rời đi, vậy không phải là liền dính với cái danh 'chơi không nổi' sao.

"Đang suy nghĩ gì thế, nhìn em thất thần kìa." Thân người Giang Thích Phong hơi nghiêng về phía trước, vươn tay trái huơ huơ trước mắt cô.

"A?" Hướng Vãn lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đáy mắt cháy lên tình cảm cơ hồ có thể đem cô hòa tan.

Cô cuống quít lui về sau hai bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, "Anh vừa mới nói gì vậy?"

"Đã đến cửa rồi tại sao lại không vào?" Nhìn thấy cô trốn tránh, đáy mắt Giang Thích Phong ảm đạm đi không ít, dựa nghiêng vào trên tường nói: "Ngày mai đính hôn, em sợ Hạ tổng ghen, liền không dám đơn độc tiếp xúc với người khác phái sao?"

Hướng Vãn sống trên đời mười tám năm, ghét nhất hai loại: Thứ nhất là người khác nói Hạ Hàn Xuyên không tốt, thứ hai chính là người khác nói cô không dám là gì đó.

"Không phải." Cô tức giận mà hừ một tiếng, nói: "Không liên quan đến anh Hàn Xuyên."

Trong mắt Giang Thích Phong là thân ảnh của Hướng Vãn vẫn còn mang gương mặt có chút trẻ con đáy mắt toàn là sủng nịch, "Vậy tại sao lại không đi vào."

Hướng Vãn không muốn bị người ta cười, lại không muốn đùa bỡn tình cảm của người khác, cuối cùng cô thật sự nghĩ ra một biện pháp tốt.

Cô nhìn hắn ho nhẹ một tiếng, hơi ngưỡng cằm nói: "Em cùng Thanh Nhiên chơi trò đại mạo hiểm, em thua, Thanh Nhiên đề nghị em tình thú nội y ôm anh một cái. Giang Thích Phong trước giờ em vẫn luôn xem anh là anh trai của mình, tuyệt đối không phải tới để câu dẫn anh, anh đừng nghĩ nhiều!"

"Nếu như em không nói thêm sau câu, liền sẽ tốt hơn rất nhiều." Giang Thích Phong xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Em thật là một chút đường sống đều không để lại cho anh."

Hướng Vãn vỗ rớt tay hắn, ghét bỏ nói: "Dao sắc chặt đay rối, đối với anh em vẫn sẽ đối xử rất tốt! Dù sao anh Hàn Xuyên đã chiếm trọn trái tim của em, anh không có chỗ!"

"Lời này em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, không cần lặp lại lần nữa, kích thích anh." Giang Thích Phong xoa xoa ấn đường, nói: "Các em chơi đùa nên có chừng mực một chút!"

"Anh cho rằng là ý của em sao? Còn không phải do Thanh Nhiên yêu cầu, em vì chuyện này mà đã chọc cậu ấy tức giận rồi!" Lại nói về chuyện này, Hướng Vãn liền cảm thấy buồn bực.

Giang Thích Phong tự giễu mà cười cười, "Dù sao em cũng đã tới chỗ này rồi, trở về nói với Thanh Nhiên là đã ôm anh là được, đừng đi vào, anh sợ mình , một người đàn ông tràn đầy sinh lực đối mặt với người con gái mình yêu thích sẽ cầm lòng không được."

"... Em sắp đính hôn, sau này anh đừng nói lời này nữa, đối với cả hai chúng ta đều có ảnh hưởng không tốt." Mắt Hướng Vãn trợn trắng, "Em cực kỳ muốn cứ thế này mà trở về, nhưng là Giang Thanh Nhiên đang ở phòng đối diện dùng kính viễn vọng theo dõi đấy."

Giang Thích Phong, "..."

"Vậy em vào đi." Giang Thích Phong tránh khỏi cửa, chờ cô đi vào thì liền theo sau, đem cửa đóng lại, rồi mới nhìn thoáng qua căn phòng đối diện, "Không ai cả."

"Mặt đẹp như thế thì ra là dùng để làm vật trang trí thôi" Hướng Vãn đi đến trước mặt hắn, chỉ chỉ căn phòng đối diện ở hướng nam, "Một, hai, ba... ba cái đầu, anh không thấy sao?"

Giang Thanh Nhiên không biết làm cái gì.

Giang Thích Phong, "..."

"Kéo tấm rèm kia lại được chưa? Như vậy họ sẽ không nhìn thấy, em trở về nói ôm anh rồi là được." Giang Thích Phong nói.

"Như vậy họ khẳng định sẽ nói em chơi xấu." Hướng Vãn bị việc này làm cho phiền muốn chết, "Như vậy đi, lát nữa anh cúi đầu nhìn mặt đất đừng nhìn đến em, em sẽ ôm cổ của anh một chút, anh... Cứ như vậy đi, emsẽ không chạm vào anh!"

Nghe thế, Giang Thích Phong cười cười, "Chỉ cho em chạm vào anh, không để anh được động vào em? Em cũng bá đạo quá rồi đó." 

Hai mặt Hướng Vãn đều trừng lớn.

"Em sắp phải đính hôn, anh ôm em một chút, cũng không tính là quá phận đúng không?" Giang Thích Phong nói xong, liền đem cô kéo tới trong lòng ngực, rồi mới cởi nút thắt áo khoác, đem nó vứt xuống đất.

Hắn ôm lấy cô, thân thể cùng làn da của cô không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng trên người cô có mùo hương nhàn nhạt truyền đến, vẫn làm trái tim hắn đập nhanh.

Hướng Vãn vừa rồi đã có yêu cầu với hắn, bảo hắn phải nhìn mặt đất không được phép nhìn cô, nhưng hắn vẫn không nhịn xuống được, rất nhanh đã đưa mắt liếc nhìn cô một cái.

Khoảnh khắc đó xảy ra rất nhanh, lại có chút chột dạ cùng tự ghét bỏ chính mình, hắn kỳ thật cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có một ấn tượng: Thật trắng.

Động tác của Giang Thích Phong thật sự quá nhanh, Hướng Vãn nhất thời đang ngây ngẩn cả người, qua nửa phút, cô mới phản ứng lại, vội vàng đẩy hắn ra, chạy đi nhặt áo khoác trên mặt đất. 

Sau khi mặc áo khoác vào liền quay đầu nhìn sang căn phòng đối diện phòng , vừa rồi không biết tại sao, cô lại có cảm giác có người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn không quá thân thiện.

Nhưng thời điểm cô nhìn qua, căn phòng đối diện đến một người bóng người cũng không có, chỉ có làm gió thu thổi đến, thổi tung bức màn.

Hướng Vãn quay đầu lại, mắt nhìn qua căn phòng đối diện ở hướng nam, An Như Nhã và Dương Lâm vẫn còn đang cầm kính viễn vọng theo dõi.

Có lẽ cảm giác vừa rồi bị sai, đối diện không ai nhìn cô cả, từ đầu đến cuối vẫn luôn là  An Như Nhã và Dương Lâm.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Thấy cô nhìn chằm chằm căn phòng đối diện hồi lâu mà không lên tiếng, Giang Thích Phong hỏi.

"Không có gì." Hướng Vãn nhíu mày nhìn hắn, lại dùng sức kéo kéo áo khoác trên người, "Thật buồn cho đám người ngoài kia đều nói anh là chính nhân quân tử, thì ra cũng chỉ là tên háo sắc mà thôi!"

Bất quá chuyện này cũng không thể toàn trách hắn, nếu không phải cô cùng đám người Giang Thanh Nhiên chơi trò chơi, bọn họ cũng không cần như vậy.

Trong lòng Hướng Vãn cảm thấy nghẹn khuất, nhưng lại có chút đuối lý, cuối cùng nhìn hắn hừ thật mạnh một tiếng, mở cửa đi ra.

Phía đông của hành lang là cửa sổ, phía tây là tường, ngày thường Hướng Vãn thích đứng từ cửa sổ hành lang nhìn xuống phía dưới ngắm phong cảnh, nhưng hôm nay trong lòng có chút bực bội, không nhìn xuống dưới, cứ như vậy mà bỏ lỡ thân ảnh Hạ Hàn Xuyên đang rời đi.

*******

Hướng Vãn xoa xoa phát đau ấn đường, kéo chính mình khỏi hồi ức trong quá khứ.

Chẳng trách ngày đó Giang Thanh Nhiên lại trực tiếp lấy ra một bộ tình thú nội y, thì ra đã sớm chuẩn bị một cái bẫy hoàn hảo để cô lọt vào. Hiện tại ngẫm lại, trong suốt những năm hai người làm bạn bè, Giang Thanh Nhiên không biết đã sắp xếp bao nhiêu cái bẫy dành tặng cho cô cho rồi....

Hiện tại đã thật ra bộ mặt thật của Giang Thanh Nhiên, thời thời khắc khắc cảnh giác đối phương, nhưng không thể không nói, tâm tư của Giang Thanh Nhiên cùng Hạ Hàn Xuyên cô không đoán được. Trên phương diện này, mặc dù cô có phòng bị kỹ càng, cũng không thể so được với Giang Thanh Nhiên.

Hướng Vãn nằm trên giường, trở mình, bởi vì thân thể quá suy yếu, tinh thần lại lâm vào trạng thái mỏi mệt cực độ, cô nhắm mắt lại, trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm một lần nữa tỉnh lại, cô là bị tiếng đập cửa đánh thức ——

"Vãn Vãn? Vãn Vãn em có ở không bên trong?!"

Là chị dâu.

----------------------------------------------------------------

20/02/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro