Chương 175: Quan hệ của anh Hàn Xuyên và Hướng Vãn, bây giờ tốt như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thanh Nhiên túm lấy ống tay áo của hắn, ôn nhu nói: "Anh, đừng nói nữa, em cũng không trách cô ấy. Rốt cuộc cũng vì tuổi trẻ nông nổi, vì nhau tranh giành tình cảm của anh Hàn Xuyên mà làm ra mấy chuyện điên cuồng."

"Em chính là quá thiện lương, mới có thể bị người khác khi dễ thành bộ dáng bây giờ." Tai nạn năm đó đến giờ còn làm Giang Thích Phong sợ hãi, "Nếu không phải em may mắn, hiện tại mạng còn không có chứ đừng nói đến chuyện nói thay cho Hướng Vãn!"

Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, làm nũng nói: "Anh, dù sao trước kia cũng là bạn của em, mà ngoại trừ tàn một chân ra em cũng không chịu thương tổn nào khác."

Cô ta càng như vậy, Giang Thích Phong càng tự trách, "Nếu không phải bởi vì anh, em cũng không cần cùng cô ta làm bạn, càng sẽ không phát sinh tai nạn."

Cuộc nói chuyện của anh em họ làm dạ dày Hướng Vãn cuồn cuộn muốn nôn.

Cô thật sự không có tâm trạng ở chỗ này xem anh em họ diễn trò huynh muội tình thâm, không chờ Giang Thích Phong nói xong, cô liền xoay người, muốn trở về lại phòng bệnh.

Đùi phải bủn rủn vô lực, cô lại không muốn ở trước mặt Giang Thích Phong, Giang Thanh Nhiên biểu hiện ra sự yếu đuối, liền cắn chặt răng, không đỡ vách tường mà bước đi thong thả.

Nhưng khi cô mới vừa đụng tay vào then cửa, còn chưa kịp mở cửa, liền bị Giang Thích Phong nắm lấy tay.

Hắn lạnh mặt nhìn cô, chán ghét cùng phẫn nộ trộn lẫn, "Cô không thể đi!"

"Buông tay!" Hướng Vãn dùng sức giãy giụa, nhưng bệnh nặng vừa mới khỏi, không dùng được nhiều sức, không tránh ra được.

Sức lực của Giang Thích Phong lại lớn thêm, "Mau xin lỗi Thanh Nhiên."

"Ha!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, ngửa đầu nhìn hắn, "Ngày đó, anh không phải nói chuyện với tôi như thế."

Thân thể Giang Thích Phong cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Giang Thanh Nhiên, sắc mặt rất khó coi.

Bộ dáng khó chịu đựng được của ăn làm cho Hướng Vãn có khoái cảm trả thù, cô liếm liém cánh môi khô khốc, chậm rãi nói: "Nếu tôi nhớ không lầm nói, anh nói anh còn thích tôi, không có cách nào buông bỏ được tôi, muốn hủy bỏ hôn ước với Tống Kiều, cùng tôi kết hôn. Đến mẹ anh và Giang Thanh Nhiên, anh nói anh sẽ nghĩ......"

"Đừng, nói,.....!" Giang Thích Phong nghiến răng nghiến lợi nói nói với cô mấy chữ, đột nhiên đẩy cô một cái.

Đùi phải Hướng Vãn vừa mới trị liệu không bao lâu, lúc này vẫn còn bủn rủn vô lực, bị hắn đẩy như thế, thân thể cô có chút lảo đảo, cả người đập vào góc nhọn của cửa.

Thấy vậy, đồng tử Giang Thích Phong nhăn sục, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lập tức bước đến tóm lấy cô.

Nhưng cùng lúc đó, của phòng bệnh đối diện mở ra, một thân ảnh so với hắn càng nhanh hơn hướng về phía Hướng Vãn.

Phanh!

Cửa phòng bệnh khép hờ, Hướng Vãn nằm trong lòng ngực Hạ Hàn Xuyên , hai người đụng vào trên cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn. Sau đó hắn mới đỡ vách tường, đầu đổ mồ hôi lạnh mà miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng .

Thấy Hướng Vãn cuối cùng cũng không bị đập vào tường, trên người cũng không có chút thương tích, đáy mắt Giang Thanh Nhiên ảm đạm một chút, có chút thất vọng.

Lại nhìn thấy chặt chẽ cả người của Hướng Vãn được Hạ Hàn Xuyên ôm chặt trong ngực, phần thất vọng lại pha trộn thêm vài phần ghen ghét, nhưng mặc kệ ghen ghét hay thất vọng, rất nhanh đều tiêu tan hết.

"May mắn không có việc gì!" Giang Thanh Nhiên nói: "Vừa rồi dọa chết em rồi, nếu thật sự đụng vào, trên đầu ít nhất phải khâu thêm ba bốn mũi, đến lúc đó anh trai toi sẽ vô cùng áy náy."

Ánh mắt Giang Thích Phong khóa chặt trên người Hướng Vãn đang bị Hạ Hàn Xuyên ôm chặt trong ngực , thần sắc biến ảo, tay nắm chặt đến gắt gao.

"Anh trai cô không cần áy náy, làm cô thất vọng rồi." Hạ Hàn Xuyên cười như không cười, đáy mắt ngưng kết thành băng.

Giang Thanh Nhiên cười cười, đáy mắt cất giấu vài phần ẩn nhẫn ghen ghét, "Anh Hàn Xuyên thật biết nói đùa, Hướng Vãn không bị thương tự nhiên là tốt, em làm sao có thể thất vọng được?"

Chóp mũi quanh quẩn nồng đậm mùi máu tươi, Hướng Vãn nhíu nhíu mày, theo mùi máu tươi nhìn quá, thấy máu dọc theo cơ thể Hạ Hàn Xuyên chảy xuống, tách tách nhỏ xuống đất, thoạt nhìn trông thật ghê người.

Bị thương sao?

Hướng Vãn không rõ tâm tình hiện tại của chính mình là gì, nhưng nhìn thấy hắn bị thương, trong máu hình như có khoái cảm len lỏi, khóe miệng của cô khống chế không được mà cong cong.

Có lẽ, cô thật sự bị Hạ Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên và Giang Thích Phong bức điên rồi, chỉ cần nhìn đến bọn họ có một chút không thoải mái, tâm tình của cô liền khống chế không được mà rất tốt.

"Động tay động chân với phụ nữ, Giang thiếu thật là càng ngày càng lợi hại." Ánh mắt chim ưng bén nhọn của Hạ Hàn Xuyên đâm thẳng vào người Giang Thích Phong.

Sắc mặt Giang Thích Phong càng thêm khó coi, hắn nhìn thấy sắc mặt Hướng Vãn tái nhợt, há miệng thở dốc, lại không nói được gì.

"Anh Hàn Xuyên nói anh của em như thế, thật là oan uổng cho anh ấy." Giang Thanh Nhiên nhìn Hướng Vãn, khó xử mà nói: "Vừa nãy là Hướng Vãn nói chuyện... thật sự rất khó nghe, anh em có chút kích động, mới không cẩn thận đấy Hướng Vãn."

Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Lần trước cô đổi bình trà nóng lên người Hướng Vãn, cũng nói là không cẩn thận, hiện tại anh trai cô thiếu chút nữa đẩy ngã Hướng Vãn, co lại nói không cẩn thận? Thanh Nhiên, nhà các người có truyền thống mỗi khi làm sai chuyện gì thì đều là không cẩn thận, phải không ?"

"Hạ tổng nói chuyện quá khó nghe rồi!" Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thích Phong đỏ lên, giận dữ hét.

"Ăn ngay nói thật mà thôi, bầy giờ tâm hồn của Giang thiếu mong manh đến độ nghe một lời nói thật cũng không chịu được sao?" Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên như đao, nhắm thẳng vào Giang Thích Phong.

Giang Thích Phong mặt đỏ rồi trắng, lớn giọng nói, "Cậu..."

"Giang thiếu nên nhỏ giọng thì tốt hơn." Hạ Hàn Xuyên không hề có ý cười mà cong cong môi, "Chỗ này là bệnh viện, cậu lớn tiếng ồn ào như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác."

"Trong thời gian chuyện của ông ngoại đã thành đề tài lơn, nếu bây giờ chuyện cháu trai gây ầm ĩ ở bệnh biện bị truyền ra ngoài, đối với hai nhà Lâm, Giang đều có ảnh hưởng không tốt."

Hướng Vãn ở trong lồng ngực Hạ Hàn Xuyên một hồi lâu, đùi phải mới có chút sức lực. Cô vốn định đẩy hắn ra rồi trở về phòng bệnh, nhưng nhìn đến  sắc mặt Giang Thanh Nhiên, ý định này lại thu trở về.

Hình như cô thân mật tiếp xúc thân thể với Hạ Hàn Xuyên như vậy, làm Giang Thanh Nhiên rất không thoải mái?

Khóe miệng Hướng Vãn cong lên trào phúng, chủ động lui sâu vào người Hạ Hàn Xuyênn, tư thế càng thêm thân mật ái muội.

Nếu đem so sánh giữa Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên xem cô chán ghét ai hơn, thì người sau càng nhiều hơn.

Hạ Hàn Xuyên ngu ngốc bị Giang Thanh Nhiên lợi dụng, khắp nơi nhục nhã tra tấn cô. Nhưng Giang Thanh Nhiên, cô luôn xem cô ta là bạn bè, nhưng cô ta lại vì một người đàn ông mà tính kế cô, tưng bước đem cô đẩy xuống vực sâu!

Có thể làm cho Giang Thanh Nhiên tức nghẹn, cô có thể chịu đựng việc tiếp xúc với Hạ Hàn Xuyên trong thời gian ngắn!

Hạ Hàn Xuyên nhận thấy được động tác của Hướng Vãn, thân mình cứng đờ, cúi đầu nhìn cô, hầu kết lăn lên hạ xuống, tay ôm cô càng dùng thêm sức. Trái tim mấy năm nay luôn trống rỗng, giây phút này lập tức tràn đầy sức sống.

"Quan hệ của anh Hàn Xuyên và Hướng Vãn, bây giờ tốt như vậy sao? Thật là làm người ta hâm mộ." Thấy hai người thân thể cơ hồ không hề có chút khe hở dán sát vào nhau, nụ cười trên mặt Giang Thanh Nhiên có chút cứng đờ.

Hướng Vãn cười cười, đầu cố ý dựa vào trên ngực Hạ Hàn Xuyên, mang theo vài phần khoe khoang: "Cũng không lâu."

----------------------------------------------------------------

14/03/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro