Chương 174: Về nhà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về nhà?" Sau khi Hướng Vãn nhìn thấy mẹ, sắc mặt liền bắt đầu trở nên

khó coi, "Nhà tôi ở đâu? Hướng gia sao?"

Cô cười nhạo một tiếng, gằn từng chữ một nói: "Đó là nhà của phu nhân, không phải nhà của tôi."

Vu Tĩnh Vận sửng sốt một chút, vành mắt ửng đỏ mà nói: "Vãn Vãn, con còn trách ba mẹ sao? Nhưng vụ tai nạn năm đó cũng do con gây ra, ba con sợ người khác nói nhà chúng ta bao che tội phạm giết người, nên ông ấy mới lựa chọn đại nghĩa diệt thân! Ông ấy cũng là bất đắc dĩ mà thôi!"

Hướng Vãn khẩn môi, mắt lạnh nhìn bà, không lên tiếng, chỉ cảm thấy trái tim từng cơn từng cơn nhói đau.

Bất đắc dĩ?

Thật là buồn cười!

"Con vẫn muốn ở cái chỗ không ra gì như Mộng Sở Hội làm việc sao." Hướng Vãn lạnh nhạt làm trong lòng Vu Tĩnh Vận khó chịu, "Vãn Vãn, con trở về đi, mẹ sẽ bảo ba sắp xếp cho con một công việc trong tập đoàn, đừng đến Mộng Sở Hội nữa."

Bà duỗi tay muốn kéo Hướng Vãn đi.

Hướng Vãn tránh đi động chạm của bà, lạnh lùng nói: "Nói đủ chưa?"

Đây là người mẹ đã sinh cô ra, luôn mồm vì muốn tốt cho cô, nhưng lại chưa từng tin tưởng chô một lần!

"Vãn Vãn, con..." Vu Tĩnh Vận mắt đỏ lên, nước mắt liền xoạch xoạch rơi xuống.

Trước kia Hướng Vãn sợ nhất là bộ dáng lúc khóc của mẹ, sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng hôm nay nhìn thấy lại cảm thấy buồn cười.

"Hướng phu nhân lau đi." Lục Ngôn Sầm lấy khăn giấy, đưa cho Vu Tĩnh Vận.

Vu Tĩnh Vận nhận khăn giấy lau lau nước mắt, "Cảm ơn bác sĩ."

"Không cần khách khí." Lục Ngôn Sầm thầm than, hai người mẹ con nhà này ngoại trừ diện mạo có vài phần tương tự, thì tính tình không có nửa phần giống nhau.

Vu Tĩnh Vận lại khuyên Hướng Vãn trong chốc lát, muốn  Hướng Vãn cùng bà về nhà, nhưng nói thế nào cũng không được.

Bà theo thói quen muốn tìm sự giúp đỡ từ người khác, "Bác sĩ, cậu xem thử có thế giúp tôi khuyên con bé được không? Khó khăn lắm mới thuyết phục được ba nó đồng ý cho nó quay về nhà, nhưng đứa nhỏ này lại không nghe lời......" Bà nghẹn ngào một chút, "Tôi không có cách nào."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, muốn mẹ rời đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lục Ngôn Sầm ở một bên lại giành trước một bước, "Tôi mạo muội muốn hỏi một câu, Hướng phu nhân đây là đang hy vọng muốn tốt cho Hướng tiểu thư? Vậy mà vẫn muốn ép cô ấy đến nơi cô ấy không thích?"

Thấy Lục Ngôn Sầm không có giúp mẹ khuyên bảo mình, Hướng Vãn mím môi, an tĩnh mà đứng ở một bên.

Vu Tĩnh Vận ngẩn ra, "Tôi là một người mẹ, đương nhiên hy vọng muốn tốt cho con gái của mình."

Bà muốn mang điều tốt đẹp đến cho chồng và con gái, nhưng ai cũng đều không hiểu bà, còn quay lại trách mắng, bà thật không biết mình sai ở đâu.

Nghe thế, Hướng Vãn châm chọc mà cười cười, đáy mắt một mảng âm u.

"Nếu Hướng phu nhân hy vọng muốn tốt cho con gái, tôi đề nghị phu nhân không nên cưỡng ép Hướng tiểu thư trở về Hướng gia." Lục Ngôn Sầm thành thật nói.

Vu Tĩnh Vận vừa nghe mấy lời này, giật mình mà mắt mở to, "Bác sĩ Lục vì cái gì lại nói như thế? Sau khi Vãn Vãn ra tù đã vài lần phải vào bệnh viện cấp cứu, đều là bởi vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc nó, nếu nó trở về Hướng gia..."

"Nếu cô ấy trở về Hướng gia, có mẹ là một người không có tiếng nói trong gia đình, còn có người ba máu lạnh vô tình, đặt lợi ích lên đầu như Hướng tổng, cô ấy không những sẽ sống không tốt mà ngược lại sống còn không bằng hiện tại." Lục Ngôn Sầm cười ôn hòa, nhưng nói chuyện khi lại không có nửa phần lưu tình.

Lúc này Hướng Vãn mới ngẩng đầu, đạm mạc mà phụ họa một câu, "Bác sĩ Lục nói thật sự rất đúng."

Vu Tĩnh Vận bị lời này kích đến sắc mặt đỏ lên, nửa ngày cũng không nói nên lời. Bà nhìn Lục Ngôn Sầm, rồi ánh mắt lại dừng trên người Hướng Vãn, tràn đầy vẻ không thể tin, thất vọng còn có thống khổ.

"Hướng phu nhân nếu thật sự tốt với tôi, sau này không cần đến đây nữa, tôi đây vô cùng cảm kích." Hướng Vãn lãnh đạm mà chỉ chỉ vào cửa, cũng không bị nước mắt của bà làm lung lay, "Cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn."

Vu Tĩnh Vận lau nước mắt trên mặt, khụt khịt nhìn Hướng Vãn trong chốc lát, lần này không dây dưa, "Vậy con... Vậy con nghỉ ngơi... nghỉ ngơ cho tốt, nhất định phải... phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Bà nở một nụ cười khó coi đến cực điểm, rồi mới che miệng, chạy chậm đi ra ngoài.

Lục Ngôn Sầm nhìn theo bóng dáng của bà, hỏi Hướng Vãn, "Không cần đi an ủi sao?"

"... Không cần." Hướng Vãn rũ mắt nhìn đống kim châm trên đùi, dừng một chút mới lên tiếng.

Lục Ngôn Sầm đi qua đóng cửa, "Cô bây giờ còn nhỏ, không sợ cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, sau này sẽ hối hận sao?"

"Theo như lời bác sĩ Lục, một người mẹ không có tiếng nói trong gia đình, một người ba máu lạnh vô tình, đặt lợi ích lên đầu, tôi nhận lại bọn họ chỉ sợ sống càng không thoải mái." Hướng Vãn không biểu cảm nói.

Lục Ngôn Sầm nghiêm túc bắt đầu châm, "Không nhận ba thật sự không có cái gì tiếc nuối, nhưng mẹ cô......"

Anh châm kim thật tốt, ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Không giống như đối với cô không yêu thương, bà ấy thật sự vì cô mà suy nghĩ, quan tâm cô."

Hướng Vãn buông xuống con ngươi, ngón tay gắt gao nắm chặt, nhất thời không đáp lại.

Lục Ngôn Sầm đem nàng động tác nhỏ thu vào đáy mắt, cười một tiếng, tiếp tục châm, "Xin lỗi, vấn đề này hình như vượt quá giới hạn rồi."

"Nhưng bà ấy cũng là thật sự đem tâm của tôi đặt dưới đất mà dẫm đạp, tình nguyện tin tưởng bất kỳ ai, nhưng lại không tin tôi." Hướng Vãn tự giễu mà cười cười, thanh âm hơi có chút mất tiếng.

Nghe này, Lục Ngôn Sầm khẽ thở dài.

Lúc này, di động của anh ta vang lên, anh ta cầm lấy nhìn thoáng nói: "Xin lỗi, bây giờ đang có người bệnh cần tôi xử lý, tôi sẽ lại đến tìm cô sau."

"Phiền bác sĩ Lục." Hướng Vãn xoa xoa ấn đường, giữa mày toàn là mỏi mệt.

Không lâu sau, một bác sĩ thực tập nữ chạy tới, tháo kim châm cho cô, rồi vội vàng rời đi.

Không gian phòng bệnh phong nồng đậm mùi thuốc sát trùng làm Hướng Vãn bực bội, cô xuống giường đi ra cửa, đứng bên cửa sổ hành lang hít thở không khí.

Đùi phải mới vừa mới châm cứu xong, bủn rủn không có gì sức lực, cô chỉ có thể kề sát thân người dựa vào vách tường, mượn lực duy trì tư thế đứng thẳng.

"Hướng Vãn? Thật trùng hợp." Âm thanh bánh xe chạm vào mặt sàn, âm thanh Giang Thanh Nhiên từ phía sau lưng Hướng Vãn vang lên.

Hướng Vãn quay đầu, thấy Giang Thanh Nhiên đang ngồi trên xe lăn cười cười nhìn mình, mà Giang Thích Phong đứng phía sau xe lăn cũng đang nhìn cô.

Nghĩ đến chuyện năm ấy bị Giang Thanh Nhiên tính kế, cô nắm chặt tay, hận không thể giết Giang Thanh Nhiên ngay lập tức.

Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Giang Thích Phong âm trầm mà từ phía sau xe lăn hậu bước lên phía trước chắn trước người Giang Thanh Nhiên, chất vấn Hướng Vãn, "Cô muốn làm gì?"

Hướng Vãn nhìn hắn nhân danh chính nghĩa, liền cảm thấy ghê tởm, cô xuỳ một tiếng, dịch chuyển ánh mắt, tiếp tục nhìn quang cảnh bệnh viện bên dưới, một chút cũng không nghĩ để ý tới hai người.

Cô vẫn luôn là kiểu người thực dụng, biết Hạ Hàn Xuyên không thích Giang Thanh Nhiên, cũng sẽ không chống lưng cho anh em nhà họ Giang, khách sáo bên ngoài cô cũng lười duy trì.

"Hướng Vãn, đây là thái độ của cô đối với người bị hại sao?" Cô lạnh nhạt và làm lơ khiến cho Giang Thích Phong cảm thấy tức giận, người làm sai chính là cô, nhưng hai năm qua đi, thế nhưng một chút hối cải Hướng Vãn cũng không có!

----------------------------------------------------------------

02/03/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro