Chương 177: Vì sao không thể quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bệnh.

Sau khi cửa đóng lại, Hạ Hàn Xuyên liền buông Hướng Vãn ra, nghiêng người lảo đảo đi đến bên cạnh chiếc ghế ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, tiếng hít thở ngày càng dồn dập.

Hướng Vãn kề sát cửa mà đứng dựa vào, mặt không chút biểu cảm mà nhìn máu theo lòng bàn tay ngồi xuống tí tích rơi xuống sàn, chất lỏng màu đỏ thâm ước quần áo, cô không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, con ngươi Hạ Hàn Xuyên ảm đạm. Hắn mím môi, ấn nút cấp cứu bên cạnh giường bệnh.

Chỉ trong vài phút, bác sĩ Tiền mang theo hai y tá vội vàng chạy vào.

Đương nhìn thấy Hướng Vãn không chút tổn hao gì mà ngồi trên giường bệnh, sắc mặt bác sĩ Tiền khó coi vài phần, tức giận hỏi: "Cô lại xảy ra chuyện gì?"

"Không phải cô ấy, là tôi." Hạ Hàn Xuyên che vết thương trên bụng, thần sắc nhàn nhạt mà nói.

Hướng Vãn ở trong phòng bệnh này, cho nên bác sĩ Tiền theo bản năng mà nghĩ cô xảy ra chuyện, lúc này Hạ Hàn Xuyên mở miệng, ông ta mới phát hiện quần áo của Hạ Hàn Xuyên dính rất nhiều máu, trên sàn nhà còn có một vũng máu, thoạt nhìn cảm thấy thật ghê người.

"Ngoại thương?" Bác sĩ Tiền hỏi.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, "Đã khâu lại rồi, có khả năng vết thương lại vỡ ra rồi."

"Vậy tại sao cậu không ở trong phòng bệnh của mình mà lại chạy qua đây ấn nút cấp cứu? Một người thì tràn dịch màng phổi, thêm vào vết thương trên đùi, một người bị ngoại thương, coi bác sĩ cấp cứu nào cũng giống nhau sao? Quả thực là hồ nháo!" Bác sĩ Tiền trừng mắt nói ra từng chữ, hướng về phía Hạ Hàn Xuyên mắng to.

Hạ Hàn Xuyên lúc này sắc môi đều tái nhợt, nhưng khi nói chuyện vẫn như cũ, "Không chết được."

"!"bác sĩ Tiền cảm thấy mỗi ngày đều sẽ có chuyện tương tự, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều, hắn quay đầu quát hai y tá sau lưng, "Nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ Chu, bảo cậu ta chạy nhanh đến đây!"

Y tá vâng một tiếng, chạy nhanh đi gọi điện thoại.

Một y tá khác chạy đến báo: "Bác sĩ Tiền, bệnh nhân phòng 612 xảy ra chuyện rồi, anh nhanh đến đó."

"Còn thất thần làm cái gì? Đi nhanh!" Bác sĩ Tiền đẩy đẩy mắt kính, lười nhìn đến Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Vãn, vội vã rời đi.

Bác sĩ Tiền vừa đi, bác sĩ Chu liền thở hổn hển mà chạy tới. Sau lưng là y tá đang đẩy theo xe thuốc, mới vừa cầm lấy thuốc mê lên, lại thả trở xuống, "Hạ tổng không...... không cần này....... cái này đúng không?"

"Dùng." Hạ Hàn Xuyên liếc mắt, rũ con ngươi không biết suy nghĩ cái gì mà Hướng Vãn, nói: "Quá đau, chịu không nổi."

Như vậy liền có lý do để ở lại nơi này của cô ấy lâu thêm một chút.

Bác sĩ Chu chỉ có thể một lần nữa lấy thuốc mê ra, cởi áo bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Hướng Vãn ngồi trên giường bệnh, nhấc con ngươi nhìn lướt qua, vết thương trên bụng đã được khâu lại, lúc này một mảnh huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Cô nhíu nhíu mày, không phải vì lo lắng cho vết thương của hắn, mà là lo lắng cho anh trai. Vết thương sâu như thế, thoạt nhìn qua đã biết thật sự rất nghiêm trọng, không biết Hạ Hàn Xuyên có phải bởi vì nó mà sẽ làm khó anh ấy hay không......

"Hạ tổng, tôi nhớ rất rõ mình đã nhắc nhở ngài, miệng vết thương này rất sâu, thực sự rất nghiêm trọng, đã dặn là phải nằm trên giường nghỉ ngơi, đừng lộn xộn, tại sao ngài lại không nghe?"

"Miệng vết thương trong lòng bàn tay, là do vật bén nhọn gây ra? Nếu không sao lại bị thương thành bộ dáng này! Còn có vết thương trên bụng, tôi nói này, ngài nhưng đừng không bỏ trong lòng, nếu miệng vết thương bị rách lần nữa, rất có khả năng nguy hiểm cho tính mạng!"

Miệng vết thương sắp khâu lại xong, bác sĩ Chu lải nhải mà nói.

Hạ Hàn Xuyên không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, thấy vẻ mặt, thái độ của cô không chút thay đổi, ngực chỗ có chút buồn, lại có chút đau.

"Bác sĩ Chu, phiền toái hỏi một chút, thời điểm ngài vào đây, trước cửa có ai không?" Hạ Hàn Xuyên thường thường đảo mắt qua làm Hướng Vãn cảm thấy không thoải mái, cô nhìn bác sĩ Chu hỏi.

"Hành lang bệnh viện thường xuyên có người, cô muốn hỏi ai?"

"Có một người phụ nữ ngồi xe lăn không?" Hướng Vãn hỏi.

Bác sĩ Chu lắc đầu, "Không thấy."

Hướng Vãn nói câu cảm ơn, trực tiếp đứng lên, đỡ vách tường, có chút gian nan mà đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Hạ Hàn Xuyên cau mày hỏi.

Hướng Vãn quay đầu lại nhìn hắn một cái, kéo kéo môi, tiếp tục đi ra ngoài, "Tôi thuận miệng nói một câu chúng ta ở bên nhau, đừng nói với tôi là anh thật sự tin đó nha?"

Đề cập đến việc tư của hai người, hơn nữa là chuyện tư không cói chút vui vẻ nào, bác sĩ Chu cùng hai y tá có chút xấu hổ, nỗ lực giảm đi sự tồn tại của mình.

"Ở lại đây chăm sóc cho anh, anh trai của em làm tôi bị thương, anh có thể không so đo." Hạ Hàn Xuyên nói.

Hướng Vãn đã đi tới cửa, nhưng nghe được những lời này, cô dừng một chút, rồi mới đỡ vách tường, ghế dựa, sắc mặt khó coi mà quay trở về giường bệnh.

Ở trước mặt Hạ Hàn Xuyên, cô tựa hồ luôn không có đường sống.

Không khí phòng bệnh thật sự không tốt chút nào, thậm chí có chút áp lực cùng giằng co. Chờ miệng vết thương lý xong, bác sĩ Chu không ở lại lâu, dặn dò những việc cần chú ý, rồi mang theo hai y tá vội vàng rời đi.

Đô ——

Đô ——

Cửa vừa đóng lại,chuông báo di động liền vang lên.

Hướng Vãn đưa nhìn mắt nhìn màn hình hiển thị, ấn nhận cuộc gọi.

Thanh âm của Chu Miểu từ bên kia truyền đến, "Cô vẫn ở phòng bệnh cũ đúng không? Tôi mang canh đến cho cô nè."

"Ừm." Hướng Vãn tắt điện thoại, có Chu Miểu ở dây, so với một mình cô ở cùng Hạ Hàn Xuyên càng tốt hơn rất nhiều.

Bốn năm phút sau, Chu Miểu gõ cửa đi vào, cô lớn tiếng gọi Hướng Vãn, hưng phấn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên nằm trên giường, lời tới miệng tất cả đều nuốt xuống.

"Chào Hạ tổng." Chu Miểu thật cẩn thận mà lên tiếng.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng.

Phòng bệnh lại lâm vào an tĩnh, không khí như ngưng kết thành băng, đem người ở trong phòng đông lại, vô luận hô hấp hay động tác, đều dị thường gian nan.

"Mây ngày nay Trình Vũ tới tìm tôi muốn quay lại, tôi chỉ lo trốn hắn, hôm nay mới đến thăm cô được, cô không trách tôi chứ?" Không gian quá an tĩnh làm toàn thân Chu Miểu căng chặt, nhỏ giọng phá vỡ trầm mặc.

"Không trách." Hướng Vãn dừng một chút, nỗ lực coi Hạ Hàn Xuyên đang nằm bên nằm như không khí, "Cô....... còn muốn quay lại với hắn sao?"

Nếu thật sự đối với người đàn ồng kia không có tình cảm, cứ trực tiếp nhờ bảo an ở Mộng Sở Hội đuổi Trình Vũ đi là được, không cần thiết phải né tránh.

Chu Miểu tự giễu mà cười cười, nhìn Hướng Vãn giọng nói rất nhỏ thanh: "Có khả năng tôi tương đối phạm tiện* đi, vẫn không quên được, nhưng quay lại là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể."

(Phạm tiện*: Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.)

"Nếu quên không được, vì sao không thể quay lại?" Thân thể Hạ Hàn Xuyên không tiện cử động, nhưng có thể nói chuyện.

Hắn đột nhiên mở miệng, Chu Miểu hoảng sợ, qua hơn nửa ngày, thanh âm run rẩy mà nói: "Hắn làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, tôi....... tôi không thể, cũng không nghĩ sẽ cùng hắn quay lại."

"Không quay lại, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương hắn, sẽ không khó chịu sao?" Hạ Hàn Xuyên hỏi Chu Miểu, nhưng lại nhìn Hướng Vãn.

Chu Miểu cảm thấy lời này như thật sự không phải đang hỏi mình, thức thời không trả lời, mà cũng giống nhau anh ta, nhìn về phía Hướng Vãn.

----------------------------------------------------------------

21/03/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro