Chương 191: Hướng Vãn đó sớm đã chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn nhìn người trước mắt đang ưu nhã pha nước trà, đạm mạc nói: "Tôi không thích uống trà."

"Anh nhớ rõ trước kia em thích." Hạ Hàn Xuyên bưng trà lên, nhấp một ngụm, trà ngon, hậu vị kèm theo đắng chát.

Hướng Vãn rũ con ngươi, châm chọc nói: "Bởi vì biết anh thích, tôi mới cố ý nói như vậy mà thôi."

Chỉ là uống trong thời gian quá dài, hiện giờ cũng có chút thích. 

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên đen tối không rõ mà nhìn cô một cái, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng gõ vài cái lên trên bàn, làm như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy lên trong lòng.

"Biệt thự này trang trí dựa theo sở thích và cách bày trí trước kia của em." Hạ Hàn Xuyên bưng ly trà lên uống, có lẽ bởi vì trà quá đậm, ngọn lửa không những không bị dập tắt đi, mà càng thêm bùng cháy.

Hướng Vãn tùy ý nhìn lướt qua, nga một tiếng, "Đã sớm quên, không nhìn ra được."

Vừa vào cửa cô đã nhìn ra, bất quá có nhìn ra được thì như thế nào? Hình ảnh bản thân trước kia nhảy nhót muốn cùng Hạ Hàn Xuyên trang trí phòng tân hôn, Hướng Vãn đó sớm đã chết.

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên hơi ảm đạm, tần suất ngón tay gõ trên bàn lại càng nhanh thêm chút, sau đó lại nhấc ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Hướng Vãn không nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn mặt bàn, chỉ là dư quang không cẩn thận nhìn thấy động tác tay, thấy có vết đỏ ở đầu ngón tay, hình như bị tụ máu.

Đổi lại là Hướng Vãn hai năm trước, có lẽ cô đã sốt sắng chạy đi tìm hộp thuốc, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy không chút ảnh hưởng tới tâm trạng.

"Hạ tổng, canh cá ngài làm đã xong rồi, là tôi tắt bếp, ngài muốn tự mình bưng ra..." Một người từ trong bếp đi ra, một khắc nhìn thấy Hướng Vãn, lời còn chưa nói xong đã bị nuốt xuống, "Chào Hướng tiểu thư."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, "Chào anh, tôi... trước kia có phải tôi đã gặp anh rồi phải không?"

"Tôi là đầu bếp ở Crystal Palace, trước kia Hướng tiểu thư rất thích đến đó ăn, có mấy lần chỉ điểm tôi thực hiện bữa ăn." Đầu bếp hơi có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

Nghe vậy, Hướng Vãn có chút nhớ lại. So sánh với hai năm trước người đầu bếp này đã mập ra rất nhiều, khó trách cô lại cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhận ra.

Đầu bếp Crystal Palace đang ở đây, mà canh cá lại là do Hạ Hàn Xuyên làm, trên ngón tay cũng có miếng băng cá nhân...

Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt Hạ Hàn Xuyên, liếm liếm cánh môi khô khốc, sau đó lấp tức thu hồi ánh mắt.

"Hôm nay đến đây thôi, cậu trở về đi." Hạ Hàn Xuyên nói với người đầu bếp.

Anh đầu bếp cùng hai người nói xong lời tạm biệt, tâm tình không tồi mà rời đi. Vừa đến cửa, anh ta nhận một cuộc gọi, "Alo, bà xã, bây giờ anh về đây, chừa cho anh chút cơm nhé, anh..."

Thanh âm dần dần đi xa, biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại có tiếng hít thở của Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên, an tĩnh dị thường.

"Phòng ăn ở bên kia, em đến đó ngồi trước đi, anh mang thức ăn lên." Hạ Hàn Xuyên đứng dậy nói.

Hướng Vãn vốn định nói mình không đói bụng, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại ngưng lại, cô ừ một tiếng, đi về hướng phòng ăn.

Nơi này mỗi một chỗ đều được trang trí theo sở tích và những vật trang trí trước kia cô từng chuẩn bị, cô vốn nên thích, nhưng Hạ Hàn Xuyên ở đây, một chút vui vẻ cũng không còn.

Hạ Hàn Xuyên đem bốn đĩa đồ ăn và một bát canh đặt lên trên bàn, bới cho cô một chén cơm, gắp một đũa thức ăn đặt lên, rồi trở về chỗ ngồi, "Em nếm thử xem coi như thế nào."

Hướng Vãn nhìn lướt qua trên bàn bốn đĩa thức ăn và một bát canh, đều là những món cô thích. Đôi đũa trong tay được nắm chặt, mím môi gắp một miếng sườn.

Sườn non hầm cùng bí đao, mùi hương không tệ.

Hướng Vãn cắn một miếng, còn chưa nuốt xuống, liền nhả ra, "Quá tanh."

Nói xong, đem miếng sườn đặt trở lại vào chén cơm.

Hạ Hàn Xuyên duỗi đôi đũa gắp lấy miếng sườn trong chén của cô nếm thử, như suy tư gì mà nhìn cô một cái, đưa tay đem đĩa sườn trước mặt cô kéo về phía mình, rồi đẩy đĩa cánh gà chiên coca về phía Hướng Vãn, "Vậy đừng ăn sườn nữa, ăn cái này đi."

Cánh gà chiên Coca làm không tốt ăn lên sẽ đặc biệt ngấy, bất quá anh ta là rất được, ăn vào hương vị so với người đầu bếp của Crystal Palace kia làm không khác biệt nhau lắm.

"Quá ngọt." Hướng Vãn đem cánh gà chiên đặt lại vào chén, đứng lên, "Tôi về phòng trước."

Nhưng vừa đi được hai bước, tay liền bị người phía sau nắm lấy.

Cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Hạ Hàn Xuyên dùng sức, xoay thân thể cô lập tức mất đà mà ngồi lên trên đùi hắn.

Sợ té ngã, Hướng Vãn theo phản ứng bản năng ôm chặt cổ hắn, trong cơn giận dữ cô quay đầu, cánh môi vừa vặn lướt qua khuôn mặt Hạ Hàn Xuyên.

"Anh làm cái gì vậy?" Đôi tay cô dời xuống chống lên trước ngực hắn, nửa người trên dùng sức ngưỡng ra sau, tận lực kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Độ ấm trên đùi cách lớp quần tây truyền đến da thịt, cô không được tự nhiên mà vặn vẹo thân mình vài cái, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng có giãy giụa như thế nào cũng không thoát được.

Hạ Hàn Xuyên và Giang Thích Phong không giống nhau, hắn từ nhỏ đã thích taekwondo, đấu kiếm, mặc dù mấy năm nay cô làm qua không ít việc nặng, sức lực đã mạnh hơn trước không ít nhưng vẫn không có cách nào so sánh được.

"Đừng lộn xộn." Hạ Hàn Xuyên nhìn cô, ánh mắt đen tối, giọng nói luôn thanh lãnh giờ lại có thêm chút khàn khàn.

Cảm giác được thân thể hắn biến hóa, đồng tử Hướng Vãn hơi co lại, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Mặt cô lúc đỏ lúc xanh, từ kẽ răng bài nói ra hai chữ, "Vô, sỉ!"

"Nếu đối với người phụ nữ mình thích lại không có phản ứng, thì anh nên đi bệnh viện khám bệnh." Sắc mặt Hạ Hàn Xuyên vẫn như thường, nếu không phải Hướng Vãn biết thân thể hắn có biến hóa, chỉ sợ cũng không biết hắn có phản ứng.

Mặt Hướng Vãn âm trầm, dùng sức ấn vào vết thương ở bụng của hắn, thừa dịp lúc hắn bị đau bất ngờ cô liền thoát khỏi cái ôm.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hàn Xuyên vì đau đớn mà trở nên tái nhợt, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nhưng đáy mắt lại không có nửa phần dao động, "Em không ăn cái gì, là bởi mấy món đó do anh làm sao?"

Hướng Vãn mím môi, không lên tiếng.

"Bởi vì chán ghét anh, không ăn uống làm hại thân thể mình, không đáng." Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt nói.

Hướng Vãn rũ con ngươi, hơi nắm chặt quyền, "Chỉ là không hợp khẩu vị mà thôi."

"Anh chỉ làm canh cá, cánh gà và sườn, món còn lại là do đầu bếp làm." Hạ Hàn Xuyên cầm lấy đôi đũa, gắp lấy miếng sườn Hướng Vãn ăn còn dư lại.

Hướng Vãn vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Sau này mỗi ngày đều phải cùng anh ăn cơm, chẳng lẽ vì chán ghét anh mà một chút cũng không ăn sao?" Hạ Hàn Xuyên nhấc con ngươi, nhìn cô một cái, "Hay là em muốn anh đưa hai đứa cháu của em đến đây ăn cùng chúng ta?"

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, dừng một chút, nói "... Không cần."

Rồi kéo ghế ngồi xuống một lần nữa, yên lặng ăn cơm.

Ăn xong, cô bước ra khỏi phòng ăn bước đến cầu thanh, nhưng chỉ vừa bước được hai bậc thang liền dừng, thần sắc thay đổi.

"Căn phòng đầu tiên bên phải là của em, kế tiếp là phòng của anh." Hạ Hàn Xuyên ngồi trên sô pha phòng khách, vừa lật xem văn kiện vừa nói.

Hướng Vãn quay đầu, nhíu mày nhìn hắn một cái, rồi mím môi, xoay người đi lên lầu.

----------------------------------------------------------------

13/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro