Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thẩm Mộng Dao..."
"..."
"Nhậm...Nhậm Hào đã...đi rồi đúng không?"
"Đúng."
"...Em xin lỗi! Chị, em thật sự..."
"Đừng xưng hô thân mật như thế với tôi, cô biết cô đã làm gì không? Hả? Cô vừa khiến Nhậm Hào bỏ rơi tôi, cô đã giết chết mối quan hệ của chúng tôi!!!"

"...Nhưng hãy nghe em giải thích!"

"Còn muốn giải thích nữa sao?!!!Anh ấy sẽ nghĩ tôi là loại người gì đây chứ??Tôi bệnh hoạn!!!Tôi là một đứa con gái bệnh hoạn!!!"

"Em xin chị, hãy nghe em giải thích!"

"Viên Nhất Kỳ, tôi chỉ xem cô như một đứa em gái, nhưng tại sao bây giờ...cô lại vượt quá giới hạn như thế! Thật ghê tởm, cô vừa hôn tôi hay sao? Cô là nữ nhân tôi cũng là nữ nhân!!!"

"...nữ nhân với nữ nhân thì sao chứ? Chị biết không, Nhậm Hào là một tên rẻ tiền, hắn đã đâm sau lưng chị biết không?"

CHÁT.

"Chị đánh em sao?..."

"Kể từ hôm nay, đừng bao giờ thân thiết với tôi trước mắt ai! Tôi đã nể mặt cô là người đã đi theo tôi và trung thành với tôi bao nhiêu năm, nếu không tôi nhất định sẽ tuyệt tình với cô!!!"

"Thẩm Mộng Dao, đừng bỏ em mà! Thẩm..."

Tiếng gọi xót xa kia còn chưa hoàn, Viên Nhất Kỳ đã tỉnh dậy sau một giấc mơ đầy nổi ám ảnh. Bỗng nhiên trên đầu lại truyền đến những dây thần kinh một cảm giác đau buốt đầy nặng nề, Viên Nhất Kỳ khẽ chau mày vì mình đang ngủ quên trong ngục giam từ bao giờ, cô thở dài nhích đầu ra khỏi vách tường lạnh tanh mình đã tựa đầu bao nhiêu phút kia.

Không biết đã ngủ gật bao lâu, chỉ nhớ là khi Viên Nhất Kỳ đang đánh nhau với đám người gây sự trong bar thì đã bị bọn cảnh sát bất ngờ đột kích mà tóm đầu lên đồn. Khi ngồi vào bàn tra khảo Nhất Kỳ đã lớn tiếng đánh đập với viên cảnh sát khó chịu nào đó, thế là lại bị bắt vào ngục vì tội đả thương và gây thương tích cho người khác. Bao gồm cả đám gây sự và viên cảnh sát kia.

Ngồi rảnh rang với hai cái cồng tay to đùng, Nhất Kỳ không cố ý cũng ngủ gật trong nơi bẩn thỉu đó không biết bao lâu rồi.

Khẽ đưa đôi mắt buồn chán sau giấc mơ kia, Viên Nhất Kỳ thể hiện rõ tâm tư của mình qua ánh mắt nâu sâu thẩm như không có điểm ngừng nọ. Bị tát, bị người mình thương yêu mắng nhiếc....rốt cuộc là vì cái gì chứ? Một nam nhân?...Nhưng Viên Nhất Kỳ biết rằng cô không làm sai bất cứ chuyện gì.

Viên Nhất Kỳ không hề tội hay thương xót cho bản thân mình, càng không trách nữ nhân nào đó, chỉ tội nghiệp cho nàng thật sự đã chọn yêu nhầm người. Hắn là người không khác gì súc vật, có lẻ nàng cũng biết, nhưng tại sao nàng vẫn ngốc nghếch bám theo hắn...?...có lẻ là nàng yêu người ta quá nhiều.

Tội, rất tội!

"ahahaha!!!" Nhất Kỳ đột nhiên bật cười như một kẻ mắc bệnh tâm thần khi nghĩ như vậy. Nữ nhân nào đó chẳng phải nói là mình không được xen vào chuyện của nàng sao? Ai chà, không có cái từ nào để miêu tả cái ngốc của nàng ta được nữa.

"Viên Nhất Kỳ, ngay giờ phút này còn dám cười?" cái giọng trầm ấm quen thuộc của một nữ nhân qua những thanh sắt được trồng chắc như cột trời trước ngục hay người ta gọi đơn giản là 'cửa ngục' bỗng vọng vào lòng ngục giam khiến âm đó truyền đến tai Nhất Kỳ như một luồng sống.

Viên Nhất Kỳ cười ngây ngô quay ra cửa và cất giọng của mình lên ngay: "Dao Tỷ cuối cùng cũng đến a~"

Nữ nhân bên ngoài cửa, Thẩm Mộng Dao, một nữ nhân sở hữu gương mặt hoàn hảo không một chỗ chê, thậm chí ở cự ly gần cũng không thể soi được khuyết điểm của nàng ấy. Mái tóc vàng như công chúa quý phái, lại xoăn nhẹ ở phần đuôi kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng thì không thể nào chê được. Nhìn lướt qua nàng ấy, có lẻ các nam nhân phải tốn cả lít máu vì ba vòng nảy nở của nàng, nhất là đôi đồi núi cao đầy tự hào đang phồng hết cỡ qua lớp vải kia.

"Em đang dần thay đổi, tại sao lại nóng tính gây sự với người khác? Viên Nhất Kỳ, em không quên thân phận của mình đó chứ?" Thẩm Mộng Dao dùng ánh mắt và chất giọng băng lãnh đối đãi với Viên Nhất Kỳ qua giới hạn của ngục chật hẹp và không gian to rộng bên ngoài.

"Làm sao em quên được a, em là đàn em của Dao Tỷ mà! Vả lại em không phải là người gây sự! Chị hôm nay rất quyến rũ nha, có thể nào b.." "Thôi ngay cái giọng điệu đó đi, nhớ quy luật chứ?" Thẩm Mộng Dao cắt ngang những dòng nịnh bợ của Viên Nhất Kỳ ngay không phải vì cô ghét, mà những thứ đó hoàn toàn khiến cô ái ngại.

"Vâng, lần này em không nghe lời chị là em sai rồi, sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào mà chị ban!"

"Được, Nhất Kỳ, tôi bảo lãnh em lần này là lần cuối! Nếu lần sau còn vướng phải tôi chỉ e cái xác của em phải tiều tuỵ hết mức sau thời gian dài đăng đẳng trong đấy!"

"Chị luôn thích hăm dọa em."

Thẩm Mộng Dao nghe trọn câu nói của Viên Nhất Kỳ, rồi né người sang cho tên giám ngục đem chùm chìa khóa kia đến, chọn ngay một cái xong liền mở cửa sắt cho Nhất Kỳ ngay.

Viên Nhất Kỳ vừa ra khỏi nơi chật chội đó, cái còng to tướng cũng được cởi bỏ khỏi hai cổ tay, cảm giác tự do lại quay trở lại. Nhất Kỳ xoay sang nhìn nữ nhân lớn hơn mình 2 tuổi sở hữu gương mặt lạnh như băng. "...Dao Tỷ, lại làm phiền chị!"

"Không có gì! Ra xe thôi..."

Nhất Kỳ nhìn qua nhìn lại rồi chau mày: "Tụi nó không đi theo chị à?"

"Đây là nơi của cảnh sát, chúng nó theo để bị còng đầu à?" Thẩm Mộng Dao trả lời vỏn vẻn bấy nhiêu, rồi lạnh lùng quay lưng đi để Viên Nhất Kỳ đuổi theo nàng đằng sau lưng.

Vừa đi ra khỏi nơi đó, Thẩm Mộng Dao vừa oán trách cái nữ nhân đang đi cạnh mình. Nàng đã rất lo cho Nhất Kỳ khi nghe bọn đàn em nói cô ấy đánh nhau, rất lo luôn. Mộng Dao đã rất cố gắng để trì hoãn việc bàn luận chia địa bàn trong phòng kín với các vị đại ca, đại tỷ để ra ngoài ngăn can Nhất Kỳ.

Ai ngờ khi ra ngoài bar thì Thẩm Mộng đã nhận được tin là Viên Nhất Kỳ-đàn em mệnh danh tay phải của nàng đã bị tóm lên đồn cùng những tên tham gia đánh nhau với cô ấy. Đó cũng là lý do tại sao Thẩm Mộng Dao lại có mặt ở đây cùng thái độ khó chịu kia.

"Thẩm Mộng Dao, chị thật là rộng lượng, Nhất Kỳ không biết làm sao báo đáp a~"

"Không cần, làm ơn hãy theo tôi, nếu có mệnh lệnh thì hẳn hành động, tôi không biết em có khiến cho Trương Đại Ca tức giận vì phá quán của anh ta không đây!"

"Xin lỗi là xong thôi mà, quào, chị lái nó đến đây sao?" Nhất Kỳ trầm trồ trước chiếc xe mui trần màu đỏ hạng nặng đang được đặt trước cổng của đồn công an. Trái với sự hăng hái của Nhất Kỳ, hầu như Thẩm Mộng Dao hoàn toàn nhạt nhẽo, nàng nhanh gọn vào trong xe mà không nói tiếng nào.

Nhất Kỳ nhìn thái độ của Mộng Dao, rồi cô chỉ cười vỏn vẹn một nụ cười buồn. Vẫn là thái độ đó, vì nam nhân không đáng kia, Viên Nhất Kỳ đã phải gánh cái thái độ của Thẩm Mộng Dao mấy năm trời. Sự nhạt nhẽo, bạo ngược,...đủ chuyện...

Thử hỏi tại sao lại cho Nhất Kỳ phải lòng nữ nhân kia chứ?...Một đại tỷ giang hồ? Hoàn toàn là một kẻ kì thị chuyện nữ nhân yêu nữ nhân? Nàng ấy thậm chí còn đánh đập Nhất Kỳ tệ hại khi cô thân mật quá đáng với nàng hay nói chuyện động chạm đến người yêu của nàng ta.

Thẩm Mộng Dao nhìn nữ nhân đang ngây người trên thềm đường mãi mà không bước vào xe. Nàng cảm thấy mình có gì đó không ổn với ánh mắt của người kia, nàng cảm nhận được gì đó thật sự là đang trách móc nàng. Ánh mắt sâu thẩm của Viên Nhất Kỳ như đang muốn xé đi bầu không khí này để tiến gần đến Thẩm Mộng Dao vậy.

Từ lâu, Mộng Dao rất ghê rợn người khi thấy ánh mắt đó nhìn mình. Một ánh mắt say mê đầy si tình. Nhưng sao những năm gần đây, nàng như đã bị thích ứng, hoàn toàn không còn ghê rợn nữa. Mà ngược lại...nàng cảm thấy rất thích khi được Nhất Kỳ nhìn mình như thế.

Rất thích.

"Chị hết lần này đến lần khác đến bảo lãnh cho em...có phải là còn quan tâm em hay không?" Nhất Kỳ cười thật nhạt, mang câu nói nửa đùa nửa thật ra nói khi vừa leo lên ghế còn lại của chiếc xe mui trần.

Chiếc xe lăn bánh khi Mộng Dao đạp chân ga, đã nghe rất rõ câu hỏi của Nhất Kỳ nhưng Mộng Dao có lẻ vẫn còn đang bận suy nghĩ câu trả lời nên cũng khó mở miệng. Sao nhỉ? Tại sao trước kia nàng mắng chửi Viên Nhất Kỳ nhưng vẫn bỏ tiền, bỏ sức ra để đi giúp đỡ cô ta mỗi khi cô ta gặp khó khăn?

Ngẫm nghĩ.

Ngẫm nghĩ.

Thẩm Mộng Dao vốn rất thông minh, nhưng sao câu hỏi đơn giản thế này lại khiến nàng ấy phải suy nghĩ lâu thế nhỉ? Biết Viên Nhất Kỳ đang dần nhìn mình với đôi mắt lạ lùng, có lẻ cô ấy đang tự nghĩ ra một câu trả lời viên mãn với cô ta. Thẩm Mộng Dao lại nhếch môi, càng muốn khiến Nhất Kỳ tổn thương, nàng liền lên giọng khinh bỉnh.

"Em đang ảo tưởng đấy à?...Tôi chỉ là không muốn em bị nhốt rồi chịu không nổi mà khai băng nhóm của tôi ra! Cái loại bệnh hoạn như em thì tôi quan tâm làm gì?" Mộng Dao nhếch khóe môi, nở một nụ cười giễu cợt: "Ngu ngốc!"

Viên Nhất Kỳ một phen bị đột kích vào ngực trái, những lời nói của Thẩm Mộng Dao một lần nữa đã ghim sâu vào tim cô, khiến trái tim rướm máu lại phải rách ra một vết thương nữa. Những ngày qua các vết thương của thành tích Mộng Dao để lại trong lòng Nhất Kỳ còn chưa lành, bây giờ nàng ấy lại xé toạc chúng ra một lần nữa chỉ với một câu nói.

Lợi hại.

Rất lợi hại.

Nhất Kỳ nở một nụ cười nhạt, Thẩm Mộng Dao luôn thích tìm chuyện để khiến cô bị tổn thương như thế.

Khi thấy Nhất Kỳ đau khổ, có lẻ Thẩm Mộng Dao rất vui và thỏa mãn lòng nàng.

Tự hỏi sao thời gian cứ trôi đi khi Nhất Kỳ cứ tồn tại với cái tình cảm đơn phương chết tiệt này của mình chứ nhỉ!?

Thời gian đáng nhẻ phải dừng lại để khi nào Viên Nhất Kỳ không còn vấn vương thứ tình cảm sai trái này với Thẩm Mộng Dao-đại tỷ nhiều năm của mình thì mới tiếp tục chạy. Nhưng quá đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ từ một phía của kẻ đơn phương. Chuyện đó sẽ không xảy ra...

Hơn nữa, chắc thời gian sẽ phải trì hoàn cả tỉ năm tiếp để Viên Nhất Kỳ quên dứt đi tình cảm của mình đối với nữ nhân băng lãnh đó.

Chính xác...Cả tỉ năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro