Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ nhíu mày vì thái độ của Trương Đại Ca-chủ quán của cái bar mà mình vừa phá hoại xong đang nhìn mình với đôi mắt hoàn toàn khó chịu. Cả Thẩm Mộng Dao còn không thể nói gì, chỉ khẽ quay sang liếc mắt trách móc Viên Nhất Kỳ một cái như khẳng định Trương Đại Ca tức giận như vậy đều là do Nhất Kỳ gây ra.

Biết làm sao nữa...?

Đánh thì cũng đánh rồi, bàn thì cũng nát mà ly chén thì càng không thể tồn tại. Chả lẻ Viên Nhất Kỳ lại thi triển phép thuật cho chúng lành lại sao? Nhất Kỳ có phải là thần tiên tỷ tỷ đâu a. Sao họ lại nhìn cô với ánh mắt đó chứ.

"Là người của em đúng không?" Trương Đại Ca cuối cùng cũng mở miệng để cắt đứt không gian trầm lặng kia. Anh ta đưa đôi mắt lưỡi lê sang Thẩm Mộng Dao.

"Là người của em! Xin Trương Đại Ca bỏ qua, chẳng qua là em sơ xuất một chút đã xảy ra chuyện! Đúng là rất có lỗi!" Thẩm Mộng Dao ngọt giọng cúi đầu xin lỗi với người ta, ấy thế mà liếc qua vẫn thấy Viên Nhất Kỳ tỉnh như mặt trời nhìn đủ thứ nơi, nàng liền khó chịu mà quát: "Còn đứng thừ ra đó?!!"

"A...xin lỗi Trương Đại Ca!" Viên Nhất Kỳ cúi đầu ngay.

"Thôi bỏ qua đi! Dù sao cũng lỡ rồi!"

"Trương Đại Ca, nó làm sai hãy để nó chịu phạt!"

Thẩm Mộng Dao khiến Viên Nhất Kỳ một phen khó chịu vì phản bác cái ý kiến tốt đẹp của Trương Đại Ca dành cho cô. Rõ ràng là Trương Đại Ca đã xua tay bỏ qua, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn muốn anh ta ban một hình phạt cho Nhất Kỳ. Nàng ấy muốn đối xử tệ với Viên Nhất Kỳ nữa hay sao?

"...Em không cần như thế, anh em bao nhiêu năm, chỉ bao nhiêu đây thì không cần để tâm...! À đúng rồi, Nhậm Hào có đến tìm em!"

Nhậm Hào?

Viên Nhất Kỳ nghe xong cái tên đó liền lập tức khinh bỉ, nở một nụ cười chế giễu. Nhưng Thẩm Mộng Dao thì lại tươi lên thấy rõ, nàng ấy luôn như vậy. Nghe tên nam nhân đó thì cả tâm trạng có tệ cấp bao nhiêu cũng vươn lên tươi cười.

Không sao! Viên Nhất Kỳ quen rồi. Không đau. Không buồn. Không có ý kiến về việc đó.

"Dao Dao của anh! Em về rồi à?"

Từ trong phòng kia, một nam nhân phong độ đi ra. Thẩm Mộng Dao nhìn và nghe cái giọng của hắn đã cười rộng đến mang tai, nàng lập tức sa vào lòng hắn ngay khi hắn tiếp cận.

Thẩm Mộng Dao và Nhậm Hào bắt đầu nhìn nhau bằng đôi mắt âu yếm. Thề có trời có đất, Viên Nhất Kỳ càng nhìn lửa giận càng tăng cao, cô muốn chen vào hai người đó, nắm tay Thẩm Mộng Dao, đường đường chính chính mà tuyên bố nàng ta là của mình.

"Dao Dao, nhớ em chết mất!"

"Anh thật là xấu xa, chẳng phải đã bỏ em đi làm sao? Không thèm ngó đến người ta gần cả tuần nay!" Thẩm Mộng Dao hết sức dịu dàng, nói giọng ngọt ngào với Nhậm Hào.

Viên Nhất Kỳ xiết chặt tay mình, tự hỏi tại sao với người khác thì Thẩm Mộng Dao luôn nhẹ giọng ôn nhu, còn với cô thì Thẩm Mộng Dao không ngừng mắng nhiếc, lạnh lùng nhạt nhẽo?

Đây là sự phân biệt đối xử hay sao?

Trương Đại Ca nhìn vào đôi mắt của Viên Nhất Kỳ, liền hiểu được một phần ba tâm trạng của cô ấy. Có chút hơi ngạc nhiên, chả lẽ nữ nhân này cũng thích Thẩm Mộng Dao? Nhưng rồi anh ta cũng đưa đôi tay vào túi quần của mình. Khẽ cười thương cho một người nữa rơi vào bẫy tình của Thẩm Mộng Dao. Chắc chắn, kết quả là...không.

Thẩm Mộng Dao và Nhậm Hào ôm ấp, hình như chưa vui. Nhậm Hào lại cúi người hôn ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng của Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ và Trương Đại Ca dần trở thành người ngoài cuộc, Trương Đại Ca quay sang chỗ khác để tránh cảnh. Còn Viên Nhất Kỳ lại đau như cắt, cô như chôn chân tại chỗ. Cái tình trạng quấn quít của họ hầu như Viên Nhất Kỳ đã phải chứng kiến cả trăm lần, nhưng vẫn chưa thể thích nghi được.

Thẩm Mộng Dao hôn người ta thật sâu đậm. Thậm chí còn không thèm ngó đến gương mắt đã cạn máu của Viên Nhất Kỳ. Ai có thể thấu được Viên Nhất Kỳ đang chịu cảm giác đớn đau như thế này đây?

Giá như Mộng Dao có thể hiểu và thấu cho lòng của Nhất Kỳ. Điều đó có lẽ không có ý nghĩa, nhưng cũng là sự an ủi với Viên Nhất Kỳ rồi. Nhìn Mộng Dao đắm chìm trong tình cảm với nam nhân kia. Viên Nhất Kỳ càng nhìn lại càng xót, xen chút cũng là nổi giận. Rất cố gắng, Viên Nhất Kỳ quay mạnh mặt qua chỗ khác để tránh đi.

"Em thật tuyệt..."

"Nhậm Hào. Sao anh biết em ở đây?"

"Anh là người yêu em mà! Người con gái mà anh yêu nhất mà sao anh lại có thể không biết gì..."

Người yêu?

Hắn có tư cách đó sao?

Người con gái hắn ta yêu nhất?

Viên Nhất Kỳ nhếch mép cười trong bụng. Chẳng biết hắn đã nói câu đó với bao nhiêu cô, Thẩm Mộng Dao có lẻ là cô gái thứ một trăm cũng nên.

"Ồ, lại là cô nhóc kia à?" Nhậm Hào liếc mắt nhìn Viên Nhất Kỳ, rồi nhìn sang Thẩm Mộng Dao với đôi mắt nghi ngờ.

"Anh, cô ấy là tay phải của em! Chỉ có công việc, không có tình cảm. Em thậm chí còn tuyệt tình với cô ấy để chứng minh cho anh xem mà!" Thẩm Mộng Dao xiết nhẹ cổ của nam nhân cao hơn mình, lại dùng ánh mắt mê luyến kia cho anh ta thôi.

"Tốt nhất là nên như vậy...em biết không? Anh rất ghét chuyện nữ mà lại có cảm tình với nữ! Thật bệnh hoạn đúng không?"

Viên Nhất Kỳ còng chặt tay dường như muốn tiến đến đấm cho Nhậm Hào một cái vì cái câu nói vừa rồi, nhưng bất ngờ, có một bàn tay to đã nắm chặt cổ tay cô lại. Viên Nhất Kỳ khẽ nhướn mày khó hiểu nhìn sang người đứng cạnh mình-Trương Đại Ca. Anh ta không có biểu hiện nhìn Viên Nhất Kỳ nhưng bàn tay anh ta đang cố gắng truyền đến thông điệp cho Viên Nhất Kỳ thật mật thiết rằng 'hãy bình tĩnh'.

"Nhậm Hào!" Thẩm Mộng Dao hơi chau mày. Rồi nhìn sang Viên Nhất Kỳ, nàng thật sự không có ý muốn xúc phạm Nhất Kỳ như vậy. Trong lòng cũng có hơi xót về cái gì đó .

Thẩm Mộng Dao đã không muốn nói, Nhậm Hào lâu lâu gặp lại Viên Nhất Kỳ, càng muốn chọc tức cô ấy cho đến chết. Lại buông lời xỉ nhục: "Anh đâu có nói sai đúng không? Hà,cứ tưởng tượng ra cảnh hai đứa con gái quấn lấy nhau anh đã phát nôn! Đúng là súc vật sinh con người đó ra!"

BỐP!!!

Trương Đại Ca chau mày vì đã không thể khống chế được Viên Nhất Kỳ, anh ta chỉ vừa buông tay Viên Nhất Kỳ đã vùng đến giáng cho Nhậm Hào một cái đấm trời giáng. Là nữ nhân, nhưng Trương Đại Ca có hơi bất ngờ về lực đánh của Viên Nhất Kỳ. Mặt của Nhậm Hào hầu như đã lệch sang một bên, máu từ khóe miệng cũng rỉ ra.

Thẩm Mộng Dao trợn mắt, quát ngay Viên Nhất Kỳ: "LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ??!!"

"Anh có thể chửi tôi, nhưng tuyệt đối không được nói đến gia đình tôi!!!" Viên Nhất Kỳ tóm cổ áo Nhậm Hào, lớn giọng. Cô bắt đầu lơ đi lời nói của Thẩm Mộng Dao.

"Tao thích nói, mày muốn làm gì tao?!!!" Nhậm Hào ngang ngược nói. Viên Nhất Kỳ chưa kịp mở miệng, hắn đã dồn tất cả lực lên cánh tay mà đẩy cô văng ra.

Hắn không ngại Viên Nhất Kỳ là con gái, lao vào đánh. Tất cả các ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn về nam nhân và nữ nhân đang đánh nhau dữ dội nơi gần quầy rượu, không gian đột nhiên im phắt chỉ còn tiếng đánh nhau và giọng la hét của Thẩm Mộng Dao.

Trương Đại Ca cũng không thể khoanh tay nhìn, liền nhào đến can ngăn: "Các người muốn phá quán tôi hay sao??"

Thẩm Mộng Dao hét lớn cho bọn đàn em của mình xuất hiện, lập tức ra lệnh tách Viên Nhất Kỳ ra khỏi Nhậm Hào. Sau khi tách được hai con người kia ra, cả cái quán bar cũng quay sang chỗ khác tiếp tục cuộc vui vì không muốn dính líu tới chuyện của đàn anh đàn chị.

Gương mặt Nhậm Hào bị đánh đến bầm dập, Thẩm Mộng Dao nhìn xong liền nổi cơn thịnh nộ quay mạnh người sang Viên Nhất Kỳ, tát cho cô ấy một cái tát thật mạnh.

Viên Nhất Kỳ vừa ngã xuống đất, Thẩm Mộng Dao đã quát lớn với bọn đàn em phía sau lưng mình: "Còn không biết đưa Nhậm Hào đi lo những vết thương sao??!!"

"D...dạ!!!"

"Còn không biết làm gì nữa hay sao???Có cần tôi nhắc không??!!" Thẩm Mộng Dao đầy giận dữ, trừng mắt nhìn bọn đàn em lần nữa: "Còn không xử cái nguyên nhân làm Nhậm Hào bị thương?"

Viên Nhất Kỳ nhếch nhẹ khóe môi: "Tụi bây nghe Dao Tỷ nói chưa? Sao không qua đây lấy cây đập ta đi."

Thẩm Mộng Dao xoay gương mặt lạnh xuống nhìn Viên Nhất kỳ: "...Tôi phải trị em theo luật! Tụi bây còn đứng đó!!!??" Thấy tụi tay chân do dự trước mệnh lệnh của mình, Thẩm Mộng Dao đã giận càng thêm giận, phải quát thật to một lần nữa.

"....Nhưng Dao Tỷ..." Bọn đàn em của Thẩm Mộng Dao do dự, vì Viên Nhất Kỳ là người vào sinh ra tử với chúng bao năm. Chúng biết Viên Nhất Kỳ là người tốt nên không nở ra tay.

"...Đừng để người yêu của ta nổi nóng!!!" Nhậm Hào đột nhiên xen miệng vào, đương nhiên đàn em của Thẩm Mộng Dao lại càng không ưa hắn.

"...Tụi bây không làm?" Thẩm Mộng Dao trừng mắt, lần này nàng thật nghiêm túc. Tận sâu trong ánh mắt hiện rõ lên sự lạnh lùng. Trương Đại Ca chau mày, định can ngăn nhưng bọn người của Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng nhận lệnh. Chúng bắt đầu tiến gần đến cạnh Viên Nhất Kỳ.

"Nè nè nè!!! Thẩm Mộng Dao, chỗ này là nơi làm ăn của anh!!" Trương Đại Ca khó chịu, ráng tìm cớ giải thoát cho Viên Nhất Kỳ. Anh ta luôn là người như thế, luôn mềm lòng và tốt bụng với mọi người, cho dù quen hay lạ.

Thẩm Mộng Dao biết ý của Trương Đại Ca muốn cứu Viên Nhất Kỳ, nên liền nở nụ cười nhẹ: "Anh yên tâm, tụi bây, lôi Viên Nhất Kỳ ra khỏi đây mà xử! Nên nhớ, nếu chị không thấy Nhất Kỳ bị thương...thì tụi bây chuẩn bị tinh thần."

Nói xong, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng bước theo Nhậm Hào đi lo liệu những vết thương nhỏ của hắn. Bỏ Viên Nhất Kỳ ngồi dưới sàn, nhìn theo với đôi mắt rất tuyệt vọng.

"Tội thân lắm...!" Trương Đại Ca lắc đầu với Viên Nhất Kỳ: "Ráng mà chịu!"

"...Không sao, em quen rồi!!" Viên Nhất Kỳ cười nhẹ, rồi nói với bọn đàn em của Thẩm Mộng Dao: "Ta có thể tự lết ra khỏi đây cho các người đập, không cần dìu ta! Ta không trách các người đâu."

"Kỳ Kỳ, chúng ta thất lễ với cô rồi!"

Bọn họ khoảng tầm 10 người, cầm theo cây gậy đi theo sau Viên Nhất Kỳ rời khỏi đó. Trương Đại Ca lắc đầu thương hại, rồi trở về công việc của mình.

Ai biết đâu, Nhậm Hào vừa đi vừa nhếch khóe môi cười thỏa mãn khi thấy Viên Nhất Kỳ bị trừng trị. Hắn ta hoàn toàn rất thích thú khi có người yêu là Thẩm Mộng Dao, cứ ăn chơi thoải mái, đánh đập người khác như súc vật cũng không có gì phải sợ hay lo lắng. Thẩm Mộng Dao là tấm giáp cực lợi hại, bảo vệ mọi thứ cho hắn cả.

Cho dù hắn cho phạm tội tài trời, Thẩm Mộng Dao đều lo hết.

Đã bao nhiêu lần như thế... Thẩm Mộng Dao đã vô tình tập cho hắn một thói quen mới, coi trời bằng một khung ảnh nhỏ. Hắn không sợ ai cả.

"Nhậm Hào, anh cười gì?" Thẩm Mộng Dao hơi chau mày khi thấy Nhậm Hào cười hì hục một mình.

"...Không, anh đang cảm thấy thật hạnh phúc!"

"Về cái gì?"

"Vì có người yêu là em! Thật tuyệt vời!"

"Nhậm Hào, anh còn qua lại với cô ta không?" Thẩm Mộng Dao hỏi nhỏ với đôi mắt buồn.

"Không! Anh chỉ có mình em thôi mà!" Nhậm Hào hôn nhẹ lên trán Thẩm Mộng Dao, rồi tiếp tục đi.

Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng thở, bao lần nam nhân đó đã nói như thế với cô. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn tật không thể bỏ. Luôn có một tiểu nữ nhân bên ngoài...không biết lần này, anh ta có như thế không?

Thẩm Mộng Dao đưa đôi mắt nhìn lại sau lưng, ngoài kia đã không thấy bóng dáng Viên Nhất Kỳ đâu, chỉ thấy các cô chàng phục vụ của quán thỉnh thoảng lướt qua lại. Chắc có lẽ Viên Nhất Kỳ đang nằm ăn đòn ở đâu đó.

Nàng hơi xót lòng vì thấy mình đã nặng tay, dẫu sao...Viên Nhất Kỳ cũng là vì bảo vệ gia đình khỏi lời chế giễu của Nhậm Hào mới nóng giận nhất thời. Nhưng nàng không thích cái kiểu vừa đánh vừa xoa, chả lẽ lại mặt dày đi bảo bọn đàn em ngừng lại, tha cho Viên Nhất Kỳ.

Không!

Mạt mũi Thẩm Mộng Dao không dễ chọc phá, làm như vậy thì nàng sẽ phải chui xuống đất đối với tụi đàn em của mình mất. Thẩm Mộng Dao không thể có hai lời.

Nàng không thể làm như thế...

Thôi thì, cứ xem như kia là lời răn đe. Sau này chỉ mong Viên Nhất Kỳ đừng làm những chuyện dại dột. Thẩm Mộng Dao cười nhạt, rồi phủi tay bỏ đi theo sau Nhậm Hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro