Chương 105: Đụng chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô! Ranh con! Đừng có lợi dụng"

"Haha, em đang giúp chị xử lý việc làm đây"

"Bỏ tay em ra"

"Thôi mà, giả vờ lạnh lùng à?"

"Bỏ ra~"

Rầm!!!!

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đang ngồi tình tứ trong phòng làm việc riêng tự dưng cánh cửa gỗ bị bật mạnh làm cả hai giật mình. Theo phản xạ, Viên Nhất Kỳ tay đưa vào túi lấy súng ra chĩa về phía cửa rồi chắn ngang bảo vệ Thẩm Mộng Dao.

"Dao Tỷ!!! Dao Tỷ!!!" Lũ đàn em của nàng lao vào, lần lượt đưa hàng đen vào người phụ nữ vừa đạp cửa xông vào cùng hai tên vệ sĩ.

Viên Nhất Kỳ hoảng hồn khi nhìn ra người phụ nữ đó, cô bỏ súng xuống rồi nói lớn: "Tất cả hạ vũ khí xuống"

Thẩm Mộng Dao thì không như nó, nàng bực bội đẩy nó ra rồi nhướn mày: "Lại là người này nữa à? Tụi bây làm ăn kiểu gì đây?"

"Chúng em thật tình xin lỗi Dao Tỷ!!!"

"Tôi muốn gửi cái điện thoại này cho cô nhưng người của cô không chấp nhận. Đây là nhiệm vụ nên xin cô thứ lỗi nếu tôi làm cô khó chịu. Tôi chỉ vượt qua vài người và để lại thương tích không nặng lắm"

Dì Khanh đưa cái điện thoại về phía nàng, Viên Nhất Kỳ định bước lại nhận Thẩm Mộng Dao liền can ngăn lại: "C...chị làm gì vậy?"

"Người phụ nữ này một thân với hai tên vệ sĩ, sao có thể vượt qua người của mình dễ dàng như vậy? Là người không tầm thường"

Thẩm Mộng Dao nhíu mày nhìn Dì Khanh dò xét một hồi rồi nàng lên giọng: "Nhiệm vụ mà xông thẳng vào nơi tôi cấm ra vào. Bà cô không biết tôi là ai à?"

"Tôi không phải người trong giang hồ" Dì Khanh nói ngắn gọn rồi tiến lại gần Thẩm Mộng Dao, chỉ bước một bước, bọn đàn em nàng xung quanh liền lên ngòi súng cạch cạch.

"Mọi người thu vũ khí lại!!"

Viên Nhất Kỳ nói lớn, bọn đàn em cũng làm theo. Dì Khanh liếc cô một cái rồi lại lơ đi, tiến lại gần Thẩm Mộng Dao, trao cho nàng cái điện thoại.

"Cái này....là ý gì?" Thẩm Mộng Dao nhíu mày.

"Là thứ dùng để liên lạc, nhiệm vụ của tôi là giao thứ này cho cô và chắc chắn rằng cô sẽ đến địa điểm được lưu sẵn trong máy"

Dì Khanh nói gọn nhiêu đó rồi đưa tay đặt lên ngực cúi người chào Thẩm Mộng Dao một cái xong liền quay lưng bước đi.

"Mấy người muốn làm gì? Chuyện tôi tát Tả Tịnh Viện à? Có gì to tác hả? Quả thật là tiểu thư đài các mà"

Thẩm Mộng Dao nhăn mặt cầm cái điện thoại nói một cách khó chịu. Người phụ nữ kia không nói gì như một người máy làm xong nhiệm vụ liền bỏ đi không nói thêm hay làm thêm bất cứ chuyện gì nữa. Hai tên vệ sĩ cũng quay lưng đi theo bà ta.

Thẩm Mộng Dao nhìn cánh cửa bị hư mà lòng ấm ức bước lại quát tụi đàn em lớn con: "Chúng bây làm ăn kiểu gì vậy??? Hai tên vệ sĩ quèn và một bà cô cũng cản không được???"

"Chúng em rất xin lỗi chị!!"

"Lũ chúng em mỗi đứa canh mỗi khu vực, bỗng dưng nghe thằng An gác cửa nói có người xông vào chúng em gấp gáp tập trung ra cản ngay"

"Chị không thể tin đâu, bà cô đó thật sự rất đáng sợ!!! Kiểu như....bả làm một phát chết một đứa! Gậy côn súng bả qua ải hết...."

"Rồi tụi bây không biết gọi cho chị ngay à?" Nàng gắt.

"...E...em không kịp gọi bả đã xông thẳng vào khu vực chị làm việc"

"Trời ơi, một lũ vô dụng mà!!!" Nàng bực ơi là bực đi, đưa cái điện thoại trên tay lên không định giáng xuống sàn, Viên Nhất Kỳ đã chạy ra nắm cảnh tay nàng lại, giữ lấy cái điện thoại.

"Dao Tỷ, cẩn thận với nó"

"Em làm sao vậy?" Nàng chau mày.

"Mọi người ra ngoài đi, không có gì đâu"

Lũ tay chân được giải tán, Thẩm Mộng Dao được Nhất Kỳ kéo ngồi xuống ghế, nàng hết sức hậm hực.

"Em làm gì mà sợ bà ta vậy??? Nè, cuối cùng bà ta là ai??"

"Là một nữ hộ vệ kề cạnh mẹ của Tả Tịnh Viện. Em thường gọi là dì Khanh trước đây" Cô thở dài: "Em nghĩ....chị đụng tới con gái người ta, người ta tìm chị tính sổ đây"

"Chỉ là nữ hộ vệ làm gì mà nghiêm túc vậy" Nàng chéo chân: "Mặc kệ mẹ của Tả Tịnh Viện là ai, tôi đầu đội trời chân đạp đất, trước giờ không ngán ngẩm ai!"

"Chị đụng chuyện mà vẫn ngước mặt nói chuyện được" Viên Nhất Kỳ thở dài, mở cái điện thoại ra rồi ấn ấn.

"Sao?"

"Tối nay, 6 giờ, tại số XX đường YY phố ZZ....Ừm, đây là nhà Tả Tịnh Viện"

"Sao cơ? Mặt mày tôi thế này phải vác sang nhà con nhỏ đó ư??!" Thẩm Mộng Dao tám phần là phẫn nộ, nàng gần như hét lên: "Bộ rảnh à??? Tối nay tôi phải đi thăm dò khu B!!!"

"Dù sao chị cũng đánh người ta, tối nay em nghĩ chị phải đi xin lỗi người ta một tiếng. Em nhờ A Tình đi dò thay"

"Mắc cái gì??? Cái này là tại cô ta và em làm tôi gai mắt!!!"

"Chị ghen cũng ghen vừa phải. Ai bảo cứ nhào vào đánh ghen??"

"Nếu em không có cái tính lăng nhăng tôi đâu có ghennn!!!!"

"Rồi chị cãi hay gì?? Hãy lo chuyện lớn đi mà!"

Nàng Thẩm Mộng Dao phồng má quay mặt sang chỗ khác: "Kệ em"

"Thẩm Mộng Dao, chị trẻ con từ bao giờ vậy?" Viên Nhất Kỳ nhăn mặt.

"Từ khi yêu cái mặt của em!!"

"Nè!!!"

"Hửm!!"

"Bỏ qua đi. Nhà của Tả Tịnh Viện giờ thì em nhận ra là không hề đơn giản. Qua mấy hành động của dì Khanh..."

"Người phụ nữ đó....đúng thật là hàng xịn" Thẩm Mộng Dao lèm bèm: "Tôi muốn biết thêm về bà ta...tôi thấy bà ta rất là quen"

"Tối nay chúng ta sẽ cùng đi"

"Được"

_____

"Bà Tả....đã hoàn thành"

"Cô bị xước"

"Không sao"

Dì Khanh khéo léo từ chối bàn tay định chạm vào gương mặt mình, dì lùi ra sau một bước.

Bà Tả cười khẩy rồi lắc đầu: "Ừm....thế thì tối nay phải chắc chắn nữ quái họ Thẩm không bày trò gì có mùi giang hồ trong nhà này"

"Rõ"

"Mẹ..." Tả Tịnh Viện ngồi ghế cạnh bà Tả, không thể nào ngưng xót ruột được. Nàng lên tiếng: "Đừng quá nghiêm túc vấn đề, chuyện này không lớn"

"Con hiền nên bị người ta ăn hiếp..." Bà Tả xoa xoa đầu Tả Tịnh Viện: "...Đúng là khờ quá mà"

"Con..."

"Mẹ hứa với con cái gì con yêu thích mẹ sẽ trao cho con. Mẹ sẽ dành cho con tất cả mọi thứ"

Câu này làm Tả Tịnh Viện hơi chột dạ. Nàng không muốn làm quá vấn đề? Nàng có ghét Thẩm Mộng Dao cũng không muốn nói chuyện với nàng ta về những vấn đề nhỏ này.

Còn Viên Nhất Kỳ nữa, cô ấy đã hứa với mẹ nàng sẽ không vướng bụi giang hồ, lần này mẹ nàng gặp lại liệu có trách Nhất Kỳ hay không?

Nàng sợ thiện cảm giữa mẹ nàng dành cho Nhất Kỳ không còn nữa.

Làm sao nàng có thể tiếp cận với Viên Nhất Kỳ sau này đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro