Chương 46: Sự che chở của y tá Tả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trong lành, Viên Nhất Kỳ mơ hồ nhìn đám mây đang bay bổng trên trời cao qua cửa sổ. Bất giác trong đầu nghĩ ra ý tưởng kì lạ, cô phì cười mở miệng với nữ y tá đang đứng soạn thuốc kế đó: "...Nè! Qua đây xem...mấy đám mây kia trông có giống ngực cô không!?"

"...Cái gì?" Tả Tịnh Viện trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ rồi ức chế đưa mắt ra cửa sổ nhìn những đám mây Viên Nhất Kỳ chỉ mình.

"Có giống không?"

"Ừ, giống ha! Nhưng tôi biết nó giống...cái thứ trên đầu em hơn!"

Viên Nhất Kỳ nghe, hơi giật mình đưa tay lên sờ thử đầu mình nhưng cô liền nhíu chặt cặp mày thanh tú lại, lườm Tả Tịnh Viện: "Có cái gì trên đầu tôi?"

"...Cái này này!"

Tả Tịnh Viện cốc cho Viên Nhất Kỳ một cái thật đau và thật bất ngờ. Nhanh như thổi, cái cục u nổi to lên, Viên Nhất Kỳ không sờ đến cũng có thể cảm nhận được qua cơn đau. Cô đau đến nước mắt nơi khóe mắt cũng rỉ ra: "Đau!!! Cô điên rồi!!!"

"Bỏ cái tật...! Đừng có giỡn như vậy! Tôi có bao giờ thích loại như vậy đâu" Tả Tịnh Viên đưa nắm đấm lên để cảnh cáo Viên Nhất Kỳ rồi nàng đưa cốc nước và số thuốc trong lòng bàn tay mình ra: "Uống đi"

"Ngày nào cũng uống cái thứ đắng như độc dược này! Tôi muốn biết khi nào tôi chết đây?!" Viên Nhất Kỳ cằn nhằn cũng xoè tay nhận thuốc rồi ực một cái cho xong. Xong uống nước cho mấy viên thuốc đắng nọ chui thẳng xuống cổ họng.

"...Mất nhận thức à? Đó là thuốc cứu mạng em đấy! Độc dược cái gì...!" Tả Tịnh Viện thấy Viên Nhất Kỳ uống thuốc xong, nàng cũng quay lưng, an tâm đi ra ngoài: "Có gì khẩn cấp cứ nhấn cái nút màu c..."

"Biết rồi biết rồi, nói mãi!" Viên Nhất Kỳ xua xua tay, quay lưng đi, làm lơ đi lời dặn của Tả Tịnh Viện.

"Ừ, thì biết rồi đó! Nhưng mà...tôi nói nhé, cái chuông đó không phải thứ để em chọc ghẹo tôi đâu, đừng có đem nó ra nhấn liên hồi giật tôi lên đây khi không có gì làm như cái ngày hôm trước!" Tả Tịnh Viện cảnh báo: "Tôi đánh em đấy!"

"...Rồi rồi rồi..."

Tả Tịnh Viện thở một hơi, xong đóng cửa đi ra khỏi phòng để đi lo công việc của mình. Viên Nhất Kỳ cũng trở nên ẻo lả hơn khi Tả Tịnh Viện rời đi, đơn giản lắm, cô ấy ghét sự cô đơn, cô không muốn ở căn phòng này một mình, cứ như đang bị cô lập vậy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình ngó xuống cổng bệnh viện, Viên Nhất Kỳ chau mày khi phát hiện ra ba thanh niên chạy mô tô hổ báo đang dừng xe trước cổng và đem vài thứ lao vào bệnh viện vượt qua sự kiểm soát của mấy tên bảo vệ bên dưới.

Viên Nhất Kỳ linh cảm thấy điều chẳng lành nhưng lại không biết cái gì...rõ ràng xác định được bọn người nọ là 'đầu gấu'.

Bàng hoàng khi trông thấy bọn họ lao nhanh vào bệnh viện, bọn bảo vệ đã nằm la liệt ở cổng, cố gắng gọi cho ai đó hình như cứu tìm cứu trợ.

"Trời, Tả Tịnh Viện vừa đi xuống dưới...có sao không??" Viên Nhất Kỳ lo lắng khi nữ y tá chăm sóc riêng cho mình chỉ vừa đi ra khỏi phòng vài giây trước thôi. Nếu xui xẻo mà đi thang máy lỡ gặp bọn kia thì xui còn xui hơn.

Nhìn lên đồng hồ, trôi qua 3 phút, VIên Nhất Kỳ đang ngồi trên giường cũng giật thoát mình khi thấy cánh cửa kia bật ra bất ngờ và đầy mạnh bạo.

Quay mặt qua xem chuyện gì, Viên Nhất Kỳ liền nhận được một cái gậy vào đầu. Viên Nhất Kỳ ù tai đi, choáng váng ngã người xuống khỏi giường. Xác định được mình đang bị ba tên hổ báo kia cầm gậy đánh liên hồi vào người, cô liền cố gắng chóng cự với chút cố gắng.

Bọn chúng hình như chả quan tâm cô đang là nữ nhân, cũng chả quan tâm cô đang là bệnh nhân, ra sức đánh...Viên Nhất Kỳ còn không thể hiểu mình đã làm gì mà bị đánh như vậy. Bọn người này...không phải của Thẩm Mộng Dao, cô chưa từng thấy.

Tả Tịnh Viện hết sức hoảng loạn khi lao vào phòng thấy Viên Nhất Kỳ bị ba nam nhân kia bu lại đánh. Nàng lẩy bẩy tay chân muốn chạy ra ngoài cầu cứu nhưng sợ không kịp cứu Viên Nhất Kỳ mất.

Chắc là do nghĩ ra nhất thời một chuyện, Tả Tịnh Viện với tay lấy cái bình hoa trên bàn ném thẳng vào một người bên trong bọn chúng, cái bình thì vỡ toang đi, tên kia lại thét lên đầy đau đớn quay lại nhìn nàng: "...Mày chán sống hả?"

Tả Tịnh Viện lần đầu gặp phải côn đồ nên khi thấy ba tên kia chuyển mắt đáng sợ sang nhìn nàng thì liền run rẩy sợ hãi.

Viên Nhất Kỳ định thần lại, xử lý xong mọi chuyện vừa xảy ra liền cố gượng ngồi dậy. Giật nhanh cây gậy trên tay tên kia khi hắn không để ý, ngay khi hắn giật mình quay lại nhìn cô thì cô liền đập cho một phát vào mặt.

Hắn ôm mặt hét lên, hai tên còn lại cũng hoảng hồn quay lại xem chuyện gì. Viên Nhất Kỳ nhanh chóng chạy đi, nắm lấy tay Tả Tịnh Viện lao nhanh ra khỏi phòng.

Tả Tịnh Viện cố gắng chạy thật nhanh, xiết mạnh lấy tay Viên Nhất Kỳ: "K...Kỳ!!! Hai người kia đang đuổi theo!!!"

Viên Nhất Kỳ quay lại ngó hai tên đang rượt theo mình một cái rồi nghiến răng: "Khốn kiếp!!!Được!"

Hai tên đang chạy theo Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện chợt khựng lại khi thấy Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện bỗng nhiên rẽ lối chạy lên cái cầu thang dẫn đến cái tầng trên. Tầng đó do đang xây dựng lại nên cơ bản...bây giờ chả có bóng ai cả.

"Mày thấy sao?"

"Đám chuột nhắt! Xử phải xử cho đẹp!"

"Được!"

Hai bọn chúng vác gậy, chậm rãi cùng nhau lên cầu thang xong quyết định chia nhau đi tìm Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện.

Tả Tịnh Viện khóc thút thít, ôm chặt lấy đầu gối, ngồi co rút trong một góc. Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, bụm miệng Tả Tịnh Viện lại: "Suỵt, đừng khóc! Không có chết đâu mà lo!"

"...T...Tôi sợ..."

"...Có tôi đây này! Cô sợ cái gì?!"

Viên Nhất Kỳ xiết chặt cây gậy golf trong tay rồi nuốt nước bọt nhìn ra ngoài. Hai người này cơ bản đang ở trong một cái phòng nào đó, khéo léo hé cửa nhìn ra ngoài quan sát.

Viên Nhất Kỳ đang căng thẳng nhìn ra ngoài. Bất ngờ lại thấy được một miếng khăn giấy trước mắt, bàn tay Tả Tịnh Viện cẩn thận nâng nó lau lau vết máu trên trán Viên Nhất Kỳ.

"...Cô làm gì thế?"

"Đầu em đang chảy máu!"

"Aizzz!! Không sao đâu!! Ây! Im lặng! Suỵt!"

Viên Nhất Kỳ bất ngờ đứng dậy, tiến gần đến sát cái cửa, đưa gậy lên không trung đứng hờ. Tả Tịnh Viện nghe tiếng 'cạch cạch' đều đều, biết tên nào đó đang khám xét từng phòng...lại nghe tiếng bước chân đang đến gần nên càng sợ, ôm chặt đầu gối.

Tên hổ báo ngoài kia, vừa đẩy nhẹ cái cửa bước vào thấy Tả Tịnh Viện ngồi đó khóc thì liền cười lớn: "A Ha!!! Tao thấy mày r..!!!!" BỘP!!!

Viên Nhất Kỳ đánh từ trên đầu hắn giáng xuống một phát mạnh. Hắn ngất xỉu tại trận.

Tên còn lại có lẻ đã nghe thấy âm thanh vang vọng kì lạ nên cũng di chuyển đến. Viên Nhất Kỳ lập tức nắm lấy tay Tả Tịnh Viện lôi ra khỏi căn phòng đó, ai ngờ vừa ra ngoài đã thấy tên còn lại đang cách mình không xa.

"Đứng lại!!!"

Viên Nhất Kỳ lôi mạnh tay Tả Tịnh Viện chạy mau thật mau đi. Tên nọ cũng cong chân mà đuổi theo.

Viên Nhất Kỳ đang chạy lại bất ngờ tối mặt tối mày, choáng váng đầu óc nên giảm tốc lại.

"Nhất Kỳ!! Em không sao chứ??"

"...S...sao lại chóng mặt thế này?"

Viên Nhất Kỳ vẫn gượng chạy nhưng chạy mãi một lúc...cuối cùng cũng đến đường cùng. Tả Tịnh Viện lắc đầu, dừng lại: "Em không ổn rồi!!!"

Viên Nhất Kỳ hất tay Tả Tịnh Viện ra: "Tránh qua một bên!"

Tên kia lao vào, đánh một phát gậy vào Viên Nhất Kỳ. Cô ấy cũng gượng sức đánh lại. Họ đứng đó giằng co, Tả Tịnh Viện giật mình khi thấy Viên Nhất Kỳ bất ngờ mất thế ngã xuống sàn.

Tên kia thì cười hả hê, vác cây gậy trên vai đi lại gần cô ấy. Tả Tịnh Viện lại lao vào, chắn ngang Viên Nhất Kỳ trước hắn, nàng ráng gặn giọng cho thật mạnh mẽ: "Đừng...! Tha cho cô ấy!! Cô ấy đã làm gì chứ??"

"...Tả Tịnh Viện, tránh ra đi, cô làm cái gì thế?" Viên Nhất Kỳ bất ngờ, tròn mắt ra nhìn.

"Tránh ra, anh không thích đánh một nữ nhân không liên quan đâu bé!" Tên kia nhếch môi, tát Tả Tịnh Viện một cái khiến nàng ấy cũng ngã sang một bên.

"Tả Tịnh Viện!!!" Viên Nhất Kỳ trợn tròn mắt ra, rồi cô điên lên quát: "Mày là người của ai!!!"

"Mày không cần quan tâm!"

"Tao đã gây thù gì với mày!!!??"

"Đã bảo không cần mày quan tâm! Mày chỉ cần biết là mày sắp bị đập thôi!!!"

Thật khốn kiếp, cái cuộc đời thật quá thể vô lý.

Lúc trước giang hồ, bị người ta ghét, người ta đánh thì không nói gì nhưng tự nhiên bây giờ không làm gì cũng bị đánh...

Viên Nhất Kỳ mệt mỏi quá rồi, lại nhức đầu và hoa mắt, tai ù đi, mọi thứ quay cuồng..."Cái đầu chết tiệt này... chết đi mất thôi"

Tả Tịnh Viện tự nhiên lại bất ngờ bò đến, ôm chặt lấy Viên Nhất Kỳ khiến cô ấy ngạc nhiên. Tả Tịnh Viện xiết chặt Viên Nhất Kỳ rồi nói với tên côn đồ kia: "Đánh tôi đây! Hãy để cô ấy yên!"

Viên Nhất Kỳ sững người, bất giác kinh ngạc đến mức tim ngừng đập trong vài giây, mắt quên đi cả việc chớp: "Hiếm khi lại thấy người dám đem mình ra bảo vệ tôi như vậy...Tả Tịnh Viện? Cô vì cái gì mà lại thế? Cô bị điên thật hay sao!"

Tên nam nhân kia nhoẻn miệng cười rộng đến mang tai, hắn đem cây gậy xuống khỏi vai rồi cất giọng hung tàn: "Thế...đừng trách anh!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro