Chương 61: GHEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nóng chết..."

"Nóng chết mất..."

"Oà, nóng chết mất thôi..."

"Chảy mỡ mất...."

"Xệ cả người ra rồi..."

"Aizzz, nóng..."

"Nóng...."

"Nóng..."

"Em thôi phàn nàn đi" Thẩm Mộng Dao lái xe gần cả tiếng đồng hồ, dưới cái ánh nắng chói chang của cuối trưa như vậy nàng còn chưa mở lời than vãn. Ấy mà nữ nhân phía sau đã than inh ỏi bên tai, lại còn thái độ như vậy.

"...Chị thần kinh mất rồi Thẩm Mộng Dao!!! Giữa trưa thế này muốn đem tôi đi đâu?"

"Nơi dành cho hai ta..."

"Chị muốn đi chết chung hả??!"

"...Em đừng có ăn nói xui xẻo được không, hay là thấy tôi hiền dịu nên lại trở nên bướng!"

"Ừ, có ai dám nói gì nữa đâu! Nhưng mà cái loại nữ nhân như vậy làm sao tôi có thể hiểu nổi đây trời??! Tại sao lại đem tôi đi giữa trời nắng như vậy? Bộ muốn *** nhau ngoài trời hay sao??!!"

Thẩm Mộng Dao nghe câu nói thô tục của Viên Nhất Kỳ lập tức đỏ mặt lên, đi nóng mặt còn chưa đỏ. Ai ngờ chỉ một câu nói của Viên Nhất Kỳ lại có công dụng to lớn như vậy chứ.

Nàng lập tức quát: "Đừng có ăn nói bậy!!! Não tàn!"

"Lần nào tìm tôi chị cũng đòi ***! Lần này còn không phải?"

"Em còn nói nữa tôi để em lại chốn xa lạ này!!!"

Viên Nhất Kỳ đã mệt, cũng chẳng muốn phải cãi nhau với loại người như Thẩm Mộng Dao ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này nên cô cũng im lặng, ngồi phía sau thở dài ráng hóng gió.

Thẩm Mộng Dao còn không biết là đang muốn đi đâu, Viên Nhất Kỳ sau một quãng thời gian dài mãi ngồi chạy cũng nản chí, đoán sơ cũng trôi qua gần một tiếng đồng hồ nữa rồi, cảnh vật xung quanh cũng đang dần đổi lạ, cô hỏi:

"Thẩm Mộng Dao, không đùa đâu! Chị chở tôi đi đâu thế?"

Thẩm Mộng Dao im lặng, nàng cau có: "Đã sang địa bàn của người khác rồi...!" Khẽ nhếch môi, nàng ngọt ngào: "Tôi sẽ lo chuyện điểm đến"

"Chị bị cái gì rồi đúng không?"

"...Nghỉ mát thôi, đừng căng thẳng. Nếu gần hơn, ta sẽ đi biển..."

"...Biển?" Viên Nhất Kỳ chợt giật mình.

Thẩm Mộng Dao cắn nhẹ môi, nhắc tới biển tự nhiên mớ ký ức nhỏ ùa đến. Nàng còn nhớ cách đây mấy năm, bản thân có hứa với nữ nhân sau lưng một điều....mà đến bây giờ vẫn chưa thể thực hiện.

"Dao Tỷ!!! Bạn bè rủ nhau đi biển cả rồi!! Chúng nó bảo em không có cha mẹ, lại còn tham gia với giang hồ,...cả cô giáo cũng không muốn cho em đi chung! Họ bỏ rơi em!"

Viên Nhất Kỳ dụi mắt ngồi mít ướt khóc than trước nàng khiến nàng động lòng, lấy khăn giấy ra thấm nước mắt cho cô ấy, kèm theo lời hứa.

"...Được rồi, mai chị sẽ chở em đi biển"

"...Tại sao không phải bây giờ?"

"Chị có hẹn"

"Nhớ nhé, mai em sẽ chuẩn bị chờ chị??!"

"Ừ, chị nhớ mà"

Nàng nhớ rồi. Mãi đuổi theo những buổi hẹn khốn khiếp với Nhậm Hào và bạn bè, nàng đã quên mất lời hứa với con bé. Nàng đã không giữ lời hứa, đã không tôn trọng lời nói của Viên Nhất Kỳ.

"Tại sao.....tại sao không nhắc tôi...?" Nàng nghẹn giọng, trái tim tự nhiên đau thắt khi Viên Nhất Kỳ ngồi sau cứ như đang muốn cách xa nàng ra, nàng không cảm thấy ấm áp nữa. Cô ấy đã nhớ đến lời hứa đó rồi.

"...Vì những khi tôi nhắc chị đã say trong men rượu, bận bịu đủ chuyện, có thời gian lại bên cạnh Nhậm Hào,...." Viên Nhất Kỳ nói mà nghe thật đắng. Thẩm Mộng Dao giảm hẳn tốc độ xe lại, nàng suy sụp tinh thần hẳn đi.

"Tôi xin lỗi. Tôi thật vô tâm"

"Điều đó còn chưa là gì lớn lao....Chị đã hứa với tôi rất nhiều chuyện nhưng chưa thực hiện được chuyện gì. Tôi biết chị không nhớ cái gì cả"

Viên Nhất Kỳ nhích ra xa một chút, có té đập đầu xuống đường cũng không muốn gần gũi với Thẩm Mộng Dao thêm một giây nào nữa: 'Thật đáng ghét. Tự nhiên thấy thật đáng ghét...!!!'

Thẩm Mộng Dao nghe người phía sau mình lèm bèm liền không khỏi nhói tim.

Thế nhưng nàng không dám mở lời nào nữa, nếu nàng còn tiếp tục nói, nàng sợ nhiều chuyện cũ sẽ bị khui lại Viên Nhất Kỳ sẽ càng thêm ghét nàng.

Nhưng biết đâu Viên Nhất Kỳ lại đang rất ghét lấy sự im lặng của nàng. Nó cứ như lời thay chủ nhân của nó thú tội hết mọi lỗi lầm đã gây ra cho cô, đều là do Thẩm Mộng Dao cố tình, không hề có gì gọi là 'vô ý' cả.

Chiếc xe vẫn lao trên đường, không chạy thẳng luôn tuồng nữa, nó bắt đầu rẽ sang hướng đến bờ biển thay vì đến với thành phố mới.

"Chị sẽ thực hiện một lời hứa với em, dù chị biết bây giờ em sẽ chẳng còn hứng thú gì nhưng chị sẽ cố gắng thực hiện những gì có thể bù đắp cho lỗi lầm trước đây, bù đắp cho sự tổn thương nặng nề của em..."

____

Đứng trước biển, nghe tiếng sóng vỗ, tiếng chim biển kêu gọi và tiếng người ta chơi vui đông đúc, thậm chí còn được đặt chân trên cát mềm, ngửi lấy mùi vị mặn mà của bầu không khí....

Đây là nơi Viên Nhất Kỳ từng rất muốn đến khi nhỏ, đặc biệt vào thời nữ sinh, cô muốn đi biển cùng Thẩm Mộng Dao...nhưng không được.

Thế mà khi đã đến rồi trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, có lẽ là do bàn tay đang bị nắm bởi ai đó bên cạnh.

Viên Nhất Kỳ giật tay ra khỏi tay Thẩm Mộng Dao, cô trợn mắt: "Đừng có thân mật như vậy!"

"...Em ghét tôi đến như vậy rồi hả?"

Viên Nhất Kỳ không trả lời, cô hất mặt đi vào ngồi dưới bóng của một cây dừa để nghỉ ngơi, cứ như mặc kệ Thẩm Mộng Dao vậy. Thẩm Mộng Dao buồn thê thảm, lê thân vào ngồi chung với Viên Nhất Kỳ.

"Em có muốn uống gì không?"

"Hay là mình đi ăn cái gì nha!"

"...Kỳ Kỳ à, có muốn xuống dưới đó chơi không?"

"Ừ...ừm, biển giờ cũng vắng người nhỉ?"

Thẩm Mộng Dao chán nản khi nàng đã buông bao nhiêu câu nói nhưng ai kia vẫn im lặng từ đầu đến cuối, không thèm đối đáp một lời với nàng. Cảm giác sao mà thật khó chịu.

"...Tôi đi mua nước"

"A!!!" Thẩm Mộng Dao mừng rỡ khi Viên Nhất Kỳ của nàng cuối cùng cũng hoạt động. Nàng ngước mắt lên nhìn cô ấy, long lanh mắt: "Tôi đi theo với"

"...Đừng có như con đỉa bám theo! Tôi ghét loại người đó!!!"

Thẩm Mộng Dao ngồi im thin thít, không dám nhìn người ta nữa. Chỉ là nàng muốn đi theo, tại sao lại nặng lời với nàng như vậy...

Viên Nhất Kỳ vừa đi, nàng liền cởi hàng nút áo sơ mi của mình ra để mảng da cùng nửa phần bra ôm trọn hai quả trái cây hùng vĩ của nàng phô lộ ra giữa chốn đông người.

Làm sao đâu, vì đây là biển cơ mà. Bikini phô lộ là thường tình. Chẳng phải mấy cô mặc áo tắm hai mảnh đang chạy nhảy mọi nơi sao?

"Chào mỹ nhân, sao ngồi đây một mình vậy kìa?" Tên nam nhân nào đó tự nhiên từ xa đi lại, trên tay cầm lon nước ngọt, cả thân hình cũng to con rắn chắc nhưng nước da lại trắng mịn thế kia. Thoạt nhìn đã biết là một công tử bột nhà nào đó.

Thẩm Mộng Dao nhếch nhẹ khóe môi, nâng lên một nụ cười nhưng tuyệt nhiên không đáp lời.

Tên nam nhân trông thấy gương mặt và cơ thể quá thể là hoàn mỹ của Thẩm Mộng Dao trong lòng đã sớm có ý định xấu xa liền tiến lại hơn, hắn ngồi xuống, mời Thẩm Mộng Dao uống miếng nước.

Hai người ngồi đó mãi nói chuyện.

Viên Nhất Kỳ đi mua nước về thấy Thẩm Mộng Dao và tên nam nhân kia như vậy lập tức hai mắt đã nổi đom đóm. Trong đầu vốn đang suy tư lại trở nên trống rỗng, cô bóp một phát mạnh bên tay đang cầm lon nước khiến nó trở nên méo mó khó coi rồi hùng hổ tiến lại.

"Nè!!"

Thẩm Mộng Dao giật mình, ngó mắt lên đã thấy Viên Nhất Kỳ, nàng liền thu cái tay vừa sờ bụng tên nam nhân kia lại.

"...Em về rồi hả?"

"Ồ lại một tiểu mỹ nhân!" Tên nam nhân kia mỉm cười, mặt hết sức đểu cán. Đứng dậy, cong tay khoe cơ bắp: "Anh khỏe lắm, có thể cân sức cả hai em. Sờ thoải mái"

"...Chị!!" Viên Nhất Kỳ tối mặt, quay sang nữ nhân phía sau mình như muốn hỏi chuyện. Lẽ nào vừa gặp nam nhân nàng ta lại thèm muốn đòi qua đêm với hắn?

"...Không...không có! Em đừng hiểu lầm!" Thẩm Mộng Dao thỏ thẻ nhỏ: "Chẳng qua thấy cơ bụng anh ta rắn chắc như vậy, muốn sờ xem một chút"

"....Sờ xem....? Một chút?"

Sờ trước để kiểm tra, sau đó sẽ qua đêm sau. Viên Nhất Kỳ có lẽ chỉ đang tự nghĩ bậy bạ nhưng thật sự không thích chút nào.

"Em có muốn sờ thử không?" Trông mặt của tên nam nhân kia càng khiến Viên Nhất Kỳ bùng cháy, cô còng chặt tay đấm cho hắn một cái trời giáng.

BỐP!!!!

"Biến ngay cho khuất mắt tôi!!!!"

Hắn ăn một cái đấm, liền trợn mắt: "Cô bị điên hả???"

"Sao? Muốn cái gì??? Đánh nhau à??! Gọi dòng họ anh ra đây! Tôi chấp!!!" Viên Nhất Kỳ hùng hổ quát to. Tên nam nhân kia nhìn xung quanh đã thấy mọi người tập trung vào mình, liền tức giận mà rút lui.

Thẩm Mộng Dao trông dáng vẻ của Viên Nhất Kỳ bây giờ, nàng chỉ lén lút cười thầm. Khẽ quàng tay ôm xiết lấy eo nữ nhân đứng trước mình, nàng ngọt ngào trêu chọc: "Tưởng là lạnh lùng lắm...hóa ra cũng còn biết ghen.."

Hai gò má Viên Nhất Kỳ đỏ ửng lên, cô tê liệt đứng yên như tượng. Hơi ấm của Thẩm Mộng Dao gần sát như vậy khiến người ta nổi cả da gà.

Viên Nhất Kỳ lấy bình tĩnh rồi gỡ tay Thẩm Mộng Dao ra: "Ghen cái gì??! Tôi chỉ không muốn chị qua đêm với người lạ, chỉ sợ chị bị dính bệnh rồi lây sang cho tôi!!!"

"...Em còn chối cãi...?" Thẩm Mộng Dao kéo tay Viên Nhất Kỳ lại gần mình, nàng tựa nhẹ đầu lên vai cô ấy, hơi e thẹn nói nhỏ đủ hai người nghe: "Em thừa biết, người qua đêm với tôi bây giờ duy nhất chỉ có em"

"..." Viên Nhất Kỳ đỏ mặt.

"Người ta đã nói...trong mắt người ta chỉ có mỗi mình em còn gì..."

"...Buông ra đi!!! Về...về thôi!!!"

Thẩm Mộng Dao cắn môi, nàng mỉm cười: "Trên giường em thật rất tốt, tại sao bây giờ lại nhút nhát như vậy...? Được thôi, khách sạn gần đây nhất"

"Chị đừng có điên!!! Tôi muốn về nhà!"

"Kỳ Kỳ, thông báo cho em, em đã bị bắt cóc...đừng ra lệnh nữa. Nếu không tôi sẽ trói em lại một chỗ, hôn đến khi em chừa mới thôi"

Những lời như vậy cũng có thể từ cửa miệng lạnh lùng của Dao Tỷ nói ra.

Viên Nhất Kỳ bị trêu đến mức tim thòng xuống tận chân, cô thậm chí còn ngượng đến mức không dám nhìn mặt Thẩm Mộng Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro