Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao đẩy Viên Nhất Kỳ nằm lên cái giường trắng to êm đệm của phòng VIP của một khách sạn nào đó gần với bãi biển rồi nàng kiều diễm leo lên người cô ấy cởi từng nút áo của mình ra.

"Dừng lại!!! Dừng lại!!!" Viên Nhất Kỳ nhắm tịt mắt, mặt đỏ như trái cà chua, toàn thân lại trở nên tê cứng.

Thẩm Mộng Dao thích thú lấy sợi thắt lưng trói chặt cô ấy lại rồi nàng ra vẻ khó chịu: "Em không nghe lời tôi. Lúc nãy không để ý, có phải...em định trốn về đúng không?"

"...Thả tôi ra!"

"Viên Nhất Kỳ, em thật cứng đầu. Bao giờ lại quên mất đi thân phận của mình...! Tôi đã cảnh báo rồi, không nghe lời tôi sẽ trói em lại rồi hôn cho đến khi tâm trạng tôi vui vẻ lại mới thôi"

Thẩm Mộng Dao cúi người, ấn lấy môi mình vào môi Viên Nhất Kỳ. Mặc kệ người ta có đang chống cự ra sao, Thẩm Mộng Dao càng thấy hứng thú hơn.

Môi cô ấy thật mềm mại, nàng chỉ muốn ăn mất đi nó mà thôi. Thẩm Mộng Dao trở nên thật cuồng nhiệt, nghiêng đầu liên tục để nụ hôn trở nên rực cháy hơn.

Nàng đẩy từ một nụ hôn sơ sài trở thành một nụ hôn Pháp quyến rũ, cuốn hút. Hối hả hôn và đem lưỡi của nhau ra chơi đùa, Viên Nhất Kỳ bị trói nên không thể phản kháng mạnh hơn nữa, cô dần nằm im đó chịu 'phạt'.

"...K...Khó th...thở quá!!! Dừng lại!!!"

Thẩm Mộng Dao nghe nữ nhân cứ nói đứt quãng, hiểu ý liền nhẹ nhàng cắn môi dưới Viên Nhất Kỳ, cho cô ấy vài giây lấy oxi để hô hấp rồi lại trườn lên tiếp tục.

Cái điện thoại trong túi đã reo lên inh ỏi, Thẩm Mộng Dao cố gắng mút lấy lưỡi Viên Nhất Kỳ gần 10 giây nữa mới thôi. Nàng nhăn mặt cứ thấy hận cuộc điện thoại mãi cứng đầu không chịu im, chắc có lẻ là chuyện quan trọng gì đó ở địa bàn nàng.

"Kỳ Kỳ, đợi một chút" Thẩm Mộng Dao buông tha Viên Nhất Kỳ, cho cô ấy nằm thở một chút, nàng căm phẫn lấy điện thoại ra nghe: "Ai đó??!"

"Chào mỹ nhân, là anh đây!"

"Ồ, là anh à?" Thẩm Mộng Dao cảm thấy hơi nực cười, cái tên công tử bột này hẳn là tên vừa ở bãi biển ăn đánh của Viên Nhất Kỳ, vừa xin được số của nàng đã muốn cưa cẩm nàng thật.

"Không biết...em có muốn sờ cơ bụng của anh nữa không? Thật ra...anh đang tập gym ở gần bãi biển, nếu hứng thú em có thể ghé chơi cùng anh"

"Cảm ơn hảo tâm của anh nhưng hình như tôi không hứng thú với cơ bụng nữa rồi...ah!!!" Thẩm Mộng Dao giật mình, nàng trợn mắt ngó cái nữ nhân vừa nhào đè nàng xuống giường từ phía sau giờ lại đang quàng tay gỡ áo ngực của nàng ra.

"Huh? Em làm sao thế?"

Nghe cái giọng vang từ điện thoại Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ phút chốc đã nổi đom đóm mắt: "Lại là hắn?"

"...Người ta chỉ có ý muốn mời tôi đi tập gym á! Ưm..." Thẩm Mộng Dao cắn môi, nàng nhăn mặt: "Kỳ Kỳ!! Lịch sự một chút đi!!!"

Viên Nhất Kỳ bị mắng liền há to miệng hơn mút mạnh cái đỉnh hồng thơm tho vị nữ nhân của Thẩm Mộng Dao. Nóc từng đợt phát ra tiếng 'chóc chóc' rõ to, Thẩm Mộng Dao tê liệt cơ thể, nàng đỏ mặt rên ư ử trong cổ họng.

"...Đừng có vậy mà...Kỳ Kỳ à...K...ưm...em làm mạnh quá..."

"Mỹ nhân?" Có lẽ vị công tử bột đang nghe thấy tiếng rên của Thẩm Mộng Dao và đang rất thèm khát nàng ấy nhưng tiếc lắm, người khiến nàng ấy rên là Viên Nhất Kỳ.

Rộp!!!

Viên Nhất Kỳ tắt cái điện thoại của Thẩm Mộng Dao và quăng nó sang một góc giường.

Thẩm Mộng Dao mỉm cười, đưa tay xiết nhẹ cổ Viên Nhất Kỳ, kéo xuống cho mặt đối mặt với nhau: "...Sợi thắt lưng em cũng đối phó được hay sao?"

Viên Nhất Kỳ cắn mạnh môi Thẩm Mộng Dao đến bật máu. Cô hăm dọa: "Đừng đem tôi ra giỡn, tôi khiến chị sống chết không yên!"

"...Với khoái cảm!" Thẩm Mộng Dao thêm vế sau, hết sức thản nhiên, nàng gợi tình nói tiếp: "Sợ ở với em...tôi tự kìm mình không nổi!"

Viên Nhất Kỳ nhướn mày: "...Đừng ăn nói như vậy!"

Thẩm Mộng Dao đem cả ánh mắt chan chứa hỏa dục nhìn cô còn đưa hai chân quắp vào eo cô và còn kéo lấy cô xuống nữa.

Viên Nhất Kỳ nhìn xung quanh gian phòng rồi nhìn xuống nữ nhân dưới thân...tự biết rằng...mình khó thoát rồi.

Cuộc sống của cô, người chắn đường luôn là Thẩm Mộng Dao, có chạy đi đâu cũng không thể thoát.

_________

Buổi tối, hai người ra nhà hàng, ăn một bữa ngon rồi cùng nhau đi dạo trên biển. Thẩm Mộng Dao còn không quên dặn dò Viên Nhất Kỳ uống thuốc, nàng đã cẩn thận đem theo hộp thuốc của cô ấy để cô ấy không còn cớ để đòi về nữa.

"...Chu~..." Thẩm Mộng Dao hôn nhẹ lên môi Viên Nhất Kỳ trước biển và ánh trăng, nàng vỗ ngực tự tin: "Chỉ cần tôi kìm nén không ra sớm nữa,...chuyện của chúng ta sẽ kéo dài và hấp dẫn hơn rồi!"

"Lần nào cũng 30 phút chị ra còn gọi là sớm sao?" Viên Nhất Kỳ nhăn nhó, cô thở dài dừng chân đứng ngắm biển.

"Có người còn 1 tiếng mới ra" Thẩm Mộng Dao nhăn mặt: "Theo em thấy tôi ra nhanh như vậy...có mất hứng không?"

"Đã bảo không có nhanh mà"

"Thế trận ban chiều, em thấy được không?" Thẩm Mộng Dao nhỏ nhẹ.

"Được"

"Em ghen đúng không?"

"Tại sao tôi phải ghen?"

"Cứng đầu, tôi sẽ trói rồi hôn em!" Thẩm Mộng Dao đưa tay sang cái túi áo của Viên Nhất Kỳ rồi giữ yên trong đó để giữ ấm: "Rõ ràng em đã ghen khi tôi nói chuyện điện thoại với anh chàng kia rồi vùng khỏi sợi thắt lưng...tiếp đến là ăn tôi!"

"..." Dường như tim đen đã bị đâm trúng, Viên Nhất Kỳ im thin thít.

"Kỳ Kỳ, tôi cũng ghen" Thẩm Mộng Dao bỗng dưng lại trở nên nghiêm giọng nàng quay sang hỏi với thái độ hết sức chân thật: "Trong lúc làm tình với tôi, em có nghĩ đến Thi Vũ hay không? Hay trong lúc tình cảm với tôi, có khi nào em nhớ đến Tả Tịnh Viện hay không?"

"Đồ điên" Viên Nhất Kỳ xém tí đã phì cười, ai đã nung nấu trong đầu Thẩm Mộng Dao cái suy nghĩ kì cục như vậy không biết. Với cô, Tả Tịnh Viện là bạn tốt, Thi Vũ là một vị đại tỷ tốt bụng, làm gì có chuyện nghịch lý như vậy.

"Em cứ nói tôi điên" Thẩm Mộng Dao cười nhạt: "Nhưng thật đấy, tôi ghen"

"Thật khó hiểu"

"Chỉ là ghen thôi, có khó hiểu sao? Còn không phải vì tôi đã yêu em hay sao?!"

"Làm sao chị biết nó là ghen, là yêu? Trước kia chính xác chị khẳng định với tôi...nữ nhân với nữ nhân yêu nhau là không thể! Nó quá nghịch lý!"

"Tôi biết chứ...khi em thân mật hay ở bên ai trước mắt tôi, trái tim tôi nó xiết rất mạnh, cảm xúc lại như những quả cầu trong lồng không ngừng lăn lộn hỗn độn khắp nơi...tôi ghét người mà em đã thân mật"

"..."

"Tôi chỉ muốn người em thân mật là tôi"

Thẩm Mộng Dao tự nhiên lại nghiêng đầu, tựa đầu sang vai Viên Nhất Kỳ làm chỗ dựa. Nàng đưa đôi mắt mơ mộng nhìn xa xăm, có lẽ nàng đã thật sự rơi vào lưới tình của nữ nhân nọ rồi, đã yêu cô ấy đến mức quên đi bản chất lạnh lùng của mình.

Viên Nhất Kỳ hơi cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy chút xót xa. Bây giờ nói những điều này...chỉ khiến Viên Nhất Kỳ trở nên khó xử giữa nàng và bản thân cô.

Nếu chọn nàng, cô sẽ được yêu nhưng cô sợ rồi nàng sẽ tổn thương cô như bao lần khác.

Nếu chọn là bản thân cô, cô chắc chắn sẽ không tổn thương nữa vì cô sẽ sống cho bản thân thôi.

Vốn đã định từ bỏ nàng nhưng nghe nàng nói như vậy Viên Nhất Kỳ đang dần xiêu lòng.

"Kỳ Kỳ à? Sao im lặng vậy?"

"Tôi mệt"

"Tôi hỏi em câu cuối có được không?"

"Ừ"

"Em thấy tôi và ánh trăng trên biển...ai đẹp hơn...?"

Thẩm Mộng Dao tự nhiên muốn đem mình ra so sánh với ánh trăng sáng lấp lánh đang treo mình lủng lẳng trên bầu trời đêm soi sáng cả một mặt biển kia.

Viên Nhất Kỳ hơi mở mắt lớn ra nhìn nàng, cô chau mày: "Tôi nói ánh trăng đẹp hơn thì sao? Còn chị đẹp hơn thì sao?"

"Nếu em nói tôi đẹp hơn..." Thẩm Mộng Dao mỉm cười: "Tôi nhất định đêm nay sẽ lãng mạn với em cho đến tận khi trăng mờ còn nếu em dám nói trăng đẹp hơn tôi..,"

Viên Nhất Kỳ thích thú, lắng nghe: "Chị làm gì?"

"Tôi sẽ làm mọi cách để bắn rơi mặt trăng xuống biển"

Vì đơn giản...tôi muốn tôi là người đẹp nhất trong mắt em mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro