Chương 73: Kẻ vui, người khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Vũ vẫn kiên quyết dưới ánh đèn đêm của con phố, đứng đợi Thẩm Mộng Dao bước ra nói chuyện với cô.

"Thi Vũ!" Thẩm Mộng Dao chau mày, mở cái cửa ra, nàng lạnh lùng: "Cô đứng ở đây bao lâu rồi?"

"1 tiếng" Thi Vũ run cầm cập.

"Lạ ghê chưa? Không siêu xe, không vệ sĩ, không thủ hạ,...cô lại đích thân đến đây với thái độ nghiêm túc như vậy, hẳn có việc gì đó tư mật nhỉ?"

"Đúng, Mộng Dao! Tôi lần này là thật sự cuối đầu xin lỗi cô!!!"

"Xin lỗi? Về cái gì?"

"Về chuyện cô và Nhất Kỳ?!!"

Thẩm Mộng Dao chợt xuống hẳn tâm trạng, nàng lặng người đi, đưa mắt hết sức tâm trạng nhìn cô ấy: "Cô điên rồi"

"Tôi thật sự xin lỗi!!! Cô có thể tha lỗi cho tôi và trở về với Nhất Kỳ? Được không!!!" Thi Vũ chân thành: "Cô đừng từ chối, tôi biết cô sắp nói gì nhưng tôi đảm bảo cô nhất định sẽ là của Viên Nhất Kỳ!!! Chắc chắn!"

Thẩm Mộng Dao đưa bàn tay ấm của nàng, chạm vào ngực trái của mình, cảm nhận từng nhịp đập thiếu trật tự của nó,...nàng cảm thấy thật sự khó chịu, rất khó chịu.

Thi Vũ không biết gặp phải vấn đề gì nhưng Thẩm Mộng Dao đang rất nhớ Viên Nhất Kỳ.

Nàng vừa quên được cô ấy tầm một tiếng thì bây giờ lại nhớ tiếp.

Nếu cứ thế này Mộng Dao biết chắc mình sẽ không ổn nữa. Có lẽ Thi Vũ thật sự có thể giúp được nàng.

Định mở lời đáp lại Thi Vũ nhưng Thẩm Mộng Dao vừa hé môi đã giật mình khựng lại vì bàn tay từ phía sau chạm đến vai nàng.

"Châu Tỷ, việc tha thứ cô ấy đã tha thứ cho cả tôi và cô" Nhậm Hào kéo Thẩm Mộng Dao, ôm chặt vào lòng: "Nhưng mà cô nên nhớ, bây giờ cô ấy đã chọn tôi! Tuyệt đối cô không thể đem KẺ THỨ BA vào phá đám"

Thẩm Mộng Dao giật mình vì ba chữ 'người thứ ba' còn Thi Vũ lại trở nên phẫn nộ, nàng quát ngay: "Nè, tên chết bầm, ích kỉ như vậy được cái gì chứ?? Rõ ràng người ta yêu nhau!!!"

"Cô lầm rồi Thi Vũ! Tôi với cô đã thoả thuận, Mộng Dao là của riêng tôi còn Viên Nhất Kỳ là của cô! Tại sao bây giờ còn đến đây mắng nhiếc?"

"Nhậm Hào!!!!" Thi Vũ nghiến răng ken két: "Ừ thì là tôi đấy!!! Nhưng bây giờ không cần!! Tôi muốn họ về với nhau!!!"

"Tuyệt đối không thể!!!" Nhậm Hào trừng mắt: "Thẩm Mộng Dao chọn tôi!!! Nam nhân mang lại hạnh phúc cho nữ nhân, Viên Nhất Kỳ vô dụng lại còn không có tiền đồ, rõ ràng chỉ ăn bám!!!"

"Nhậm Hào!!!" Thẩm Mộng Dao khó chịu: "Anh đừng nói nữa! Vào nhà đi!"

"Anh lấy tư cách gì chứ?" Thi Vũ trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Mộng Dao: "Chẳng lẽ cô thật sự....??!"

"Thi Vũ, đủ rồi, tôi đã chọn anh ấy. Cô về đi"

"Cái gì???!! Cô quên rằng Viên Nhất Kỳ đã p..." "Quá khứ rồi!!! Hãy về đi Thi Vũ, mọi thứ cô làm đều vô dụng! Nếu là lỗi lầm thì cô ấy bỏ qua còn việc muốn cô ấy rời xa tôi, cô nằm mơ đi!!!"

Nhậm Hào quát tháo xong, lập tức đóng sầm cửa nhà lại.

Thi Vũ vừa tức vừa hận, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi lúc trước đã hợp tác với anh ta.

Nàng thở dài ngẫm đến Thẩm Mộng Dao đã mạnh bạo nói mình chọn nam nhân, chọn Nhậm Hào, nàng chỉ thấy xót xa thay cho Viên Nhất Kỳ, nếu cô ấy nghe được sẽ thật sự thất vọng lắm.

_________

Thẩm Mộng Dao hết sức rũ rượi trong vòng tay to lớn của Nhậm Hào, anh ta âu yếm nói với giọng nhỏ nhẹ: "Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá kích động, anh không muốn em phải vướng vào ai khác"

"Không sao" Thẩm Mộng Dao hiểu mà, cái cảm giác đó, chắc giống nàng, là cảm giác sở hữu, chỉ muốn người yêu là của mỗi mình.

Nàng đã trải qua nhiều khi chứng kiến Viên Nhất Kỳ thân mật với nhiều người khác.

Mộng Dao, em thấy ấm không?"

"Ừm, ấm"

"Mùa đông tuyệt thật nhỉ? Nếu được ôm em mãi như vậy anh ước cả năm đều có được ngày như hôm nay"

"Ngu ngốc" Thẩm Mộng Dao phì cười.

"Em biết chưa? Anh đã trốn việc để về ôm em như thế này, nấu đồ ăn cho em, chăm sóc em. Anh sợ em bị ốm"

"Em đâu phải trẻ con"

Nhậm Hào trìu mến nhìn vào mắt nàng: "Dao Dao, anh muốn có em bên cạnh mãi được không?"

Mãi sao?

Thẩm Mộng Dao mỉm cười: "Em không chắc"

Nhậm Hào phồng má: "Nếu em không nói em yêu anh, anh sẽ hôn đấy"

"Nhậm Hào, đừng trẻ con nữa"

"Nói đi~"

Nhậm Hào đùa giỡn vui vẻ với Thẩm Mộng Dao trên chiếc ghế sofa ấm áp, anh ôm chặt nàng vào lòng rồi hết lần này tới lần khác ép nàng nói yêu anh.

Từng nụ hôn trải qua sao thao tác và cảm giác thật khác với những nụ hôn nàng đã từng trải với Viên Nhất Kỳ.

Thẩm Mộng Dao nhăn mặt, nàng tự ngẫm: 'Nếu cả ngày cứ Viên Nhất Kỳ mãi! Mày sẽ chẳng thể quên được. Đủ rồi! Thẩm Mộng Dao, mày đang khiến Nhậm Hào thất vọng, anh ta đang rất tốt với mày!!!'

Thẩm Mộng Dao bất ngờ đẩy Nhậm Hào ngược xuống ghế, nàng câu cổ anh ta, âu yếm hết sức hôn lấy môi của anh ta trong ánh mắt ngạc nhiên của anh.

Nhậm Hào xiết lấy eo nàng, kéo xuống thân mình. Anh bắt cơ hội rồi mạnh mẽ đáp trả.

Thẩm Mộng Dao từ từ dứt môi ra khỏi nụ hôn sâu, nàng nhỏ giọng: "Em yêu anh"

"Anh yêu em"

Nhậm Hào hạnh phúc vô cùng, anh kéo Thẩm Mộng Dao vào một nụ hôn mới, ngọt ngào và rực cháy hơn.

Anh vô tình thấy sợi dây chuyền trên cổ Thẩm Mộng Dao. Liền dứt môi, bứt sợi dây trên cổ Mộng Dao ra ngay: "Là nó?"

"...N...Nhậm Hào!" Thẩm Mộng Dao bối rối: "Trả lại cho em đi"

"Em còn tơ tưởng đến nó! Còn dám nói yêu anh?" Nhậm Hào trừng mắt: "Anh giận rồi đấy! Em làm sao thì làm còn không anh chẳng thèm ngó đến em!"

Thẩm Mộng Dao bị đẩy xuống ghế, Nhậm Hào trườn lên người nàng, cởi áo nàng ra rồi bắt đầu trò hôn cổ nàng: "Nói với sợi dây chuyền! Em yêu anh, yêu Nhậm Hào!"

Thẩm Mộng Dao nhột, cảm giác lạ lẫm làm sao.

Không phải cảm giác quen thuộc nữa rồi.

Nhưng làm sao được nữa? Nàng đã quyết rồi thôi thì...

"Em yêu anh, Nhậm Hào"

Nhậm Hào vui sướng quăng mạnh sợi dây chuyền đi mất một góc rồi cởi áo bản thân ra: "Được, hâm nóng tình yêu nào!"

"Khoan đã, Nhậm Hào! Nếu không an toàn, em tuyệt đối không tha cho anh"

"Nhưng mà Mộng Dao chúng ta...aiz...thôi được, anh lên lầu lấy rồi an toàn thôi. Đi thôi em"

Nhậm Hào khỏe khoắn bế bổng Thẩm Mộng Dao lên lầu rồi từng bước dẫn đến trận say tình với nàng ta.

Mộng Dao nhìn lại gian phòng khách, cố tìm lấy sợi dây chuyền thêm một phút giây ngắn ngủi nhưng lại không thấy nữa.

Trong khi đó....

Viên Nhất Kỳ ngồi một góc giường cô đơn với hơi ấm lạ lẫm của một cô gái đang nằm say giấc với mảnh chăn trên người.

Chẳng biết làm sao....

Cô nhớ Thẩm Mộng Dao...

Nhớ thái độ, giọng nói, hành động, hình dáng của nàng ấy....

Cô nhớ đến mức tự mình rơi nước mắt lúc nào không hay.

Cảm giác thật sự rất cô đơn, cô thấy như mình đang lạc lõng một lần nữa vậy. Không thể nào ngực trái bây giờ lại nhói lên bất ngờ như vậy, có chuyện gì đã xảy ra chăng?

Cô ngồi đó, đếm từng giây trôi và những giọt nước mắt rơi xuống sàn. Chẳng mấy chốc, bất ngờ cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến bất ngờ nữa khiến Viên Nhất Kỳ mất hết kiểm soát đi.

Cô ngã ngang từ góc giường xuống sàn lạnh ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro