Chương 72: Lời xin lỗi từ kẻ gây rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ Kỳ"

"Chị gọi em bây giờ" Viên Nhất Kỳ nhìn cái đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng: "Có gì không?"

"Em đến đây được không?"

"Đã sáng rồi mà. Hay để ngày mai luôn đi, hôm nay em say quá"

Giọng Thi Vũ sao nghe thật khác lạ, Viên Nhất Kỳ nhướn mày đoán hẳn ra rằng nàng ấy đang gặp chuyện gì đó, liền đổi ý.

"Thôi, để em đến chỗ chị"

Bỏ qua việc thủ hạ Trương Ca đến đưa cô về nhà, cô lập tức phi ra khỏi bar để tự bắt taxi đi đến nơi của Thi Vũ.

Vài phút đi một quãng đường xa từ nơi của Trương Ca đến với biệt thự của Thi Vũ, Viên Nhất Kỳ hiện tại đã có mặt trước nhà Thi Vũ.

2 giờ sáng, nhà của Thi Vũ vẫn còn đèn mở sáng. Ánh đèn từ các khung phòng của căn biệt thự nổi bật lên giữa khu phố đã chìm hẳn vào giấc ngủ.

Viên Nhất Kỳ thắc mắc Thi Vũ sao đột nhiên hôm nay lại thức trắng không thể ngủ được. Chắc chắn không phải vì thiếu mất hơi cô.

"Lấy chai rượu như thường lên đây" Thi Vũ bỗng dưng nổi hứng uống rượu, cô đặt cái điện thoại xuống giường rồi buồn bã nhìn xa xăm.

Cánh cửa mở ra rồi một tên thủ hạ đi vào cùng chai rượu và một cái ly thủy tinh. Hắn đặt bên cái bàn cạnh giường, cạnh bên Thi Vũ rồi lịch sự cuối người: "Loại chị ưa thích!"

Thi Vũ lặng đi hẳn rồi nàng xua tay: "Thôi, ra ngoài đi"

"Vâng. Nhất Kỳ ở dưới nhà"

"Cho cô ấy lên đây"

"Rõ"

Căn phòng lạnh lại lâm vào tình trạng cô đơn. Thi Vũ thấy trong người đã thật sự càng lúc càng khó chịu.

Tích tắc tích tắc....

Thi Vũ quơ tay lấy súng bắn vỡ cái đồng hồ trên tường, nàng quát: "Mày thật ồn ào!!"

"Châu Tỷ, chị làm sao vậy?" Viên Nhất Kỳ vô tình mở cửa thấy cảnh, liền nghiêng đầu, chau mày: "Chị...."

Thi Vũ trông thấy Nhất Kỳ, đôi mắt đầy cáu hận lại lập tức long lanh tràn nước mắt, hàng nước mắt lăn dài sang hai gò má, gương mặt cao ngạo hằng ngày giờ lại mếu máo đáng thương.

"Kỳ Kỳ à, từ hôm nay chị với em là bạn nhé! Chị tuyệt đối sẽ không bắt em qua đêm với chị nữa" Thi Vũ long lanh mắt.

Sao tự nhiên lại thấy góc khuất trong nữ nhân giang hồ này thật dễ thương, dễ gần. Viên Nhất Kỳ khó hiểu: "Chị làm sao thế?"

"Dạo này em rất khác thường, chị nhớ không lầm em đang có bệnh trong người, em còn hay thức khuya, tốn sức, rượu chè,...chị rất lo"

"Đi ngủ đi" Viên Nhất Kỳ nhăn mặt: "Chị không cần lo về em"

"Chị nghĩ...! Em có thể thôi xa cách Thẩm Mộng Dao được rồi" Thi Vũ hít mũi.

"..." Viên Nhất Kỳ chau mày. Sao tự dưng Thi Vũ lại nhắc đến cái tên đó nhỉ?

"Thấy em như vậy, chị biết chắc chắn em đã rõ chuyện Thẩm Mộng Dao và Nhậm Hào làm là do chị và anh ta bày ra. Thôi thì..."

"Chị không cần nói gì cả"

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, cô nhếch môi: "Em không trách bất cứ ai, chị, Mộng Dao hay Nhậm Hào. Em chỉ thấy Thẩm Mộng Dao không hợp với em nữa, chị ấy chắc chắn không phải người em có thể dắt tay đi cả đời"

"Nhưng tại sao? Chị không hiểu"

"Em không thích người nói dối đâu, Thẩm Mộng Dao vừa nói dối vừa thất hứa" Viên Nhất Kỳ phì cười, vỗ vai Thi Vũ: "Việc chị ta thất hứa đâu phải là chủ ý của chị?"

"Nhưng chị...." Thi Vũ oà khóc, nàng hết sức khó chịu: "Chị thấy thật cắn rứt lương tâm! Thật sự rất tồi tệ, chưa bao giờ chị hèn hạ như vậy cả! Sao bây giờ chị mới nghĩ đến chứ?! Chị thật ngốc!"

"Thi Vũ...." Viên Nhất Kỳ mỉm cười: "Hôm nay chị rất lạ"

"Việc này, ban chiều Vương Dịch vừa nghe đã trách mắng chị thậm tệ" Thi Vũ long lanh nước mắt, nàng đau lòng: "Lần đầu tiên cô ấy như vậy"

*flashback*

"Cái gì? Thi Vũ??! Chị làm chuyện hèn hạ như vậy sao?!!!" Vương Dịch trợn mắt khi nghe Thi Vũ kết thúc câu chuyện.

"Hèn hạ cái gì?" Thi Vũ trợn mắt: "Ngày trước em cũng hèn hạ đi đánh đập tình nhân của chị thôi"

"Đủ rồi Thi Vũ, những lần đó, em chắc chắn sai nhưng cuối cùng chẳng phải em cũng từ bỏ sao?! Nhưng đừng so sánh, chị dùng thủ đoạn thật sự hèn hạ đến mức em không thể ngờ"

"Vương Dịch, sao lại mắng chị như vậy? Người ta chỉ muốn thắng thôi, chỉ muốn cho Thẩm Mộng Dao biết ai là người tài giỏi nhất"

"Em chán rồi đấy" Vương Dịch đập tay lên trán, cô mệt mỏi: "Chính vì chị ngang bướng như vậy, càng khiến em nản thêm thôi. Được rồi, bây giờ cái gì cũng là của chị hết...! Nhưng rồi xem, chị sẽ mất thứ lớn nhất cuộc đời nếu cứ như vậy. Tạm biệt!"

*end flashback*

"Ồ" Viên Nhất Kỳ nhướn mày: "Hóa ra Châu Tỷ mất ngủ cũng vì chuyện đó sao?"

"Chị xin lỗi em, thật đấy! Ngày...ngày mai chị sẽ đi xin lỗi Mộng Dao"

"Chị muốn làm sao cũng được" Viên Nhất Kỳ nghiêng mình nằm lên chiếc giường êm của Thi Vũ: "Nhưng thật sự không muốn lên giường với em nữa sao?"

"Không" Thi Vũ lắc đầu: "Chị từ bỏ"

"Thật chẳng ngờ người có những lời nói có thể ghim sâu tâm trí chị như vậy là Vương Dịch nhỉ? Chị ngoan ngoãn thật đấy"

Viên Nhất Kỳ nhắm mắt lại, cười tủm tỉm một mình.

Trong khi đó Thi Vũ lại ngồi nhâm nhi vài ly rượu, long lanh ánh mắt, ảm đạm tâm trí nghĩ đến một hình bóng của ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro