Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ đưa mắt nhìn xuống, ngay lúc Thẩm Mộng Dao cũng đưa mắt nhìn lên. Nhất Kỳ ngay giây phút đầu tiên đã bị cuống sâu vào đôi mắt như chứa cả vũ trụ của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao thoáng chút hơi khó xử, rồi cô nhếch nhẹ khoé mép miệng: "Ngu ngốc! Chẳng phải tôi vẫn thường gọi em là súc sinh?"

"Chị xúc phạm người ta như thế? Không sợ người ta bỏ chị mà về?"

"Kỳ!" Thẩm Mộng Dao chau mày, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng ngực Viên Nhất Kỳ: "Tôi đang cần người tâm sự mà..."

Hai gò má Thẩm Mộng Dao ửng dần lên do chất men đã nhấm, nàng thỏ thẻ trong lòng Nhất Kỳ: "Thuốc, cho tôi một điếu!"

"Em nói với chị, thứ này không tốt!" Viên Nhất Kỳ thở dài, rồi cũng khó khăn, một tay ôm một tay với lấy gói thuốc lá trên bàn đưa cho Mộng Dao.

"Nhưng là thứ tốt nhất để tôi giải stress...! Đầu tiên là nó, mới đến rượu!" Thẩm Mộng Dao nhèo nhẹo nói lên cái giọng khó nghe, Viên Nhất Kỳ phải khó chịu nhăn mày nhăn mặt đi. Châm một điếu, Thẩm Mộng Dao dần cho vào miệng.

"...Chị cứ như thế này mãi...sẽ không được gì! Nhậm Hào vốn chỉ lợi dụng chị, hãy nên nói rõ mọi chuyện với anh ta...!"

"...Em đang khuyên bảo tôi?..." Thẩm Mộng Dao phả khói trắng ra ngoài, nhưng đều vào mũi Nhất Kỳ cả. Cứ như nàng cố tình làm vậy: "...Hay là...đang chia cắt chúng tôi?"

"Nếu anh ta không khốn nạn, em nhất định sẽ rất cổ vũ cho hai người!" Viên Nhất Kỳ chau mày.

"Thật sao? Ái chà,có ai đó vừa nói là yêu tôi cơ đấy...." Thẩm Mộng Dao nhếch môi cười thật khinh bỉnh, có lẽ nụ cười kia đã trở thành nụ cười tượng trưng của nàng ấy. Và nàng ấy thích nó nên cứ trân ra mà đối với mọi người.

Viên Nhất Kỳ vừa nói yêu nàng nhưng lại có ý cổ vũ nàng yêu một người khác, đây gọi là tình yêu của Viên Nhất Kỳ hay sao?

Thẩm Mộng Dao kéo dài một hơi thuốc rồi ngẫm nghĩ...có lẽ tình yêu của bất cứ ai cũng không có. Chỉ có một mình cô ngậm ngùi bấy nhiêu thứ ngu xuẩn bao lâu nay thôi.

Đôi mắt đỏ hoe giờ đầy thất vọng, Thẩm Mộng Dao nép vào ngực Nhất Kỳ rồi cứ hút thuốc, phả khói như một hành động thư giãn của mình.

"Dao Tỷ...em theo chị bao lâu nay, có lẻ cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện với chị nên cũng không thể nói với chị nhiều điều..." Viên Nhất Kỳ thở dài, trong tâm đã biết ngay là nữ nhân trong lòng đang nghĩ gì. Nhất Kỳ vẫn đều đều nói những câu từ ôn nhu, hiền hòa ra: "Em không cần phải có sự đáp trả từ chị, hay chiếm hữu chị! Chỉ cần có thể bảo vệ chị, khiến chị hạnh phúc...chị có đi bên ai em cũng không có ý kiến!"

"Thật sự là có loại tình yêu như vậy sao?" Thẩm Mộng Dao bất ngờ nhăn mặt khó hiểu.

"...Có! Em đã âm thầm bao lâu nay!"

"Ngu ngốc! Tôi không yêu em~" Thẩm Mộng Dao ngân nga kéo dài giọng.

"...Em không cần chị đáp trả!"

"Kỳ...đó là gì?"

"Đơn phương!"

_________

"Mẹ kiếp, cái..."

"Anh đang kiếm cái gì thế?!" Một cô gái nằm trên giường với bộ dạng khỏa thân dần mất kiên nhẫn vì nam nhân kia mãi lục lọi cái áo vest mà không đếm xỉa đến mình.

"...Chết thật, nó rơi ở đâu rồi!" Nhậm Hào toát mồ hôi tìm kiếm, nếu xui xẻo mà để cho Thẩm Mộng Dao nhặt được thì kiểu nào thì chuyện đen đủi cũng xảy ra. Nhậm Hào ngồi cầu trời cầu phật để nó rơi đi ở ngoài đường hay đâu đó khác.

"Trong giỏ em có mà, anh thật hư quá đi mất!" Cô gái kia õng ẹo, làm ra vẻ khó chịu.

"Em không biết gì cả!! Lúc đó anh có sang chỗ Thẩm Mộng Dao, chỉ sợ cô ta nhặt được nó!!!"

"Anh lo quá làm gì? A~sang đây chơi với em đi. Chẳng lẻ muốn bỏ rơi người ta sao~~"

"...Aizz! Đâu phải lúc đùa, cô ta mà biết thì sẽ lảm nhảm như một đứa bệnh, nói chung là sẽ rất phiền phức!"

"Nhưng cô ta có bỏ anh đâu~ Trời ạ, chỉ sợ anh sợ mất cô ta..."

"Anh mà sợ mất cô ta hả?" Nhậm Hào trợn mắt rồi lao lên giường, rồi cởi quần ra. Lôi vật chỉ có nam nhân sở hữu đã cương cứng ra ngoài. Ngồi dang chân ra như ý bảo cô nữ nhân kia làm gì đó: "Cô ta mê anh đấm đuối như vậy! Anh còn chưa hất cô ta là may rồi, sợ mất cái gì..!"

"Thật hư hỏng, còn không muốn dùng ....Thật mạo hiểm!" Nữ nhân kia bò lại, ngậm lấy đầu của vật kia mút thật mạnh làm Nhậm Hào nhăn mặt rên một tiếng vì khoái cảm.

"Có gì anh sẽ lấy tiền của Thẩm Mộng Dao để nuôi em! Trời ạ, cô ta ngốc lắm em à! Chỉ sợ anh lấy hết tiền mà cô ta cũng không biết!"

"À..anh thật xấu xa~" Nữ nhân nói xong, lại tiếp tục. Nhậm Hào đặt tay lên đầu cô ta, ấn xuống cho miệng cô ta xuống sâu hơn.

"C...chà, em đúng là một cô gái tốt à nha! Mộng Dao chả bao giờ làm những trò này cho anh, như một khúc gỗ ấy! Cô ta chả làm gì, ngoài việc trân cái mặt ra!"

"..loại nữ nhân như thế đúng là không biết điều à nha!" Cô kia chồm lên hôn Nhậm Hào ngấu nghiến rồi van xin: "Cho nó vào trong em đi..."

Nhậm Hào hoàn toàn là không đếm xỉa đến Thẩm Mộng Dao, thậm chí nàng còn không xuất hiện một tí nào trong đầu anh ta. Ít nhiều gì khi làm những chuyện có lỗi thế này với nàng thì hắn cũng phải thấy mình mang lỗi...nhưng hoàn toàn bây giờ trong mắt anh ta chỉ có dục vọng.

Nhậm Hào hì hục va chạm với nữ nhân kia, rồi nói: "Em thoải mái không? Tí anh sẽ..hưh..dẫn em đi chơi! Rồi tối nay sẽ sang nhà Thẩm Mộng Dao tìm cô ấy!"

"Anh muốn cô ta sao...a...á...nhẹ lại anh a..." nữ nhân kia kiều mị rên, ưỡn ẹo dưới cơ thể anh ta.

"Không, anh phải...moi một số tiền nữa!!! Để khỏi đến công ty, anh thật sự rất làm biếng đi làm~"

"Ứ......Hào...Hào...a~"

"Tuyệt không? Tuyệt không?"

"Em yêu anh, Nhậm Hào! Tuyệt quá đi mất!!!"

"Anh cũng yêu em...!!! Ha!!!"

Nhậm Hào và ả kia mây mưa với nhau trên giường mà không thể biết được Thẩm Mộng Dao đang đau khổ ở nhà, dựa dẫm Viên Nhất Kỳ cho qua thời gian. Rõ ràng Nhậm Hào và cô này mới là tình nhân thật sự, anh ta âu yếm cho ả còn hơn Mộng Dao rất nhiều lần.

Thẩm Mộng Dao đã nhìn lầm hắn rồi.

____________

Tối đêm đó...

"Mộng Dao, em không sao!"

Thẩm Mộng Dao đóng hộp thuốc lại, rồi nhẹ nhàng xoa xoa lên mấy chỗ bầm của Viên Nhất Kỳ do mình gây ra. Nàng lên giọng nhẹ: "Ngồi yên đi!"

"Nè Dao Tỷ, chị xem em bị đánh thế này có phải là kì tích không? Em có nên nhập viện nữa không chị a~"

Viên Nhất Kỳ đùa giỡn, và Thẩm Mộng Dao đã nở lại nụ cười như mọi ngày. Có thể thấy được bây giờ nàng đã ổn hơn ban sáng rồi, Viên Nhất Kỳ rất yên tâm để về nhà mình, ấy thế, Nhất Kỳ rất muốn ở lại căn nhà này đêm nay à nha...vì nói ngoài miệng thì kiên cố nhưng cả cơ thể vẫn còn ê ẩm vì trận đánh, và một phần vì Thẩm Mộng Dao nên không muốn về.

"....xong rồi đó!" Thẩm Mộng Dao nói. Rồi nhẹ nhàng kéo áo Viên Nhất Kỳ xuống sau khi thoa xong cái lưng.

"...Xong thì em về nhé!"

Thẩm Mộng Dao im lặng một lúc như đang suy ngẫm, vì nàng rất muốn giữ Viên Nhất Kỳ ở lại, nhưng rồi nàng cũng khẽ gật đầu nhẹ để tiễn Nhất Kỳ ra cửa về nhà. Vì nàng không muốn khoảng cách của nàng và Nhất Kỳ bị phá hủy. Tốt nhất, chỉ nên dừng lại ở mối quan hệ này thôi.

Nàng tiễn Nhất Kỳ ra cửa, xong đóng cửa đi vào nhà tìm rượu uống cho cạn rồi lê thân say xỉn lên lầu. Thẩm Mộng Dao say nên đâm vào giấc ngủ rất nhanh, nàng yên giấc vàng của mình trên chiếc giường trắng, đeo miếng bịt mắt màu đen vào để không có khả năng tỉnh giữa giấc, Thẩm Mộng Dao dần ngủ sâu đi.

Giữa giấc ngủ, một người nào đó đã hôn nhẹ lên đôi môi nàng kéo nàng ra khỏi dòng mê man bởi mùi hương dễ chịu thoang thoảng. Thẩm Mộng Dao có chút chấn động nhưng lại ngừng lại vì nhớ lại trong nhà chỉ còn lại mỗi mình...nàng cho rằng đấy là một giấc mơ nên cũng nằm lì không phản ứng.

Nụ hôn ngọt ngào như thật. Chân thật, rất là chân thật. Tim nàng đập nhanh và mạnh dần không thể tự chủ. Điện trong người bỗng dưng chạy loạn xạ, kích thích đủ nơi trên người Thẩm Mộng Dao.

Một giấc mơ thật kì lạ...Nhưng Mộng Dao vẫn nhắm mắt đón nhận. Vì nàng thích cái mùi hương này. Thích cái sự mềm mại của đôi môi đó nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ, căng mọng của nàng. Nàng chưa bao giờ nhận được sự ngọt ngào lạ lẫm như thế này...Nàng muốn mơ sâu hơn nữa.

Thẩm Mộng Dao được hôn nhè nhẹ, nàng khá thích thú, chỉ nằm im rằng mong giấc mơ kéo dài. Không ngờ cái loại rượu hại sức khỏe kia thật đúng với số tiền đắt giá của nó, mang đến sự thư giản thế này cho chủ nhân. Nhưng ai ngờ lại đến cái kiểu này...mơ được hôn hả?

Nhưng rồi, Thẩm Mộng Dao chợt giật mình bất ngờ, mơ sao mọi thứ vẫn tối màu của chiếc băng đeo mắt thế này. Nàng phải thấy được mọi thứ chứ...??

Cảm giác môi mình đang dần bị mút rất nhiệt tình bởi cái đôi môi mềm mại nào đó trong màn đêm tối. Nàng hoảng hồn khi nhận thấy hơi ấm chân thật và đầy quen thuộc. Thẩm Mộng Dao đưa tay định cởi miếng đeo mắt ra để nhìn thấy mọi thứ...

Chết tiệt, một bàn tay ấm áp đầy quen thuộc đã nắm lấy tay nàng, đè mạnh sang hai bên.

Không phải là mơ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro