59: Đúng người (Mr/Ms. Right)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm Viên Nhất Kỳ đến chỗ đón tiếp tân sinh viên ngồi một lúc, quăng mọi chuyện lại cho người khác, còn cô thì lén lút đến kí túc xá của nghiên cứu sinh. Mới vừa đi đến dưới lầu, trong lòng không nhịn được cảm khái, kí túc xá của nghiên cứu sinh này hợp lại với kí túc xá của du học sinh, phóng mắt nhìn xung quanh, toàn là các em gái chân dài lượn qua lượn lại trước mắt, thật sự là một chỗ tốt.

Đợi đến khi cô đứng trước cửa phòng 305, trước khi gõ cửa còn chỉnh trang lại tóc một chút, muốn tạo một ấn tượng tốt, một cảm giác đàn em dễ thương với bạn cùng phòng mới của Thẩm Mộng Dao.

Gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Thẩm Mộng Dao, “Cửa không có khóa”. Viên Nhất Kỳ đẩy cửa phòng của Thẩm Mộng Dao, chưa kịp bước bước nào về phía trước, đã nhảy dựng về phía sau, hoảng sợ nói: “Sao chị lại ở đây?”

Người đứng ở cửa ngẩng đầu, “Sao chị lại không thể ở đây?”

“Chị Triệu Đình? Chị đừng nói cho em biết là chị cũng đã thi nghiên cứu sinh………..”

“Sao chị lại không thể học nghiên cứu sinh………”

“Ặc……… Thế vì sao lại ở cùng một phòng với Thẩm Mộng Dao?”

“Bởi vì chị tìm người chuyển lại, sao vậy?”

“Không có gì………..” Viên Nhất Kỳ sờ sờ mặt của mình, vẻ mặt cô đơn. Vốn nghĩ Triệu Đình tốt nghiệp, mặt của cô cuối cùng có thể thoát khỏi bàn tay đó……………

“Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên.” Triệu Đình chậm rãi tiến lại gần cô, nựng mặt, sau đó nói: “Lại một kỳ nghỉ không gặp, vô cùng nhớ nhung nha.”

Viên Nhất Kỳ vẻ mặt ai oán, có Triệu Đình này vướng chân vướng tay ở đây, xem ra ở trường học mình không có cách nào “báo thù” rồi.

.

.

.

Từ lúc Lí Nam có bạn trai, ngoại trừ lúc lên lớp và ngủ thì rất ít khi nhìn đến bóng dáng của cậu ấy. Tống Nhiên vẫn còn đang nỗ lực vì mục tiêu to lớn của mình. Nguyệt Lượng khuyên cậu ấy: “Đừng có suốt ngày chỉ biết học, lúc này nên mặc sức mà yêu đương, mặc sức mà chơi bời đi!”

Tống Nhiên theo thói quen làm động tác đẩy mắt kính, tuy rằng cậu ấy đã sớm đổi kính, nhưng thói quen nhiều năm như vậy không phải nói sửa thì có thể sửa được, cậu ấy thường đẩy mắt kính giống như vậy, sau đó mới phát hiện mình sớm đã đeo kính sát tròng. Cậu ấy không đồng ý lắm với cách nghĩ của Nguyệt Lượng, cậu ấy nói: “Bây giờ tớ nỗ lực học tập, chính là để có thể phát triển tốt cho tương lai, mới có thể đi yêu đương đi chơi bời chứ.”

Viên Nhất Kỳ nói: “Cũng không thể nói như vậy, sau này đi làm công việc rất nhiều, đến lúc đó cậu cũng không có thời gian và tinh thần đi chơi.”

Tống Nhiên nghĩ một lát nói: “Đi làm này nọ, với tớ mà nói còn rất xa xôi, tớ cảm thấy cần phải thừa lúc còn trẻ học thêm vài thứ mới tốt, chẳng hạn như………….”

Viên Nhất Kỳ và Nguyệt Lượng lập tức giơ tay đầu hàng, bằng không không biết Tống Nhiên muốn thuyết giáo với các cô đến khi nào.

“Quên đi.” Tống Nhiên nhẹ nhàng thở dài, “Có nói với các cậu, các cậu cũng không hiểu được, tớ đi thư viện đọc sách đây.”

Tống Nhiên đi rồi, Viên Nhất Kỳ hỏi Nguyệt Lượng: “Cậu còn khuyên người khác đi yêu đương, sao cậu không tìm một người?” Hình như bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, Nguyệt Lượng đã an phận rất nhiều, không phát hiện ra bên cạnh cậu ấy có cô gái nào nữa.

Nguyệt Lượng đang định nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa, sức lực của người đó thật lớn, gõ đến cánh cửa cũng rung rinh. Viên Nhất Kỳ vội chạy tới mở cửa, vừa nhìn thấy, trước mắt là một loli, mặc chiếc váy in hình hoa ti li, mái tóc xoăn dài nhuộm vàng, nước da rất trắng, trong đôi mắt to có thể so sánh với Viên Nhất Kỳ trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn hiện lên một ít giận dữ. Cô ấy nổi giận đùng đùng lướt qua vai Viên Nhất Kỳ nhìn vào bên trong, lập tức giơ tay lên chỉ vào kêu lớn: “Việt Lương Cẩn! Chị cút ra đây cho em!”

Viên Nhất Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng cũng xoay đầu đi, làm bộ như người bị gọi tên không phải là mình. Sau đó Viên Nhất Kỳ muốn cản cũng không được, cô nhóc kia đã tiến vào từng bước, tới khi đến chỗ Nguyệt Lượng liền tấn công qua đó.

Viên Nhất Kỳ ở phía sau cô ấy lớn tiếng kêu: “Chuyện gì cũng từ từ………. Chuyện gì cũng từ từ………..”

Loli nhỏ quay đầu liếc nhìn Viên Nhất Kỳ một cái, Viên Nhất Kỳ vội vàng câm miệng, khẽ kéo kéo bàn tay đang nắm lấy áo Nguyệt Lượng của đối phương.

Cô bé loli kia đột nhiên nói một câu làm cho Nguyệt Lượng cùng Viên Nhất Kỳ trong nháy mắt đều hóa đá, cô ấy nói: “Nguyệt Lượng, chúng ta quen nhau đi.”

Tình huống gì đây? Viên Nhất Kỳ liếc nhìn Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng lại làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cô nhóc loli nắm Nguyệt Lượng lắc tới lắc lui, làm cho Viên Nhất Kỳ cũng lắc theo bọn họ, loli nói: “Nguyệt Lượng, chị đã hứa với em, em thi đậu, chị và em sẽ quen nhau, chị nói lời phải giữ lời!”

“Cái này……..” Nguyệt Lượng bắn cho Viên Nhất Kỳ một ánh mắt cầu cứu.

Viên Nhất Kỳ ho nhẹ mấy tiếng, để nhắc ở em gái kia, bên này còn một người đang sống sờ sờ, tốt xấu gì cô cũng chú ý một chút chứ? “Chị nói nhé em gái này…………..” Viên Nhất Kỳ lại kéo kéo cổ tay áo của đối phương, “Có gì muốn nói thì cũng buông tay trước được không, sau đó nói sau?”

Cô nhóc loli cười cười có lỗi, “À, ngại quá, vừa rồi em có chút kích động.” Nói xong thả lỏng tay, Viên Nhất Kỳ cũng rút tay về.

Nhưng mà không nghĩ tới, giây tiếp theo, loli kia đã lôi Nguyệt Lượng đi ra ngoài. Quăng lại một câu “tạm biệt” cho Viên Nhất Kỳ cùng một bóng lưng xinh đẹp, trong khi cô chưa kịp nói một lời. Viên Nhất Kỳ vuốt vuốt ngực, nhìn cánh cửa mở toang, trong lòng mơ hồ có một cảm giác Nguyệt Lượng khó qua được cửa này.

Đây có lẽ là người đó của Nguyệt Lượng, Ms. Right……….

Nghĩ vậy, Viên Nhất Kỳ lại không khỏi nghĩ đến mình năm đó, khi ấy, có phải Thẩm Mộng Dao đối với mình cũng rất bất đắc dĩ? Nghĩ lại hai năm này, vẫn đều là Hướng Nghiên chăm sóc mình nhiều hơn thì phải? Hình như mình luôn cho chị ấy thêm phiền phức, còn thường xuyên chọc chị ấy tức giận, nhưng mà Thẩm Mộng Dao thật sự chưa từng tức giận, tuy ngẫu nhiên sẽ gian ác một chút, nhưng nói tóm lại đối xử với mình rất dịu dàng, rất tốt. Như vậy, mình có phải cũng nên vì mối tình này, biểu hiện thêm một chút đi?

.

.

.

Bạn Viên Nhất Kỳ thông minh, dựa vào “năng lực lãnh đạo” vĩ đại cùng “biểu hiện trong công tác”, thuận buồm xuôi gió trở thành chủ tịch hội sinh viên năm nay.

Trong buổi tiệc đón tân sinh viên, cô đại diện hội sinh viên lên diễn thuyết.

Lúc này đây, Thẩm Mộng Dao và Triệu Đình đang ngồi ở dưới sân khấu. Nghe được lời bàn luận của bọn đàn em về Viên Nhất Kỳ.

Có người nói: “Nghe nói chị ấy là hoa khôi khoa Kế toán.”

Lại có người nói: “Không phải là khoa Quản trị kinh doanh à?”

“Cậu cảm thấy chị ấy với học tỷ khoa Nhân văn ai đẹp hơn?”

“Đương nhiên là học tỷ Nhất Kỳ………”

Triệu Đình nghe những lời này, cuối cùng nhịn không được cười lên, hoa khôi khoa Kế toán một thời đang ngồi phía sau bọn họ đây, mấy đứa nhỏ này………. Cô lại lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao, thấy Thẩm Mộng Dao luôn nhìn chằm chằm vào Viên Nhất Kỳ, cô cũng đưa mắt nhìn theo. Quả nhiên, Viên Nhất Kỳ so với lúc đầu tiên gặp nhau đã có một ít thay đổi, cô ấy bây giờ xinh đẹp hơn trước kia, khi ấy còn có chút bầu bĩnh của trẻ con, chẳng trách lúc khai giảng nhéo mặt Viên Nhất Kỳ luôn cảm thấy không có được cảm giác tốt như trước kia, thì ra đây mới chính là điểm mấu chốt! Triệu Đình bùi ngùi, lại nhìn thoáng mấy cái đầu củ cải ngồi ở phía trước tiếp tục thảo luận Viên Nhất Kỳ, nghĩ thầm, nếu bọn cưng biết bạn thần tượng Viên Nhất Kỳ thường xuyên bị chị đây nhéo mặt, chắc sẽ đánh hội đồng chị quá?

Viên Nhất Kỳ vừa nói xong, tiếng vỗ tay nổi lên như thủy triều, cô mới ngừng một chút, lại bị ầm ĩ kêu hát. Đối mặt nhiều người như vậy, cô không có cách nào từ chối, đành phải kiên trì đến cùng. Tầm mắt xuyên qua đám đông, ngừng trên mặt Thẩm Mộng Dao, “Vậy được rồi, tôi muốn tặng bài hát này cho một người…………..”

Phía dưới có người ồn ào: “Là ai vậy?”

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, “Chị ấy biết thì được rồi.”

Sau đó nhạc vang lên, là bài hát “Vẫn luôn im lặng” mà mọi người rất quen thuộc. Viên Nhất Kỳ nhập tâm hát, tầm mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên mặt Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao vẫn đang mỉm cười, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Triệu Đình liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Dao bên cạnh, lại liếc mắt nhìn Viên Nhất Kỳ trên sân khấu, đột nhiên mở to hai mắt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt không ngừng chuyển quanh hai người họ, thế rồi lại lộ ra một nụ cười sáng tỏ. Ha….. Thì ra là có chuyện như vậy. Như vậy, sau này, càng có thể danh chính ngôn thuận bắt nạt bạn nhỏ Viên Nhất Kỳ rồi!

.

.

.

Tối hôm đó, Viên Nhất Kỳ thật bất ngờ Triệu Đình đột nhiên chủ động tặng phòng ngủ cho hai người Thẩm Mộng Dao, đang định hỏi chị ấy lên cơn gì rồi, chị gái Triệu Đình lại ném cho cô một ánh mắt quyến rũ khó hiểu, sau đó cười trộm rời đi.

Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao nói: “Chắc cậu ấy đã phát hiện.”

“Thế làm sao bây giờ?”

“Chị lại không sợ cậu ấy biết.” Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao thờ ơ, quan hệ của cô và Triệu Đình, sẽ không vì chút chuyện này mà có gì thay đổi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy, thân thuộc như vậy.

Viên Nhất Kỳ đột nhiên im lặng, nhìn lén Thẩm Mộng Dao một cái, suy nghĩ nói: “Thế, bây giờ em trở về thẳng thắn nói với bọn Lí Nam.”

“Thật ra không sao, em không cần thiết phải làm như vậy.”

Trong lòng Viên Nhất Kỳ đột nhiên khó chịu, ôm chặt lấy Thẩm Mộng Dao, “Em cũng muốn để cho tất cả mọi người biết chúng ta ở bên nhau, biết chúng ta rất hạnh phúc, nhưng mà……. Aiz, sớm biết em đã không vào hội sinh viên không làm cái chủ tịch gì đó rồi.”

Thẩm Mộng Dao không nói gì, chỉ ôm lại cô, Viên Nhất Kỳ nói tiếp: “Mặc dù không dám để cho tất cả mọi người biết, nhưng ít ra, em muốn cho bạn của em biết, cùng chúc phúc cho chúng ta.”

Thẩm Mộng Dao khe khẽ thở dài, cố hết sức dùng âm thanh để cho Viên Nhất Kỳ không phát hiện ra. Im lặng một lúc, chị ấy nói: “Màn……. hình như chưa kéo………….”

Viên Nhất Kỳ cũng không buông tay, lắc đầu nói: “Ai muốn xem thì cho họ xem đi.”

Thẩm Mộng Dao nói tiếp: “Nhưng mà, hình như chưa khóa cửa.”

Lúc này Viên Nhất Kỳ mới buông tay ra, “Đúng nha, lỡ tên Triệu Đình kia trở về rình coi chúng ta thì phải làm sao đây…………” Đóng cửa, kéo màn xong, Viên Nhất Kỳ mới lại ôm Thẩm Mộng Dao vào trong ngực một lần nữa. “Bài hát hôm nay, có hay không?”

“Cũng tạm chấp nhận, dở hơn chị hát một chút.”

“Thế………. Chị hát lại cho em nghe.” Tay của Viên Nhất Kỳ lần vào trong váy của Thẩm Mộng Dao hai người đồng loạt ngã vào chiếc giường đơn.

Thẩm Mộng Dao đẩy tay cô, “Không phải muốn chị hát sao? Em lại muốn làm gì?”

“Thì hát hòa thanh hai chữ đó là được rồi……….”

Vào một đêm mùa thu ánh sao sáng tỏ như vậy, Thẩm Mộng Dao cũng như vậy nhẹ giọng bên tai Viên Nhất Kỳ hát bài “Bản hòa tấu ư a” kia………..

Lúc sau, Viên Nhất Kỳ cảm thấy mỹ mãn nằm xuống bên người Thẩm Mộng Dao, bỗng nhiên nhớ đến cuộc hẹn với Trương Thiên Nhất, vì thế nói với Thẩm Mộng Dao: “Chiều mai em cùng Tiểu Nhất đến KFC, chị có muốn đi chung không?”

“Mai chị có lớp, hai người bọn em đi đi.”

“Ừ, thế em chờ chị tan học quay lại đón chị, sau đó hai chúng ta về nhà.”

“Ừ.”

“Vậy ngủ thôi.” Viên Nhất Kỳ dịch chuyển cánh tay đang bị Thẩm Mộng Dao biến làm gối nằm, cho đến khi hai người đều cảm thấy vị trí thoải mái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

“Không được, nên đến phiên chị rồi?” Viên Nhất Kỳ muốn ngủ, đương nhiên Thẩm Mộng Dao không thể bỏ qua cô đơn giản như vậy.

“Cái gì?”

“Chỉ huy em hát bài hát hai chữ kia.”

Viên Nhất Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rưỡi, tiếp tục như vậy tới mấy giờ đây? “Đừng……..”

“Chữ đầu tiên đã sai rồi!” Thẩm Mộng Dao giống như trừng phạt cắn lên vai cô một cái.

“Ai da………..” Viên Nhất Kỳ đau đến kêu ra tiếng.

“Lại sai!” Thẩm Mộng Dao một bên tiếp tục động tác trên tay, một bên đem mục tiêu của hàm răng chuyển đến ngực Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ muốn chết, đành phải giả khóc, “Hu hu hu hu hu…………”

“Không đúng, lại lần nữa.”…………

Lời tác giả: Chuyện này của Nguyệt Lượng, mỗi lần chị Dao Dao nhớ lại đều không ngừng cười to, phát hiện chuyện để cười của chòm sao Bạch Dương rất khó hiểu, luôn luôn trên cùng một chuyện mà cười không dứt. Bất cứ lúc nào, ở đâu, tôi chỉ cần nói đến mấy chữ “Việt Lương Cẩn, chị cút ra đây cho em” này, chị ấy đã cười tới ngả nghiêng.

Hình tượng của Bạch Dương hoàn toàn bị đả bại……..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro