60: Vẫn khiếm như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Viên Nhất Kỳ và Trương Thiên Nhất gặp nhau ở KFC, Viên Nhất Kỳ đến trước, ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh, từ đằng xa nhìn thấy Trương Thiên Nhất vừa đỡ eo vừa đi về phía KFC, lúc thấy cô lại buông tay xuống ra vẻ bình tĩnh đi vào cửa.

“Eo của cậu sao vậy?” Trương Thiên Nhất vừa mới ngồi xuống, Viên Nhất Kỳ đã vội vã hỏi thăm.

“Cậu nói đi?” Trương Thiên Nhất xoa xoa eo, cố gắng ngồi thẳng lên.

“Ha ha, cơ thể của Lục Khải không tệ nha.” Viên Nhất Kỳ cười ha hả, làm cho eo của cô cũng vì vậy mà đau, cô đành phải vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa làm như không có việc gì xoa xoa eo.

Trương Thiên Nhất nhìn cô một cái, “Hừ hừ! Eo của cậu sao đấy?”

“À……. Đó là………..”

Thừa lúc cô còn chưa tìm được lý do hợp lý, Trương Thiên Nhất giành nói trước: “Ha~ Cơ thể của Thẩm Mộng Dao cũng được đó chứ.”

“Aizz.” Ba giây sau, hai người cùng lúc phát ra một tiếng thở dài.

Lúc này, Viên Nhất Kỳ lại chú ý tới lúc Trương Thiên Nhất nói chuyện không ngừng hắng giọng, liền hỏi cậu: “Cổ họng cậu bị gì thế?”

“Tớ…….. bị cảm. Sao cậu hình như cũng hơi khàn?”

Cô cũng ho nhẹ vài tiếng nói: “Aiz, tớ đi hát lúc nửa đêm.”

“Có ý gì?”

“Bình thường cậu và Lục Khải không hát à? Bài hát hai chữ kia.” Vẻ mặt của Vương Thiến Thiến đầy nghi ngờ.

“Cậu nói là…….. Cái đó………” Cậu nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: “Cậu nói chính là bản hòa tấu ư a?”

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên bừng tỉnh, “Thì ra bài hát này, lại thịnh hành như vậy nha?”

Trương Thiên Nhất chậm rãi dựa lưng trở về ghế, “Thật ra…… cổ họng của tớ, cũng là vì cái đó…….. Tớ sợ cậu chọc tớ, cho nên ngại nói.”

“Có cái gì chọc chứ, hai chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên(1), ai cười ai chứ.”

“Ừ, hai chúng ta bây giờ là thụ thụ tương thân.” (2)

“Xì! Đừng dùng thành ngữ bậy bạ! Mà nói, chẳng qua tớ chỉ ngẫu nhiên thụ một lần, cậu mới là vạn năm thụ vạn năm thụ!”

Trương Thiên Nhất liếc nhìn cô khinh thường, cười nhạo một tiếng, “Hừ, cậu cũng đừng cười ai, cứ vòng vo như vậy, hai chúng ta ai chẳng biết ai chứ?”

“Không được, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, nhất định phải chủ động bảo vệ địa vị gia đình của mình, tìm một thời cơ, phá vây phản công.” Bàn tay đang xoa eo của Viên Nhất Kỳ vô thức gia tăng sức lực, làm cho mình đau đớn một trận.

“Đi gọi gì ăn đi, ăn no rồi cùng nhau nghĩ đối sách.”

Những việc như nghĩ đối sách này nọ như vậy, đương nhiên không phải là hai người cùng ăn gì đó thì sẽ nghĩ ra được, bởi vì không đợi bọn họ nghĩ ra, đã có một chuyện khác cắt ngang suy nghĩ của họ. Viên Nhất Kỳ gọi một cuốc điện thoại, sau đó vội đi ra khỏi quán.

Mà nói, Nguyệt Lượng đang cùng đối tượng nhỏ hai người nắm tay đi trên đường, đột nhiên điện thoại trong túi không an phận run lên. Cô nghe điện thoại, là Viên Nhất Kỳ gọi tới. Cô còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Viên Nhất Kỳ. “Cậu đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài dạo phố.” Cô nắm tay đối tượng nhỏ đứng tại chỗ.

“Với ai đó?”

“Với………. dì tớ. Cậu tìm tớ có gì không?”

“Không có gì, cậu lo việc của cậu đi.”

Chấm dứt cuộc trò truyện không hiểu đầu đuôi này, Nguyệt Lượng còn đang thắc mắc Viên Nhất Kỳ không có việc gì gọi điện thoại làm gì chứ? Sau đó lại kéo tay đối tượng nhỏ đi mua kem ốc quế ăn. Ngay lúc hai người ngọt ngào ăn kem, đột nhiên nghe thấy có người gọi Nguyệt Lượng, nhưng Nguyệt Lượng không quay đầu lại.

Đối tượng nhỏ nói: “Có người kêu chị.”

“Không phải kêu chị, nhận lầm người.” Giọng nói kia Nguyệt Lượng quen thuộc vô cùng, cho nên vẫn không dám ngẩng đầu. Kéo đối tượng nhỏ bước đi: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Kết quả, có người đột nhiên chắn ở trước mắt các cô, “Tiểu Lượng Tử, sao lại đi?”

Nguyệt Lượng ra vẻ bình tĩnh nói: “Ồ, Khiếm Nhi, sao cậu lại ở đây?”

Viên Nhất Kỳ không trả lời, nhìn em gái bên cạnh cậu ấy, cười gian nói: “Dì thật trẻ nha.”

Em gái không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Nguyệt Lượng vẫn còn đang xấu hổ cười chính thức giới thiệu hai người.

“Đây là bạn cùng phòng của chị Viên Khiếm Khiếm, là khiếm trong khiếm nhã.” Em gái kia nghe xong không nhịn được cười.

Viên Nhất Kỳ cũng không để ý, cái tên Khiếm Nhi này đã nghe nhiều rồi, cũng thành thói quen, êm tai.

Sau đó Nguyệt Lượng lại nói với Viên Nhất Kỳ: “Đây là bạn gái tớ, Thái Dương.”

“Thái Dương? Tên thật? Ha ha ha.” Không đợi hai người kia trả lời, Viên Nhất Kỳ đã tự cười trước.

“Đúng vậy, tên thật, họ Thái, tên Dương.” Em gái kia thành thật trả lời.

“Hai người thật đúng là cặp trời sinh nha, một người mặt trời một người mặt trăng.”

Trong lòng còn tự động bổ sung thêm một câu: bây giờ phỏng chừng Nguyệt Lượng không xoay người lên được rồi. Sao nhìn em gái này lại quen mắt như vậy, giống loli nhỏ trước đó đến phòng ngủ tìm Nguyệt Lượng. Vì thế Viên Nhất Kỳ lại hỏi: “Có phải em từng đến phòng ngủ của bọn chị không?”

“Vâng? Lần đó…….. ừm……. chuyện đó…….. không làm chị sợ chứ?” Tiểu Thái Dương có vẻ hơi ngại ngùng.

“Không có không có, thật đúng là em sao, hôm nay trang điểm chị không nhận ra.” Quả thật là bởi vì hôm nay cô ấy ngoan ngoãn như vậy, Viên Nhất Kỳ không dám nhận bậy.

Nguyệt Lượng luôn trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ, cuối cùng không nhịn được nói một câu: “Khiếm Nhi, không phải cậu còn bận chuyện khác à? Thời gian chắc cũng gần tới rồi hả?”

“Thế được rồi, tớ đây sẽ không quấy rầy thế giới hai người của các cậu nữa, Tiểu Thái Dương, có thời gian đến phòng ngủ của bọn chị chơi nhiều một chút nha, phòng ngủ bọn chị……….”

“Được rồi được rồi…………” Nguyệt Lượng đẩy đẩy cô, “Mau đi nhanh đi, đã hết vai diễn của cậu rồi, đừng tự thêm lời thoại lung tung nữa.”

Viên Nhất Kỳ trừng mắt nhìn Nguyệt Lượng, đây rõ ràng là trả thù nha! Xoay người cùng Trương Thiên Nhất ngồi phía sau cửa sổ thủy tinh nhìn nhau, hiểu ý cười, rồi sau đó lại cùng ôm eo………….

.

.

.

Vừa khéo cả bốn người đều ở phòng ngủ, Viên Nhất Kỳ liền đứng ở giữa phòng nói: “Tớ có một chuyện muốn tuyên bố với mọi người.”

Lí Nam buông sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, vì sao lại cảm thấy trường hợp này quen thuộc như vậy?

Tống Nhiên vừa ăn lựu vừa nghĩ, đột nhiên nghĩ ra, vì thế giành trước Viên Nhất Kỳ nói: “Không phải cậu cũng giống như Nguyệt Lượng năm đó nói với chúng tớ chuyện bí mật gì đó chứ?”

Vốn Nguyệt Lượng đang ở trên giường chơi điện thoại, vừa nghe lời này, lại nhớ tới Lí Nam năm đó, vì thế lập tức trở mình nhảy xuống giường, đứng ở bên cạnh Viên Nhất Kỳ, chuẩn bị giúp cô phòng ngự công kích đến từ Lí Nam.

Viên Nhất Kỳ nghĩ một lúc, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Giống như vậy…….. Nhưng mà tớ còn muốn nói thêm một chuyện……….”

“Cậu nói đi……….” Lí Nam từ chỗ ngồi đứng dậy. Nguyệt Lượng vừa thấy, vội vàng che trước người Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ cũng không do dự, nhìn Lí Nam và Tống Nhiên, dè dặt nói: “Thật ra, tớ giống với Nguyệt Lượng……… Tớ cũng thích con gái……….” Thấy hai người kia không phản ứng, lại tiếp tục nói: “Sau đó, hiện giờ tớ và Thẩm Mộng Dao đang ở bên nhau.”

Lí Nam kiên nhẫn nghe cô nói xong, lại quay về chỗ ngồi, nhưng Nguyệt Lượng trước sau cũng không thể yên tâm, cái thứ giống Lí Nam này có cách suy nghĩ khác hẳn với người bình thường, cô phải dốc hết sức làm tốt biện pháp ứng phó mới được.

“Lí Nam? Tống Nhiên? Hai cậu…….. không có gì chứ? Bị chuyện này dọa rồi?” Viên Nhất Kỳ ghé vào vai Nguyệt Lượng chờ phản ứng của hai người kia.

Sau đó Tống Nhiên nói, “À, chỉ là chuyện này sao, tớ sơ sơ cũng đoán được một chút, cho nên cảm thấy không có gì nha.”

Lí Nam liếc nhìn cô một cái, “Chuyện này tớ đã sớm biết rồi!”

Viên Nhất Kỳ nhìn về phía Nguyệt Lượng. Nguyệt Lượng khoát tay, “Không phải do tớ nói!”

“Chính cậu thể hiện rõ ràng như thế, chúng tớ lại không ngốc, ai nhìn không ra chứ!”

Viên Nhất Kỳ thở dài, “Haiz, vậy các cậu không nói sớm, hại tớ hốt hoảng lo lắng một thời gian dài như vậy.”

“Vừa tội!”

Sau đó đề tài này đã bị lược qua như vậy, Lí Nam nói xem được một quyển truyện tranh, nhất định phải chia sẻ với mọi người một chút.

“Ngày xưa có một cô gái, trong nhà có một con yêu tinh hạt sen nhỏ, sau khi cô ta đến nhà cô gái một tháng, có một hôm, cô gái phát hiện cơ thể của mình hơi khác thường, bèn đi hỏi yêu Sen, tôi bị sao vậy? Đây là cái gì? Cô gái vén tay áo cho Sen xem. Sau khi Sen nhìn thấy rất phấn khích nói, A, thật hay quá, giống tôi như đúc này. Nói xong lấy củ sen ra cho cô gái xem, giống hệt như trên cánh tay của cô gái. Cô gái hỏi, chẳng lẽ là Sen làm à? Sen trả lời: Ừ, vì muốn cho cậu cũng trở thành yêu tinh hạt sen vĩ đại, cho nên biến cậu thành gương sen. Gương sen? Chính là chỗ nuôi dưỡng hạt giống. Cô gái nhìn chằm chằm hai tay của mình, hỏi: cái này sẽ càng lớn càng nhiều à? Làm sao để lấy ra? Sen nói: chờ nó lớn lên là có thể lấy ra được rồi. Nói một lúc, cô gái cảm thấy trên cổ mình cũng mọc ra một thứ gì tương tự như vậy, giống hệt như cánh tay. Nhưng nghe thấy có thể lấy ra được lại rất vui vẻ, hỏi: Thế bao lâu mới lớn lên? Sen đáp: Chắc một tháng. Sau đó, Sen bắt đầu nhổ hạt mầm trên người cô gái ra, cô gái thấy có vẻ rất thú vị cũng học theo nhổ, nhổ mệt liền muốn đi ngủ, sau đó đi tắm, nước vào trong những lỗ đã nhổ xong thì ở luôn lại đó, cô gái không để ý mà đi ngủ. Ngủ được một chút, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, quả nhiên là nước chảy lấp vào, sau đó đành phải lấy tăm bông để chấm nước………..”

Viên Nhất Kỳ và Nguyệt Lượng nghe xong đều cảm thấy ớn lạnh buồn nôn……….

Chỉ có Tống Nhiên giống như nghe được cái gì hấp dẫn, không ngừng hỏi: “Sau đó thế nào?”

Tống Nhiên vừa ăn lựu vừa nghe, ngay lúc hai người đều bị nghẹn không còn lời nào để nói, cô đột nhiên ngẩng đầu nói: “Vì sao nhất định lại là yêu tinh hạt sen nhỉ? Vì sao nhất định phải mọc ra hạt sen chứ? Nếu là lựu không phải là rất hay sao? Nếu lớn lên trên cánh tay, là có thể trực tiếp móc ra ăn.” Nói xong còn khoa tay múa chân một chút.

Ba người còn lại đồng loạt hết chỗ nói.

.

.

.

Sinh nhật năm nay của Viên Nhất Kỳ, khi thức dậy vẫn không nhìn thấy những người khác, cô tưởng rằng lại giống như năm ngoái, mọi người chắn ở cửa cùng chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhưng mà lần này cô mở cửa ra, trước cửa không có một người, trên hành lang thỉnh thoảng chỉ có bóng dáng của những người ở phòng ngủ khác đi qua.

Vương Thiến Thiến có chút thắc mắc, lúc đi học thấy mấy tên kia cũng không nói gì với cô. Rõ ràng đã nhận được rất nhiều lời chúc, ngay cả Thẩm Mộng Dao cũng gửi đến một tin nhắn, vì sao mấy tên này lại giống như không có chuyện gì? Chẳng lẽ là quên sinh nhật của cô? Viên Nhất Kỳ có chút âu sầu.

Ăn cơm trưa xong trở về phòng ngủ đánh một giấc, ngủ đến đất trời mờ mịt. Giật mình thức dậy, phòng ngủ cũng không bật đèn, giống như không có người. Lần mò bước xuống đất mở đèn, vừa bật đèn đã bị hoảng sợ. Mười mấy người đột nhiêu không biết chui lên từ đâu, cùng nhau chúc cô sinh nhật vui vẻ, Thẩm Mộng Dao đứng ở giữa, trong tay đang cầm bánh kem trái cây sô-cô-la.

Quà Thẩm Mộng Dao tặng Viên Nhất Kỳ là đồng hồ, bởi vì chị ấy cảm thấy đồng hồ trước kia của Viên Nhất Kỳ thật trẻ con, cho nên lần này chọn cho cô một chiếc đồng hồ dây kim loại mặt to. Viên Nhất Kỳ rất thích, lúc ấy đeo ngay lên tay. Lúc ăn cơm cô lặng lẽ hỏi Thẩm Mộng Dao: “Chị tặng em đồng hồ, là muốn trói chặt em sao?”

Thẩm Mộng Dao cúi đầu sờ sờ chiếc lắc trên cổ tay, trêu đùa nói: “Chị cũng đã bị em trói, nếu không trói chặt em lại, vậy là bị lỗ rồi.”

Viên Nhất Kỳ nghĩ không ai chút ý bọn cô, bèn hôn trộm lên mặt Thẩm Mộng Dao một cái. Kết quả vừa mới hôn xong, Triệu Đình bắt đầu ho khan, Nguyệt Lượng cũng ho khan theo. Viên Nhất Kỳ vội đứng lên rót rượu cho Triệu Đình và Nguyệt Lượng, chuốc hai tên này trước, đỡ cho hai người luôn cười đến kỳ quái. Nhất là cái đồ Triệu Đình kia, món nợ nhéo mặt từ trước tới nay, hôm nay phải trả lại trên bàn rượu.

Cuối cùng lại trở thành Viên Nhất Kỳ bị Triệu Đình và Nguyệt Lượng luân phiên nhau mời rượu, Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh như vô ý thường xuyên liếc qua Triệu Đình, Triệu Đình ngay từ đầu không để ý, tiếp tục không biết sống chết chuốc Viên Nhất Kỳ.

Dần dần Thẩm Mộng Dao biến thành trực tiếp trừng mắt nhìn Triệu Đình, Triệu Đình vừa mới giơ ly lên, chuyển một vòng tròn trước mặt Viên Nhất Kỳ cuối cùng dừng trước mặt Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng sửng sốt, sao Triệu Đình dễ dàng phản bội quay lại chĩa mũi súng vào mình như thế………….

Kết quả cuối cùng chính là Nguyệt Lượng “hy sinh”, bị Trương Thiên Nhất tiễn về nhà.

Sau đó một đám người lại ầm ĩ đến khuya mới cho Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao về nhà.

Viên Nhất Kỳ không muốn lặp lại “thảm kịch” sinh nhật năm ngoái, cho nên trước đó điên cuồng rèn luyện tửu lượng. Vừa vào cửa Viên Nhất Kỳ liền chu môi, hướng về phía Thẩm Mộng Dao “Ưm” một tiếng, Thẩm Mộng Dao đang đổi giày, cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao?”

Viên Nhất Kỳ lại cứ kéo chị ấy qua, chu môi như trước.

Lúc này Thẩm Mộng Dao mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên, hình như là đang đợi hôn. Bất đắc dĩ khẽ cười, chị ấy chậm rãi nghiêng cười qua đó, khi sắp chạm vào, đột nhiên há miệng cắn xuống.

Viên Nhất Kỳ bị đau, bất mãn lầm bầm một tiếng, sau đó cởi giày ra quăng chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc, tiếp theo đi cởϊ qυầи áo của Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao đẩy cô ra, “Gấp cái gì? Đi tắm trước.”

Chờ sau khi tắm xong, lúc Nhất Kỳ dồn hết sức chuẩn bị làm cho người nào đó không rời khỏi giường được, phát hiện người nào đó đã ngủ rồi! Chuyện này, làm sao có thể cho người ta chịu được…………. Bạn Viên Nhất Kỳ đáng thương đẩy đẩy Thẩm Mộng Dao, “Thẩm Mộng Dao! Không cho chị ăn hϊếp người khác như vậy! Không phải năm ngoái em chỉ ngủ thôi sao? Chị có cần phải trả thù em như vậy không?”

Nhưng mà cho dù cô gọi như thế nào, đối phương vẫn không có một chút phản ứng.

Viên Nhất Kỳ suy nghĩ một chút, không thức phải không? Được, có giỏi thì lát nữa chị cũng đừng thức…….

Cô nhẹ nhàng từ cuối giường tiến vào trong chăn, sau đó dừng lại ở một vị trí nào đó, quả nhiên làm cho Thẩm Mộng Dao bất mãn. Thẩm Mộng Dao nói: “Đừng náo loạn, sao em khiếm như vậy nha!”

“Chị nói em, hay là nói đầu lưỡi của em?”

“……………”

.

.

.

Qua cuộc thi cuối kỳ, kỳ nghỉ Viên Nhất Kỳ chán ghét lại tới nữa, tuy rằng Thẩm Mộng Dao đã cố hết sức kéo dài đến gần tết mới đi, nhưng trên khuôn mặt bạn nhỏ Viên Nhất Kỳ vẫn viết không bằng lòng. Thẩm Mộng Dao nhiều lần bảo đảm, qua hết mười lăm sẽ quay trở lại, Viên Nhất Kỳ mới lưu luyến không rời đi tiễn chị ấy.

Sau đó mỗi ngày đều oanh tạc bằng tin nhắn và điện thoại, Viên Nhất Kỳ nói: “Thẩm Mộng Dao, em nhớ chị, em đến nhà chị ăn tết nha? Dù sao cha mẹ chị cũng biết em……………”

Thẩm Mộng Dao: “Không được! Làm gì có chuyện tết đến mà không ở nhà với cha mẹ?”

Viên Nhất Kỳ: “Nhưng mà em nhớ chị.”

Thẩm Mộng Dao: “Những ngày sau của chúng ta còn rất dài, không cần quan tâm mấy hôm này.”

Vì thế tối ba mươi hai người đều nằm trên giường gọi điện thoại, di động hết pin thì vừa nạp vừa gọi, tín hiệu gián đoạn sẽ không ngừng gọi đến khi nào kết nối được mới thôi.

Vừa mới qua mùng năm, sáng sớm mùng sáu Viên Nhất Kỳ liền lén ngồi xe lửa chạy tới thành phố nơi nhà của Thẩm Mộng Dao.

Chú thích:

(1) Đồng bệnh tương liên: Cùng chung hoàn cảnh, cùng chung cảnh ngộ.

(2) Thụ thụ tương thân: xuất phát từ câu “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vất vả lắm mới edit qua đoạn yêu tinh hạt sen kia, thật là buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro