61: Người ta còn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường xá ở thành phố này thật rộng, xe qua lại không ít, nhưng lại không chen chúc như thành phố H. Những tòa nhà ở thành phố này không vượt qua 6 tầng, Thẩm Mộng Dao nói người ở thành phố này lười đi cầu thang cho nên mua nhà toàn muốn mua những căn nhà ở tầng 6 trở xuống, hoặc là mua nhà cao tầng có thang máy, hễ là những căn hộ trên tầng 7 chắc chắn sẽ không bán được.

Người ở thành phố này quả thật rất lười, chỉ cần đơn giản nhìn vào một trạm xe buýt là có thể nhìn ra, đoạn đường đi qua một giao lộ, hoặc là quẹo một góc cua, khoảng cách cũng chỉ khoảng hai phút đi bộ, xe buýt kia cũng phải ngừng lại. Lại nhìn thấy những chiếc xe tư gia chạy đầy đường, xe taxi chứa đầy khách…….. Viên Nhất Kỳ nghĩ, cuộc sống ở một thành phố như vậy chắc chắn sẽ rất an nhàn.

Bởi vì cô lén tới, đương nhiên Thẩm Mộng Dao không thể đến đón cô, vì thế cô vừa ra khỏi nhà ga, đã bị lạc đường. Đối mặt với những anh chàng không ngớt đến hỏi mình muốn đi đâu, cả những thím đưa danh thϊếp khách sạn, cuối cùng cô vẫn quyết định kêu Thẩm Mộng Dao tới cứu mình. Tuy rằng hình như lúc trước có từng hỏi Thẩm Mộng Dao đại khái ở khu nào, nhưng bị sốt ruột hoàn toàn nghĩ không ra.

Viên Nhất Kỳ đến tiệm KFC ở gần nhà ga uống một món thức uống nóng, sau khi nói chuyện điện thoại xong nửa tiếng Thẩm Mộng Dao mới đến. Thật bất ngờ, Thẩm Mộng Dao không có tức giận, lúc nhìn thấy Viên Nhất Kỳ trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng. “Sao lại không nói cho chị biết trước một tiếng?” Tuy giọng điệu của chị ấy không được vui, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.

Viên Nhất Kỳ mếu máo nói: “Nếu trước đó em nói cho chị biết, chị nhất định sẽ không cho em đến, dù sao bây giờ em cũng tới rồi, chắc là chị sẽ không đuổi em về chứ?” Viên Nhất Kỳ thật sợ Thẩm Mộng Dao lại đập lên trán cô một tấm vé xe lửa, kêu mình quay trở về thành phố H……….

Kết quả Thẩm Mộng Dao nói: “Mẹ chị kêu tối nay đến nhà của chị ăn cơm, mẹ chị và cha đi thăm bà con rồi, cho nên buổi sáng hai chúng ta đi dạo phố đi.”

Đi trên lớp tuyết đọng chồng chất ở bờ kè, nhìn mặt sông đóng băng, Thẩm Mộng Dao cất giọng nhẹ nhàng nói: “Lúc còn nhỏ chị thường nghĩ, sau này lớn lên nhất định phải đưa người chị thích đến bờ sông một lần, để cho anh ấy nhìn thấy nơi chị thích nhất, để cho anh ấy nắm tay của chị cùng đi dạo ở đây. Nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra anh ấy lại không phải là anh ấy, mà là cô ấy………” Nói xong quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ vẫn còn đang chú tâm nghe cô nói, buông bàn tay đang nắm chặt nhau, đưa tay phủi những bông tuyết ti li trên người Viên Nhất Kỳ, rồi sau đó tiến lên phía trước một bước hôn xuống.

Trong khoảnh khắc cánh môi nhẹ nhàng tiếp xúc, rõ ràng nghe thấy một tiếng tách, rồi sau đó hai người cùng che miệng cười.

“Thẩm Mộng Dao, rốt cuộc chị yêu em đến thế nào? Ngay cả hôn một chút cũng cần phải phóng điện như vậy.” Viên Nhất Kỳ lại nhẹ nhàng nắm tay chị ấy.

“Rõ ràng là em phóng điện bậy bạ với chị.”

Viên Nhất Kỳ khẽ nhếch môi, ngẩng đầu lên nói: “Lần nữa.”

Thẩm Mộng Dao đẩy cô, “Tránh ra, có người nhìn kìa.” Nói xong kéo tay cô tiếp tục bước về phía trước.

Vẻ mặt của Viên Nhất Kỳ vốn đang nhăn nhó, nhưng quay đầu lại bị một khóm hoa nhỏ màu hồng hấp dẫn, “Đây là? Hoa mai?” Cô tưởng rằng hoa mai không thể sống được ở miền Bắc.

“Đúng vậy, hoa mai, rất kỳ lạ phải không? Vốn chị nghĩ nó không sống được lâu, nhưng từ lúc chị học trung học, nó đã ở đây, quả thật có bản tính kiên cường của thực vật, chỉ cần được chăm sóc chu đáo, mặc dù là trong hoàn cảnh khắc khổ, cũng sẽ cố gắng mà tiếp tục sinh tồn, sau đó toả ra sức hấp dẫn như thế này, giống như con người. Hoa này, rất thơm đó.”

Cô bẻ một cành mai xuống, Viên Nhất Kỳ nhận lấy ngửi một chút, quả nhiên mùi thơm mát tràn ngập vào mũi.

Sau đó Thẩm Mộng Dao lại dẫn Viên Nhất Kỳ đến trường trung học của chị ấy, ba tòa giảng đường bốn tầng rộng lớn nằm trong trong tuyết ở hướng nam, góc hướng bắc là một cái sân trượt băng ngoài trời khoảng hai trăm mét vuông, sân bóng rổ riêng biệt, căn tin học sinh, kí túc xá……..

“Thẩm Mộng Dao, trường trung học này của chị thật khủng!” Viên Nhất Kỳ vô cùng hâm mộ, so sánh một chút, góc nhỏ trong sân thể dục kia giống như là khoảng đất trống mà bọ nobita và xêko bình thường hay chơi đùa, mà trường trung học này của Thẩm Mộng Dao mới là phía sau núi mà thôi.

“Trường trung học chỗ chị cơ bản đều giống như vậy đó.”

“Cho nên em mới thật hâm mộ, nhớ lại khi ấy lúc bọn em học tiết thể dục, bởi vì người đông mà sân thể dục lại nhỏ, thường thường đều là xếp hàng đến ngoài cổng trường, thậm chí cũng xếp luôn ra ngoài đường lớn……….”

“Sau khi chị đến thành phố H cũng mới biết được, thì ra không phải tất cả các trường trung học đều như vậy. Nhưng trường kia của em là trường điểm nha, một ngôi trường tốt.”

Viên Nhất Kỳ khẽ thở dài, “Trước khi thi đại học em cũng không có ôn tập, khi đó em nhớ em còn học theo giọng điệu của người nào đó viết lên vách tường trong lớp “Qua tháng sáu này, xin cho tôi rời đi”. Nhưng em thật vô cùng vô cùng may mắn, cuối cùng vẫn đậu đại học N, nếu không, sao em có thể gặp được chị……….. ” Cô lặp lại hai từ “vô cùng”, mà lần sau còn nhấn mạnh hơn lần trước.

“Thế chị cũng nên cảm thấy may mắn phải không? Nếu ngày em nhập học hôm ấy không phải chị đón tiếp, có thể sẽ bỏ lỡ như vậy cũng không chừng……..”

“Vì vậy, chúng ta phải trân trọng, luôn luôn ở bên nhau……….”

“Thật sự có thể luôn ở bên nhau à?”

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, kéo chị ấy vào trong ngực, “Con đường tương lai còn rất dài, em chỉ hy vọng vào lúc em có thể nắm bắt được cũng có thể chia sẻ cùng chị.”

Viên Nhất Kỳ lúc này, vốn từ trước đến giờ chưa từng lo nghĩ về cuộc sống ngày sau. Công việc, trong nhà sẽ sắp xếp cho cô; tình cảm, chỉ cần cô vẫn nắm tay của Thẩm Mộng Dao là đủ rồi.

.

.

.

Ăn xong cơm tối ở nhà Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ giúp dọn dẹp chén bát, lại được mẹ Thẩm Mộng Dao khen ngợi một hồi.

Ban đêm, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ còn nhắc tới: “Mẹ mình nói em còn siêng năng hơn chị, em cảm thấy mẹ mình rất thích em.”

“Ừ, đúng vậy, em rất siêng năng, vậy sau này những việc trong nhà đều do em làm đi.”

“…………”

Thẩm Mộng Dao nói tiếp: “Hình như cha chị cũng rất thích em, cha chị bình thường rất ít nói chuyện, có thể sau hai lần gặp mặt đã kể quá khứ huy hoàng của ông ấy, em là người đầu tiên. Ngày mai chị theo mẹ ra ngoài mua đồ, em ở nhà xem tivi với cha chị đi.”

“………..” Tuy rằng bạn Viên Nhất Kỳ vẫn rất được sự hoan nghênh của người trung niên, nhưng cô vẫn muốn dính cùng một chỗ với Thẩm Mộng Dao mà, nếu không đi xa như vậy đến đây để làm gì……… Vì thế cô nói: “Việc này……. ngày mai nói sau…… Chúng ta mấy ngày rồi không gặp, chị nói, có phải là nên………..” Nói xong kéo quần áo của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao không ngăn cô, chỉ nói: “Chị không khóa cửa.”

“Sao chị không khóa cửa?”

“Chị khóa cửa mẹ chị sẽ nghi ngờ.”

“Có cái gì mà nghi ngờ chứ?”

“Mẹ chị thỉnh thoảng sẽ mở cửa phòng chị nhìn.”

Viên Nhất Kỳ ngừng động tác trong tay lại, “Sở thích này của mẹ mình thật đặc biệt………”

Sau đó hai người nằm trò chuyện, qua nửa tiếng Viên Nhất Kỳ lại hỏi: “Đã trễ thế này, chắc mẹ mình đã ngủ rồi ha?”

Thẩm Mộng Dao liếc mắt về phía cửa phòng đang đóng chặt, “Khó nói.”

“Thế chúng ta tốc chiến tốc thắng đi……….” Viên Nhất Kỳ không nói hai lời dúi đầu vào chăn, sau khi cởϊ áσ ngủ của Thẩm Mộng Dao đè lên người của chị ấy hôn môi.

Thẩm Mộng Dao loáng thoáng nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, “Đợi một lát……….” Hơi dùng sức đẩy Viên Nhất Kỳ từ trên người ra.

Kết quả đúng lúc này, Viên Nhất Kỳ cũng nghe được tiếng khóa cửa chuyển động, vì thế cô nương theo lực đẩy kia lăn một vòng trên giường, lăn xuống dưới giường, nhịn đau kêu lên một tiếng, giả vờ đang ngủ.

Mẹ Thẩm Mộng Dao đẩy cửa ra, thấy Viên Nhất Kỳ nằm trên mặt đất, vội đi qua xem, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Con bé này sao lại ngủ xấu như vậy.” Sau đó vỗ vỗ Viên Nhất Kỳ: “Kỳ Kỳ, mau dậy, trên mặt đất lạnh.”

Viên Nhất Kỳ dụi dụi mắt, ngọ nguậy đứng lên nói: “A……… Dì……….. Cháu không cẩn thận ngã xuống, không có chuyện gì……..”

“Mau ngủ đi, dì chỉ đến xem Thẩm Mộng Dao có đá chăn hay không, con bé này ngủ luôn thích đá chăn.”

“À, dì, dì cũng ngủ sớm đi, con giúp dì coi Thẩm Mộng Dao.” Nói xong giành trước leo lên giường che Thẩm Mộng Dao kín đáo.

Đợi cho mẹ Thẩm Mộng Dao đi rồi, Viên Nhất Kỳ mới ghé vào tai Thẩm Mộng Dao nói nhỏ: “Thẩm Mộng Dao, mẹ mình đi rồi, chị có thể nói chuyện.”

Lúc này Thẩm Mộng Dao mới xoay người lại, thở phào một hơi, “Làm chị sợ muốn chết, may mà mẹ chị không vén chăn lên…….” Chị ấy hiện tại đang lõa thể……

Viên Nhất Kỳ xốc chăn lên xấu xa nhìn Viên Nhất Kỳ nói: “Mẹ mình còn thích giở chăn? Vậy sở thích này của mẹ mình thật đúng không phải là đặc biệt bình thường rồi…………..”

“Còn lắm lời? Cẩn thận lát nữa mẹ chị lại vào, em nhanh lên một chút.”

Viên Nhất Kỳ tạm dừng lại, “Vừa rồi em nhanh chị lại kêu lớn tiếng như vậy, rốt cuộc là muốn em nhanh hay chậm đây?”

“Ít nói nhảm! Nhanh lên! Chậm một chút….. Nhanh………”

Viên Nhất Kỳ muốn điên rồi, rốt cuộc là muốn thế nào? Cô suýt chút nữa đã ngã xuống trên giường nói với Thẩm Mộng Dao: “Yêu cầu nhiều như vậy, chị làm mẫu một cái cho em xem xem?” Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi…..

Lúc sau hai người khỏa thân nằm trên giường, Viên Nhất Kỳ cúi đầu nương theo ánh trăng nhìn trước ngực Thẩm Mộng Dao, lại nhìn của mình, sau đó đưa tay qua sờ sờ Thẩm Mộng Dao, lại sờ sờ mình, cuối cùng một tay vuốt Thẩm Mộng Dao một tay vuốt mình, mới thở dài một hơi nói: “Vì sao tay em đặt trên ngực chị lại có vẻ nhỏ như vậy chứ?”

Thẩm Mộng Dao cười, đưa tay đặt lên mặt Viên Nhất Kỳ nói: “Tay chị đặt trên mặt em cũng có vẻ đặc biệt nhỏ.”

Chú thích:

(1) Gây án ngược gió: phạm tội trong những hoàn cảnh khó khăn. (Nguồn:zhidao.baidu.com)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro