62: Chuyến du lịch tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian vẫn như cũ không nhanh không chậm mà trôi về phía trước, bạn vội, nó cũng không đi nhanh hơn; bạn lưu luyến, nó cũng không vì bạn mà ngừng lại trong phút chốc. Thật ra nó chính là một nàng thụ đỏng đảnh.

Cuối cùng Viên Nhất Kỳ cũng nghênh đón năm tư, bởi vì đang rảnh rỗi, cho nên từ sớm cô đã có kế hoạch trước khi tốt nghiệp sẽ đi một chuyến du lịch tập thể. Một nhóm tám người: Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao, Nguyệt Lượng, Thái Dương, Lí Nam, Tống Nhiên, Trương Thiên Nhất, Lục Khải.

Vừa khéo đặt bốn phòng, thời gian chọn vào tuần lễ vàng (1). Sở dĩ chọn tuần lễ vàng mà không phải là ngày một tháng năm của học kỳ sau là bởi vì sợ đến lúc đó có người lo chuyện tốt nghiệp, tìm việc làm sẽ không có lòng dạ đi chơi.

Chiều hai giờ ngày 30 tháng 9, một đám người ngồi máy bay đến Tây An. Ba giờ đến khách sạn, không biết là ai đề nghị ở lại phòng nghỉ ngơi một lúc rồi mới ra ngoài, sau đó mọi người rất có ăn ý biến mất ở hành lang của khách sạn trong nháy mắt.

Viên Nhất Kỳ vừa xuống máy bay đã đói bụng, ở trong phòng nằm một lúc vẫn không ngủ được, bèn hỏi Thẩm Mộng Dao: “Chị có đói không?”

Thẩm Mộng Dao lắc đầu, “Em đói à? Vậy kêu bọn họ ra ngoài ăn cơm đi.”

Viên Nhất Kỳ suy nghĩ một chút nói: “Thôi, để em xuống dưới mua đại gì đó ăn đi, chờ bọn họ ra ngoài không biết là đến giờ giấc nào.” Cái tên háo sắc Nguyệt Lượng kia, chắc chắn là không bỏ qua buổi trưa tốt như vậy, còn Tiểu Nhất với Lục Khải, một tuần mới gặp một lần, đương nhiên là phải thân mật một chút.

Viên Nhất Kỳ mua một đống đồ ăn vặt trở về, vừa xem tivi vừa ăn cùng Thẩm Mộng Dao, nháy mắt đã ăn sạch. Sau đó Trương Thiên Nhất đến gõ cửa kêu ra ngoài ăn cơm. Viên Nhất Kỳ xoa xoa chiếc bụng phình to của mình, oán giận nói: “Cậu không nói sớm……… Tớ đã ăn một đống thức ăn, sớm no rồi.”

Trương Thiên Nhất oan ức nói: “Tớ muốn nói từ sớm, nhưng mà Lục Khải sợ ảnh hưởng các cậu nghỉ ngơi.” Nói xong nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Dao, sau đó còn mỉm cười một cái.

Viên Nhất Kỳ liếc hắn khinh thường: “Lục Khải nghĩ đi đâu vậy………. Tớ và Thẩm Mộng Dao chỉ ở trong phòng ăn gì đó mà thôi.”

“Ồ, ăn cái gì…… Hiểu rồi, haha.” Không đợi Viên Nhất Kỳ phản ứng, cậu lại đi gõ cửa phòng của Nguyệt Lượng.

Nguyệt Lượng còn ngái ngủ đi ra, nghe nói là muốn đi ăn cơm, lại lảo đảo đi vào kêu Thái Dương thức dậy.

Lúc này Lí Nam và Tống Nhiên cũng ra đây, Lí Nam nói: “Tớ còn tưởng các cậu không đói chứ, cũng không dám thu xếp chuyện ăn cơm, thật ra tớ đã đói từ lâu rồi.”

Vẻ mặt của Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ nói: “Lí Nam, sao cậu đi xa lại đột nhiên trở thành một người rụt rè thế này? Bình thường sao không rụt rè như vậy?”

“Tớ đây còn không phải do các cậu từng đôi từng cặp mà bị áp lực hay sao…………”

Lí Nam cũng oan ức đầy mình, từ lúc biết chuyện của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, cũng biết luôn Trương Thiên Nhất và Lục Khải, sau đó Nguyệt Lượng lại giới thiệu Thái Dương cho mọi người biết, vì vậy, một chuyến du lịch thế này cậu ấy không thể dẫn bạn trai theo. Có đôi khi thậm chí cậu ấy cũng nghi ngờ mình và Tống Nhiên, có phải cũng sắp phát triển thành một đôi hay không….

Lúc ăn cơm, Viên Nhất Kỳ nhìn một bàn tràn đầy sơn hào hải vị, vẫn ăn không vô. Trong lòng hối hận không thôi. Sớm biết thì lúc ấy cô đã không chịu đựng, lập tức kêu bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, sao cô cũng trở nên rụt rè rồi?

Cùng Thẩm Mộng Dao liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Mộng Dao cũng ăn vặt no rồi. Sau đó hai người nhìn những người khác ăn, còn không ngừng bị bọn kia chuốc rượu.

Sau đó đi ngắm cảnh đêm, lúc trở lại khách sạn đã là 1 giờ khuya.

Viên Nhất Kỳ còn muốn làm một chút chuyện yêu đương gì đó, lại phát hiện Thẩm Mộng Dao đã ngủ từ sớm rồi.

Ngày 1 tháng 10. Viên Nhất Kỳ bị một âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức, mở mắt nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ chiều.

Xoay người hôn hôn Thẩm Mộng Dao, kêu Thẩm Mộng Dao thức dậy, Thẩm Mộng Dao nhăn mày, lầm bầm nói ngủ một chút nữa, xem ra là ngày hôm qua lặn lội đường xa quá mệt mỏi. Lại nhìn điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Lí Nam, chắc là bọn Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng đều chưa dậy, nhìn thời gian gọi là 11 giờ và 12 giờ, chứng minh buổi sáng Lí Nam cũng không thức, vì thế kế hoạch đã vạch ra từ trước đã bị làm xáo trộn như vậy.

Viên Nhất Kỳ gọi cho Lí Nam, Lí Nam nói đã cùng Tống Nhiên ăn cơm trưa rồi, nói mấy người khác vẫn chưa thức. Viên Nhất Kỳ “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Vậy tớ cũng ngủ một chút nữa.”

“Cậu……..” Lí Nam còn chưa nói xong, Viên Nhất Kỳ sớm tắt điện thoại bổ nhào vào người Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao đẩy đẩy cô, “Tránh ra……….”

Viên Nhất Kỳ không biết xấu hổ tiếp tục tới gần, quyết định dùng cách độc đáo của cô kêu Thẩm Mộng Dao thức dậy.

Kết quả ngày hôm ấy lãng phí vào chuyện ngủ. Buổi chiều bọn họ chỉ đi dạo xung quanh khách sạn, lại đi ăn cơm.

Ngày 2 tháng 10. Nghe nói lân cận Tây An có một khu du lịch XX, thức ăn vô cùng đặc sắc, hễ đến Tây An nhất định phải tới nếm thử, vì thế mấy người kêu xe đi ăn.

Kết quả, rõ ràng là lộ trình 1 tiếng đồng hồ, phát sinh thành 4 tiếng rưỡi. Đi đi dừng dừng, khắp đường toàn là xe. Tới khu du lịch XX trong truyền thuyết kia, vừa đúng giờ ăn cơm chiều, thời gian buổi tối sau đó đều tiêu hao ở trên đường.

May mắn xung quanh khu du lịch cũng có chút cảnh đẹp để ngắm, cũng không tính là lãng phí một chuyến, chỉ là địa điểm để ngắm phong cảnh là ở trên xe mà thôi.

Ngày 3 tháng 10. Kế hoạch là đi dạo phố. Mấy người xuất phát lúc 10 giờ, sau khi ăn cơm trưa xong liền đi dạo phố.

Viên Nhất Kỳ cậy vào mang nhiều tiền, thấy cái gì cũng muốn mua, thử một bộ quần áo đi hỏi những người khác: “Cái này thế nào? Đẹp không?”

Sau đó nhóm người bảy miệng tám lời nói:

“Đẹp.”

“Không đẹp”

“Đẹp.”

“Không đẹp”….

Viên Nhất Kỳ không mua bộ quần áo kia, lúc sau lại thử giày, “Giày này thế nào? Đẹp không?”

Mọi người lại là bảy miệng tám lời nói:

“Đẹp.”

“Không đẹp”

“Đẹp.”

“Không đẹp”….

Viên Nhất Kỳ lau mồ hôi, “Ý kiến của các cậu có thể thống nhất một chút hay không, rốt cuộc là đẹp hay không đẹp?”

“Đẹp.”

“Không đẹp”

“Đẹp.”

“Không đẹp”….

Viên Nhất Kỳ muốn điên rồi, giày cũng không mua được. Sau đó lại thấy một cái váy, muốn mua đem về làm quà cho mẹ, cũng không định sẽ hỏi bọn họ đẹp hay không, dù sao mấy tên kia cũng không thể nào có ý kiến nhất trí. Vì thế nói với nhân viên bán hàng: “Giúp em gói cái này lại đi.” Sau đó cầm hóa đơn đi xếp hàng thanh toán, cái hàng kia rất dài, phía trước cô có ít nhất hai mươi người.

Mắt thấy sắp đến lượt cô, đột nhiên nghe Trương Thiên Nhất gọi cô. Quay đầu lại nhìn thấy Trương Thiên Nhất vừa khua tay vừa gọi: “Nhất Kỳ, đừng mua! Mau trở lại!”

Viên Nhất Kỳ không để ý tới hắn, nghĩ thầm, Trương Thiên Nhất chết bầm, chắc chắn cậu lại nói xấu, tớ càng muốn mua! Nhanh chóng thanh toán xong, hài lòng quay trở về.

Trương Thiên Nhất sửng sốt một chút, “Cậu thật sự mua?”

Viên Nhất Kỳ đắc ý gật đầu: “Ừ, mua rồi.”

“Ngất, không phải tớ đã kêu cậu đừng mua à?”

Thẩm Mộng Dao tiếp lời: “Tiểu Nhất qua đó gọi em là muốn ngăn cản em, cái váy đó chỉ có một cái, mà còn bị tuột một đường chỉ dài………”

“Hả?” Viên Nhất Kỳ ngây dại.

Nhân viên bán hàng mang theo khuôn mặt xin lỗi nói: “Thật có lỗi, tôi đi giúp quý khách trả lại.” Chờ nhân viên bán hàng tìm quản lý ký tên xong, lại giao biên lai cho Viên Nhất Kỳ, cô lại phải đi xếp cái hàng dài ngoằng ấy lần nữa………

Không giống như Viên Nhất Kỳ, Lí Nam liên tục thử quần áo, nhưng do dự muốn mua bộ nào, cậu ấy sẽ không giống Viên Nhất Kỳ đi hỏi ý kiến người khác, nhưng bản thân mình lại không tự quyết định được.

Viên Nhất Kỳ cũng mất bình tĩnh, “Cứ mua hết đi.” Nói xong lại liếc nhìn đống quần áo được xếp như một cái núi nhỏ trên bục.

“Tớ thật muốn mua á, nhưng cha tớ sẽ gϊếŧ tớ mất.” Do dạo gần đây Lí Nam quét thẻ lệ thuộc của cha cậu ấy nên đã bị dạy bảo mấy lần.

“Thế cậu quyết định nhanh tí đi, lát sau còn có chuyện khác nữa.” Viên Nhất Kỳ chịu không nổi cái này, cô càm ràm thì được, người khác càm ràm cô liền lải nhải.

Trương Thiên Nhất dựa vào Lục Khải đứng ở một bên, “Buổi trưa này không làm được gì cả, lăn lộn với hai cậu. À? Nguyệt Lượng với Thái Dương đâu?”

Tống Nhiên giúp Lí Nam xách túi, liếc mắt hướng xa xa nói: “Hai người Nguyệt Lượng có lẽ vẫn còn đang ngồi trên ghế của tiệm giày đó…….”

Ngày 4 tháng 10. Cùng đi xem tượng binh mã. (2)

Chỉ xem hai cái hầm, Viên Nhất Kỳ không muốn xem nữa. Nhiều người như vậy, chen lấn muốn chết. Đã vậy còn có rất nhiều người nước ngoài! Người nước ngoài đến du lịch đi lúc nào mà không được? Sao nhất định phải lựa ngay kỳ nghỉ của dân Trung Quốc, ngay lúc rất nhiều người như vậy. Chẳng lẽ muốn trải nghiệm cảm giác biển người chen chúc sao?

Cô vẫn luôn kéo tay của Thẩm Mộng DaoThẩm Mộng Dao, sợ chen lấn một hồi sẽ lạc mất. Bởi vì tám người bọn cô, vừa bước vào không bao lâu đã bị tách ra.

Cuối cùng Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao tiện tay mua một ít quà lưu niệm, tìm một chỗ ở bên ngoài uống gì đó chờ bọn họ ra.

Ngày 5 tháng 10. Đầu tiên là đi dạo thành cổ, mua một vài món đồ lạ mắt ở mấy tiệm nhỏ.

Không biết là nghe ai nói, lựu ở Tây An đặc biệt ngon ngọt, Viên Nhất Kỳ và Tống Nhiên lại mỗi người mua một túi to chuẩn bị vác trở về.

Mấy người vừa đi dạo vừa ăn, Viên Nhất Kỳ luôn thừa dịp không ai chú ý lén hôn Thẩm Mộng Dao. Một khi có người nhìn lại, cô lại ngượng ngùng trước, mà vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao lại vô cùng thản nhiên.

Ngày 6 tháng 10. Ngày quay trở về, vừa ra khách sạn, không tìm thấy giấy chứng minh của Lí Nam, quay lại tìm khắp nơi tìm cũng không thấy, làm cho mọi người hỗn loạn một phen.

Sau đó đến sân bay bổ sung giấy chứng minh tạm thời, tiếp đó một đám người giống như chạy nạn quay trở về thành phố H.

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao vừa về đến nhà, hai người rất có ăn ý, giày cởi trái một chiếc phải một chiếc, cũng mặc kệ; hành lý ném khắp phòng khách, cũng không để ý; quần áo quăng lung tung khắp phòng ngủ, cũng không đi nhặt. Cả hai ngã thẳng xuống giường, vừa nhắm mắt, lập tức rơi vào hôn mê.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộng Dao sớm đã thức dậy, vỗ nhẹ mặt Viên Nhất Kỳ, “Heo con thức dậy~”

Viên Nhất Kỳ gập gập đầu gối, mắt cũng không thèm mở, ôm chặt chị ấy hơn, “Ngủ thêm một chút nữa, buổi trưa hãy thức.”

“Như vậy em lại hô đói.”

“Không đâu, ngủ rồi sẽ không đói.”

“Hay là……… em cũng muốn chị dùng cách đặc biệt gọi em thức dậy?”

Vừa nghe lời này, Viên Nhất Kỳ ngồi bật dậy, “Không cần không cần………. Em dậy ngay đây……..” Cô vừa cố gắng dụi đôi mắt không mở ra được, vừa âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cái eo nhỏ đáng thương, mỏng manh, yếu đuối của cô cuối cùng lại tránh được một kiếp……….

Chú thích:

(1) Tuần lễ vàng: người Trung Quốc được nghỉ lễ Quốc Khánh từ ngày 1 tháng 10 đến 8 tháng 10. Là một dịp tốt để mọi người đi du lịch nên thường được gọi là tuần lễ vàng.

(2) Tượng binh mã: những tượng đất trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro