78: Mùa thu tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên trưởng khoa tặng Viên Nhất Kỳ một chiếc xe, là chiếc Civic màu đỏ, Viên Nhất Kỳ rất thích, nhưng xe này cô cũng không vừa ý lắm. Mọi người đều biết, loại xe nội đó, không bền. Viên trưởng khoa nói: “Chê xe này không tốt thì tự con đi mua mà chạy.”

Viên Nhất Kỳ nghe xong vội lắc đầu, “Con để dành tiền mua nhà nữa.” Áo Duy lại vừa mua một khu đất ở trung tâm thành phố, cách nhà Thẩm Mộng Dao chỉ hai mươi phút đi xe. Viên Nhất Kỳ định mua một căn nhà ở đó, cũng tiện cho mình khi được nghỉ phép sẽ đến nhà Thẩm Mộng Dao dọn dẹp đồ đạc.

Sau khi làm hòa với Viêm trưởng khoa, cũng giải quyết xong nỗi lo lắng lớn trong lòng Viên Nhất Kỳ, tiếp đó, chỉ cần cô cố gắng làm việc là đủ rồi? Sau đó sống trong kí ức mà từ từ già đi……..

Chiều thứ bảy, Viên Nhất Kỳ hẹn Lí Nam và Tống Nhiên cùng đi dạo phố ăn cơm.

Lí Nam tặng cho chiếc xe của Viên Nhất Kỳmột biệt danh — Da Giòn.

Viên Nhất Kỳ cười cậu ấy, “Da Giòn……. kem ốc quế thế nào………. Cậu muốn ăn kem sao?” Nghe Ultraman nói, mỗi ngày về đến nhà lại bị hai người phụ nữ một nhỏ một lớn kia làm cho dở khóc dở cười, làm mẹ còn giành cưng chiều, giành đồ ăn vặt với con………

Nói đến đây, Lí Nam nhịn không được tức giận, “Cậu nói xem tớ có dễ dàng không? Thật khó lắm anh ấy mới nghỉ được một ngày, còn bị con bé kia chiếm lấy, tớ phải cách xa cha con bọn họ ngoài ba thước, bằng không sẽ nổi nóng với tớ. Cậu nói xem tớ sinh con hay là sinh kẻ thù đây?”

“Ha ha! Không phải người ta thường hay nói, con gái là người yêu kiếp trước của cha sao. Xem ra những lời này rất chính xác.”

“Aiz……”

Hai người cậu một câu tôi một câu trò chuyện, Tống Nhiên ngồi phía sau nhịn không được nhắc nhở, nói: “Kỳ Kỳ, cậu tập trung lái xe một chút, nhìn phía trước. Còn nữa, Lí Nam, cài dây an toàn lại đi.”

Lí Nam ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Tống Nhiên, lại nhìn Viên Nhất Kỳ đang lái xe không thèm đếm xỉa tới, cảm thán nói: “Aiz, một ngày nghỉ như vậy, tớ chỉ có thể đi cùng hai người phụ nữ đã quá lứa…. Hai cậu vì sao không sốt ruột một chút nào thế?”

“Có cái gì để rốt ruột? Gặp được rồi nói sau.” Tống Nhiên lấy sô-cô-la từ trong túi xách ra, nhét vào miệng hai người kia mỗi người một miếng, cuối cùng Lí Nam cũng im lặng được một lúc.

Trên đường đi ngang qua Áo Duy, Lí Nam không đầu không đuôi mà nói một câu: “À? Nhất Kỳ, có phải Thẩm Mộng Dao sẽ kết hôn với Liêu Kiệt không?”

Lí Nam đánh giá cao năng lực chịu đựng của Viên Nhất Kỳ, vừa nói hai từ kết hôn này, Viên Nhất Kỳ lập tức đạp phanh lại, đang định phát hỏa, đột nhiên nghe Tống Nghiên nói: “Thấy chưa, tớ kêu cậu cài dây an toàn là đúng. Hôm nay có phải là ngày kỉ niệm của trung tâm thương mại không vậy? Sao trên đường lại nhiều xe như thế………….”

Viên Nhất Kỳ nhìn xuyên qua kính trên đầu xe tặng cho Tống Nhiên một ánh mắt tán thưởng, công lực đánh trống lảng của cô giáo Tống ngày càng tăng.

Lí Nam cũng biết mình vừa nói những lời ngớ ngẩn không nên nói, vội nói tiếp theo Tống Nhiên: “Lát nữa nhất định ba chúng ta phải đi mua thêm mấy bộ quần áo.” Ở trước mặt Viên Nhất Kỳ, có thể nhắc tới Thẩm Mộng Dao, có thể nhắc tới Liêu Kiệt, nhưng không thể cùng nhắc tới hai người họ, bằng không chắc chắn Viên Nhất Kỳ sẽ xù lông nhím.

Sau khi đi dạo mấy tiếng, Viên Nhất Kỳ đi đến bãi lấy xe, lại thấy được một người đã lâu không gặp, Lục Khải. Hai người cũng không phải ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra đối phương, Lục Khải so với lúc còn đi học càng trưởng thành, mà Viên Nhất Kỳ cũng có thay đổi không nhỏ. Lúc Viên Nhất Kỳ thấy anh ta, anh ta đang bế một cậu bé chừng ba bốn tuổi, thỉnh thoảng lại nói gì đó với người phụ nữ cạnh bên, dễ dàng nhận thấy đây là hình ảnh của một nhà ba người.

Lục Khải giao con vào tay vợ, mới lập tức đi đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ “Đã lâu không gặp, thiếu chút nữa không nhận ra em.” Anh ta ngượng ngùng cười, lại làm cho Viên Nhất Kỳ nhớ lại anh học trưởng Lục Khải hay thẹn thùng kia. Thấy Viên Nhất Kỳ nhìn về vợ và con sau lưng anh ta, Lục Khải lại nói tiếp: “Đó là con anh, ba tuổi, tên ở nhà là Thiên Thiên…..”

“Thằng bé ấy rất giống anh.” Viên Nhất Kỳ thấy Lục Khải mấy lần muốn mở miệng, nhưng cũng không nói ra được một lời, cũng đoán được anh ta muốn hỏi gì, vì thế tự mình nói: “Cậu ấy tốt lắm, thăng chức, qua một thời gian nữa cũng sẽ kết hôn.”

Lục Khải cười, khẽ gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, vậy…….. anh cũng an tâm.” An tâm, cũng an tâm………

Đơn giản trò chuyện vài câu, vội vàng nói lời tạm biệt, trước khi đi Lục Khải còn khuyên Viên Nhất Kỳ thông suốt một chút về chuyện của Thẩm Mộng Dao, anh ta nói đời người không có mấy lần bốn năm, không cho phép chúng ta tiêu xài như vậy.

Nếu…….. Thẩm Mộng Dao cũng suy nghĩ giống như Lục Khải, như vậy nếu Viên Nhất Kỳ ở bên người khác, Thẩm Mộng Dao cũng sẽ cảm thấy an tâm sao?

Nhưng mà…….. nếu trong lòng Thẩm Mộng Dao không có cô, thì làm sao lại không an tâm? Cô vì sao lại muốn để chị ấy an tâm?

.

.

.

Tháng chín, trường đại học N kỷ niệm sáu mươi năm thành lập, mời rất nhiều cựu học sinh xuất sắc của các khóa trước về trường tham gia mừng lễ. Viên Nhất Kỳ, Liêu Kiệt, Triệu Đình đều trong danh sách được mời.

Ba người cùng nhau trở về đại học N, buổi lễ sẽ diễn ra vào buổi trưa, bọn họ đến sớm một chút. Nhìn thấy banner mừng ngày kỷ niệm treo đầy trong khuôn viên trường, màu đỏ chói, chiếu vào màu xanh ngắt của lá cây.

Đảo mắt lại là mùa thu, đi trên con đường xa lạ lại quen thuộc, nhìn thấy những người và vật lướt qua bên cạnh, giương mắt nhìn bụi cây xanh um kia, cảm thấy những năm tháng trước đây, giống như đều bị bụi cây này che giấu, khoảng thời gian đã trôi qua kia, mùa thu tươi đẹp ấy, hình ảnh loang lổ.

Mùa thu đầu tiên ở nơi này, Viên Nhất Kỳ biết được Thẩm Mộng Dao, bắt đầu từ lúc đó, tìm kiếm dấu vết của chị ấy, đi theo dấu vết của chị ấy, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ấy không một tiếng động rời đi càng lúc càng xa.

Có phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa? Mỗi lần đi trên đường như thế, trong đầu hiện lên hình ảnh của khoảng thời gian hạnh phúc khi đó, chúng ta khi trẻ cười thật ngọt ngào.

Vào những ngày bạn học tụ họp như thế này, cô rất muốn hỏi Thẩm Mộng Dao có đến hay không, biết Thẩm Mộng Dao vẫn không đổi số điện thoại, do dự cả một buổi tối, một cái tin nhắn cũng không gửi.

Bốn năm, bốn năm không gặp chị ấy, bốn năm chưa từng nghe giọng của chị ấy, bốn năm qua, chỉ có thể nghe được tin tức của chị ấy từ chỗ của Triệu Đình, thậm chí ngay cả một tin nhắn cô cũng không có can đảm gửi, chỉ có thể dựa vào tin nhắn chúc mừng những dịp lễ tết để duy trì mối liên hệ không tính là liên hệ đó của hai người mà thôi. Cô nghĩ đến, hiện tại, đối với Thẩm Mộng Dao và nói, cô chẳng qua chỉ là một người quen mà thôi.

Những bí mật không thể nói này, sẽ trở thành cái cớ để chúng ta mãi mãi không thể gặp nhau sao?

Mấy người đi vào hội trường, Triệu Đình và Liêu Kiệt lấy cớ đi gặp bạn học cũ ôn chuyện, liền bỏ Viên Nhất Kỳ lại ở một bên. Nhưng thật ra cô lại rất tự nguyện, bởi vì buổi lễ cử hành ở ngoài trời, cô có thể tự do đi dạo bên đường, cúi đầu nhìn loài hoa nhỏ vẫn không biết tên này.

Đi một lúc, có người chắn ngang trước mặt cô, “Còn nhớ anh không?”

Cô giương mắt nhìn lên, đó là một anh chàng lịch sự đeo kính, cô khẽ lắc đầu: “Anh là?”

Anh chàng kia nhẹ giọng cười nói: “Em còn nhớ có một năm ban kiểm tra kỷ luật của bọn em đi KTV hát? Người sinh nhật nọ là bạn trong phòng ngủ của anh.”

Viên Nhất Kỳ cẩn thận nhìn anh ta một lúc, đột nhiên nhớ tới mùa đông rất nhiều năm trước, hình như là có một người như vậy đến gần cô, trong mắt, trong đầu cô lúc ấy đều là Thẩm Mộng Dao, hoàn toàn không chú ý đến người này. Cho dù bây giờ cô nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cũng chỉ nhớ rõ một hình dáng mơ hồ, ngay cả khi đó anh ta có mang mắt kính hay không cũng không nhớ được. Bây giờ nhớ lại, cũng vẫn là bộ dáng Thẩm Mộng Dao hát khi ấy.

Người nọ nói tiếp: “Em thay đổi rất nhiều, vừa rồi anh cũng không dám chắc. Đây là danh thϊếp của anh, nếu như có thời gian, hẹn nhau trò chuyện nhé.”

Viên Nhất Kỳ cười cùng trao đổi danh thϊếp với anh ta, cho tới bây giờ cô vẫn không biết vì sao mình khi đó lại có thể làm cho người ta ấn tượng khắc sâu như vậy. Thế thì, Thẩm Mộng Dao, ở trong lòng chị thì sao? Chị còn nhớ được em không?

Cô không biết có phải mình đã bị hoa mắt hay không, xa xa có người đi đến đây, người rất nhiều, nhưng cô vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Thẩm Mộng Dao trong đám người. Tuy rằng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng bóng dáng của người này, sao lại có thể quên? Thật là chị ấy sao? Viên Nhất Kỳ có chút không thể tin được, mở to mắt nhìn thật cẩn thận, cũng không gặp được bóng dáng người nọ. Cô lễ phép chào tạm biệt bạn học bên cạnh, sau đó tìm bóng dáng của người nọ ở khắp nơi.

Cuối cùng, nhìn thấy người nọ đứng bên cạnh Liêu Kiệt và Triệu Đình, ba người đang nói gì đó. Chân của Viên Nhất Kỳ không nghe lời đi về phía bọn họ. Quả nhiên…… là Thẩm Mộng Dao.

Năm tháng cũng không để lại dấu vết gì trên gương mặt của người con gái xinh đẹp này, Thẩm Mộng Dao vẫn giống hệt như rất nhiều năm trước đây.

Viên Nhất Kỳ quên mất hẳn là phải nên mỉm cười, cho dù Thẩm Mộng Dao vẫn giống như trong trí nhớ mỉm cười nhìn mình như vậy; cô cũng quên mất mình nên mở miệng hỏi han, dù cho chỉ là một câu “Đã lâu không gặp”.

Trong đám đông ồn ào náo nhiệt như vậy, nhìn chăm chú vào đối phương, cũng không nói một câu. Thật ra trong lòng luôn vùng vẫy, muốn nói rất nhiều thứ, lại cảm thấy trường hợp gặp lại như vậy không thích hợp nói nhiều, chỉ tìm một câu quan trọng nhất có thể biểu hiện ra ý tứ trong lòng của mình là tốt rồi, nhưng mà ngay cả một câu này, cũng tìm khó khăn như vậy.

Những điều muốn nói, mỗi một câu, đều quan trọng như vậy.

Số mệnh vô thường, để cho chúng ta gặp lại nhau, tuy rằng cảnh tượng thế này từng tưởng tượng qua vô số lần, nhưng lại vẫn không biết, thật sự gặp mặt, mình còn có thể nói những gì…….. Tất cả, sớm đã không thể trở lại lúc bắt đầu được nữa.

Liêu Kiệt và Triệu Đình nhìn thấy hai người kia nhìn chăm chú vào đối phương, cũng không nói gì, tưởng ngại có bọn họ ở đây không biết phải mở miệng như thế nào, cho nên thật thức thời mà tránh ra.

Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu, giống như có chút khẩn trương khẽ hắng giọng, chuẩn bị mở miệng trước.

Nhưng Thẩm Mộng Dao ở đối diện lại giành trước nói, chị ấy nói: “Chị có thai.”

Thẩm Mộng Dao sửng sốt, trong mắt bất giác lộ ra một chút đau buồn, “Liêu Kiệu anh ấy……… không nói với em……….”

“Anh ấy không biết, em cũng đừng nói với anh ấy.” Dừng một chút lại nói: “Em thay đổi rất nhiều.”

“Chỉ là……… bề ngoài thay đổi mà thôi………..” Viên Nhất Kỳ đã sắp không biết mình đang nói cái gì, “Chị không thay đổi, vẫn xinh đẹp giống như trước đây vậy.”

“Ha ha.” Viên Nhất Kỳ khẽ cười, “Chỉ là bề ngoài không thay đổi mà thôi.”

Viên Nhất Kỳ còn muốn nói gì đó, buổi lễ bên kia đã bắt đầu rồi, tiếng nói của lãnh đạo trường tràn ngập khắp các góc trong khuôn viên. Một lát sau, lại có người gọi Viên Nhất Kỳ lên đài đại diện cho sinh viên tốt nghiệp phát biểu, bởi vì cô từng là chủ tích hội học sinh.

Hai mươi mấy năm này của Viên Nhất Kỳ, thường xuyên cao cao tại thượng đứng ở loại sân khấu riêng biệt nào đó thuộc về cô mà thao thao bất tuyệt, hăng hái, khuyên bảo mọi người giống như vậy. Mà lúc này, lời khuyên tốt nhất cô cho những học muội học đệ chính là: “Hy vọng mọi người có thể quý trọng trước mắt, quý trọng khoảng thời gian niên thiếu, bởi vì có một số việc, một số người, bỏ lỡ, thì thật sự sẽ trở thành cả đời. Có một người bạn từng nói với tôi, cuộc đời không có mấy lần bốn năm, không cho phép chúng ta tiêu xài như vậy……… Tuổi trẻ, đừng cho mình quá nhiều gánh nặng, cũng đừng để phải lưu lại tiếc nuối.”

Lúc sau cô đi xuống muốn tìm Thẩm Mộng Dao lần nữa, Triệu Đình nói Thẩm Mộng Dao đã rời đi cùng với Liêu Kiệt rồi.

Ánh mặt trời sau buổi trưa càng thêm chói chang, Viên Nhất Kỳ nhìn về phía xa vô định, từ từ lộ ra một nụ cười.

Qua nhiều mùa hè như vậy, chôn cất tuyết của mùa đông, đã định trước trong cuộc đời này bỏ lỡ hoa nở của mùa xuân, chỉ để cho chúng ta gặp lại giữa mùa thu sáng lạn chói mắt thế này.

Nhưng mà một lần gặp mặt vội vàng như vậy, khiến cho cô vui vẻ không thôi.

Lâu như vậy mới edit truyện lại, chỉ còn vài chương nữa, nhanh thôi, ko để ai phải chờ nữa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro