79: Chúc em hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, Liêu Kiệt ném một tập văn kiện lên bàn Viên Nhất Kỳ, “Nhất Kỳ, chiều nay đi gặp khách hàng với anh, em chuẩn bị cho tốt một chút.”

Viên Nhất Kỳ mở ra nhìn, là hạng mục hợp tác với công ty kiến trúc Dương Trình. Kiến trúc Dương Trình, công ty của Thẩm Mộng Dao, tổng bộ đặt tại thành phố H, Thẩm Mộng Dao là tổng giám đốc tài vụ của công ty này, Viên Nhất Kỳ cũng không nghe được tin Thẩm Mộng Dao được gọi về thành phố H từ Triệu Đình, cho nên trước đó nhìn thấy Thẩm Mộng Dao luôn nghĩ chị ấy trở về vì ngày thành lập trường mà thôi.

Giữa trưa, trên đường Viên Nhất Kỳ và thư kí Lưu đi ăn cơm trưa xong quay trở về, thư kí Lưu đối diện cô nói về anh chàng đẹp trai mới tới của bộ phận bán hàng, đang nói đến tin đồn của anh chàng đẹp trai kia và trưởng phòng nhân sự, Viên Nhất Kỳ cũng theo đó mà cười xấu xa. Nhưng mà đang cười, đột nhiên nụ cười cứng lại trên gương mặt.

Thư kí Lưu cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn qua, chỉ thấy tại cổng của tòa nhà ở con đường đối diện, Liêu tổng đang cùng một cô gái nói chuyện rất thân mật, cô gái kia còn ôm lấy cổ của Liêu tổng làm nũng. Lúc thư kí lưu híp đôi mắt cận thị ba trăm độ của mình lại, muốn xem thật cẩn thận, Viên Nhất Kỳ đã vọt qua bên đó.

Viên Nhất Kỳ thấy Liêu Kiệt ở bên cạnh cô gái khác làm ra những động tác thân mật, lại nhớ đến Thẩm Mộng Dao nói mình đang mang thai, tức giận đến bên đường bắt lấy cổ áo Liêu Kiệt chất vấn anh ta, “Anh đã có Thẩm Mộng Dao, vì sao còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, anh là đồ khốn……..” Cô vốn muốn nói anh ta là thừa dịp Thẩm Mộng Dao có thai đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nghĩ đến Thẩm Mộng Dao từng nói không cho cô nói chuyện đó với anh ta, liền thay đổi cách nói.

Liêu Kiệt không nói gì, cô gái bên cạnh anh ta thiếu kiên nhẫn hỏi Viên Nhất Kỳ: “Chị là ai vậy?”

Viên Nhất Kỳ liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, bộ dáng không đến hai mươi tuổi, có lẽ là còn trẻ không hiểu chuyện, cũng không làm khó dễ gì cô ấy, chỉ nói: “Tôi đang nói với anh ta, cô đừng xen mồm.”

Cô gái kia đỏ mặt lên, quả nhiên nghe lời mà khép miệng lại. Sau đó Viên Nhất Kỳ tiếp tục quở trách Liêu Kiệt, “Anh là đồ mặt người dạ thú……….. Anh không cảm thấy có lỗi với Thẩm Mộng Dao sao…… Dùng tất cả những từ ngữ xấu xa nhất cũng không biểu đạt được hết sự khốn nạn của anh………” Viên Nhất Kỳ không biết mắng chửi người khác, Liêu Kiệt nãy giờ không nói gì, cũng quả thật đã làm khó cô, lục lọi khắp bụng cũng không tìm ra được một câu thô tục để trút giận.

Xuyên qua đường cái đông nghịt, thư kí Lưu rốt cuộc cũng thấy được phố bên này, cuối cùng cũng kịp chạy đến ngăn cản trận “thảm kịch” này, Viên Nhất Kỳ còn đang lải nhải, thư kí Lưu gọi cô: “Nhất Kỳ – ”

“Thư kí Lưu, chị đừng cản em.”

“Không phải…….. Nhất Kỳ – ”

“Chị để cho em nói hết!”

Thư kí Lưu thật sự không nhịn được nữa, đè hai tay đang nắm lấy áo Liêu Kiệt của cô, “Quản lí Vương! Cô ấy là cháu họ của Liêu tổng.”

“Sao?” Viên Nhất Kỳ lập tức ngây người, cháu họ?

Cô gái kia bắt đầu che miệng cười trộm, nói với Liêu Kiệt: “Cậu, con quay về trường học, cậu không cần tiễn con, tự con lái xe là được.”

Đợi cho cô bé kia đi xa, Liêu Kiệt mới cúi đầu nhìn cà-vạt cùng cổ áo bị Viên Nhất Kỳ giày vò không ra hình dạng gì, khẽ nheo hai mắt lại, “Em nói xong rồi?”

Viên Nhất Kỳ vẻ mặt xin lỗi khẽ cười, “Xin lỗi, Liêu tổng, trưa nay em ăn phải thứ không sạch sẽ.”

Liêu Kiệt híp mắt nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía cô nói: “Vieen quản lí, tôi cho cô thời gian một tiếng, đi mua ngay cho tôi một chiếc áo sơmi.” Nói xong còn giơ giơ cánh tay lên, cố ý lộ ra nếp gấp cổ tay áo, “Tôi chỉ mặc áo sơmi đúng tiêu chuẩn.”

Viên Nhất Kỳ sửng sốt một chút, bị chiếc cúc áo kim cương ở phía trên kia làm hoa cả mắt, cô cố gắng nuốt nuốt nước miếng, vừa mới nói nhiều như vậy, dùng nhiều sức lực, hiện tại có chút miệng khô lưỡi khô. Giương mắt nhìn Liêu Kiệt, nói một câu dứt khoát “Không có tiền!” Sau đó ngoảnh đầu, tao nhã đi vào trong cao ốc công ty.

Buổi chiều trước khi đi gặp khách hàng, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy Liêu Kiệt đã đổi áo sơmi và cà-vạt mới. Lúc cô đi ngang qua văn phòng anh ta, còn cố tình nói một câu “Liêu tổng, vẫn là chiếc áo sơmi này hợp với anh hơn.” Giống như vò nát chiếc áo sơmi kia là bởi vì không thích hợp với anh ta.

Liêu Kiệt thời gian qua cũng đã quen với cách nói chuyện của cô, trả lời cô: “Đương nhiên hợp với anh, dùng tiền thưởng của em để mua mà.”

Viên Nhất Kỳ mới quay người, vừa nghe xong lời này thiếu chút nữa trẹo chân. Lúc quay người lại lần nữa, đã thay một vẻ mặt nghiêm trang nói: “Liêu tổng, thời gian đi làm, đừng nói đùa kiểu ấy.”

Liêu Kiệt khẽ cười, “Tài liệu đã chuẩn bị xong chưa? Anh và bên Dương Trình kia hẹn 3 giờ gặp.”

“Chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.” Bình thường Liêu Kiệt đi gặp khách hàng đều là đi một mình, thỉnh thoảng sẽ mang theo thư kí Lưu, cô cũng hỏi Liêu Kiệt vì sao lại mang cô theo, Liêu Kiệt nói bởi vì người phụ trách của Dương Trình bên kia quen lúc nói chuyện phải có nhân viên tài vụ ở đó, lần nào đối phương cũng mang theo, cho nên Viên Nhất Kỳ cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng là ngoài dự liệu của cô, lúc cô theo Liêu Kiệt đi vào nhà hàng, người đầu tiên nhìn thấy, lại chính là Thẩm Mộng Dao. Cố nén xúc động trong lòng, mới không thất lễ, ngoài mặt của Viên Nhất Kỳ vẫn nghiêm túc như cũ tiến hành nội dung công việc, chỉ là thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Dao một cái.

Thẩm Mộng Dao đã trở lại? Sau đó thế nào? Có thể thường xuyên gặp mặt, có thể…….. trở lại như trước đây sao? Cô nghĩ, chắc là không thể.

Bàn xong công việc, ăn cơm xong, phó tổng giám đốc của Dương Trình lại mời mấy người đi bar chơi. Trên đường Viên Nhất Kỳ lái xe đi theo sau xe của Liêu Kiệt, thấy Thẩm Mộng Dao lên xe của Liêu Kiệt, trừ bỏ những lời máy móc ra, Thẩm Mộng Dao cơ hồ không nói chuyện với cô.

Ở trong gian phòng riêng của quán bar, Thẩm Mộng Dao ngồi bên cạnh Liêu Kiệt, hai người cúi đầu nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười, Viên Nhất Kỳ ngồi ở phía xéo Liêu Kiệt, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Từ trước cô đã không ngừng nhắc nhở bản thân, Thẩm Mộng Dao đã có cuộc sống của mình, Liêu Kiệt cũng là người có thể cho chị ấy hạnh phúc, vậy mỉm cười chúc phúc bọn họ đi.

Lúc không gặp Thẩm Mộng Dao, cô vẫn luôn cho là như vậy, nhưng mà sau khi thấy Thẩm Mộng Dao, nhìn hai người bọn họ ngọt ngào trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy được, vui buồn của Thẩm Mộng Dao từ đây về sau không còn liên quan gì đến mình nữa. Thứ cảm giác khó chịu này, còn khó chịu hơn khi so với không được gặp Thẩm Mộng Dao, thứ cảm giác đó chiếm giữ thân thể của cô, đến huyệt thái dương, cô quên mình còn phải lái xe, hết một ly lại một ly uống rất nhiều rượu.

Trong mơ màng, thấy Liêu Kiệt đi chỗ khác, Thẩm Mộng Dao ngồi cách cô không xa, im lặng uống rượu một mình. Cô di chuyển về phía của Thẩm Mộng Dao, theo thói quen định giơ tay che miệng ly, “Đừng uống rượu…… không tốt… cho cơ thể…..” Lúc cô nói lời này, đang nhìn bụng của Thẩm Mộng Dao. Cô thật sự đã quên, hoặc là không muốn mình nhớ được, Thẩm Mộng Dao đã có thai……

“Liên quan gì đến em?”

Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Thẩm Mộng Dao mỉm cười nhìn mình, lại nghe Thẩm Mộng Dao nói: “Chuyện của chị, còn có quan hệ gì với em sao?”

Viên Nhất Kỳ mím môi cười một chút, nói: “Thẩm Mộng Dao…… Học tỷ…….. Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ chị và Liêu Kiệt ở bên nhau, làm bạn cũng được, làm hậu bối cũng được, em cảm thấy, em hẳn là nên quan tâm chị.” Cô cố ý nói rất nhẹ, nói xong ngay cả mình cũng không tin lời nói dối này.

Thẩm Mộng Dao không để ý đến cô, đứng lên đi ra ngoài cửa, Viên Nhất Kỳ cũng vội vàng theo đi ra ngoài. Thẩm Mộng Dao không chấp nhận lời của cô, hay thật sự là không cần cô quan tâm?

Đi ra một khoảng, Thẩm Mộng Dao quay đầu lại, “Em đi theo chị làm gì?”

“Không phải đi toilet sao? Em vừa lúc cũng muốn đi.”

Thẩm Mộng Dao nghe xong dừng chân lại, chờ Viên Nhất Kỳ đi trước, kết quả Viên Nhất Kỳ cũng ngừng lại.

“Không phải em muốn đi toilet sao? Sao lại không đi?” Thẩm Mộng Dao đứng đối diện Viên Nhất Kỳ, hơi khẽ cúi đầu.

“Em….” Viên Nhất Kỳ không ngẩng đầu lên, cô đã không quen cảm giác ngửa đầu lên nhìn chăm chú Thẩm Mộng Dao, trước đây cô mang giày cao gót là vì Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao cũng vì cô mà mang giày thấp. Bây giờ Thẩm Mộng Dao đứng trước mặt cô, đột nhiên làm cho cô có chút cảm giác áp lực.

“Em…….. không tìm thấy toilet ở đâu, cho nên đi theo chị………” Lơ đãng muốn quay đầu nhìn đi nơi khác, lúc ánh mắt lướt qua cổ áo của Thẩm Mộng Dao bỗng dưng ngừng lại.

Cô thấy trên cổ Thẩm Mộng Dao đeo một sợi dây chuyền, trước đây Thẩm Mộng Dao không thích loại trang sức này, luôn cười nói Viên Nhất Kỳ muốn trói chặt chị ấy thế này thế kia, có thể là giống như Thẩm Mộng Dao nói, trừ bỏ vẻ bên ngoài, cái gì cũng đều thay đổi.

“Em………. thực ra là có gì muốn nói với chị phải không?” Thẩm Mộng Dao lại tới gần từng bước.

Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu, cười cong đôi mắt, “Lâu như vậy không gặp, thật ra em vẫn rất lo lắng chị….. Nhưng mà, hiện tại, thấy chị mọi thứ đều rất rốt, em cũng cảm thấy rất vui, chị và Liêu Kiệt…… khi nào thì kết hôn?” Rõ ràng trong lòng rất khó chịu, lại vẫn phải cười như vậy, làm bộ giống như là người ngoài cuộc. Bởi vì lòng của em, tất cả, tất cả đều là mềm mại chị đưa tay là có thể chạm vào, chỉ muốn để chị vui vẻ mà thôi.

“Ai nói chị sẽ kết hôn với cậu ta?”

“Không phải đã….. có con của anh ấy rồi sao?” Dưới tình thế cấp bách, Viên Nhất Kỳ thu hồi nụ cười lại.

“Ai nói có con thì phải kết hôn?” Khóe miệng của Thẩm Mộng Dao trước sau luôn mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Viên Nhất Kỳ, đợi chờ có thể nghe được lời muốn nghe từ miệng của cô ấy, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy cô ấy nói.

Tuy rằng trong lòng gấp, nhưng vẫn nhẫn nại chờ, mà tên Viên Nhất Kỳ ngu ngốc này, quả nhiên nói lời Thẩm Mộng Dao không muốn nghe.

“Vậy chị và Liêu Kiệt….. vẫn tiếp tục như vậy?”

Thẩm Mộng Dao khẽ cười một tiếng, không hề nhìn cô, “Em cũng nói, đã có con, chị đây còn có thể có cách nào? Cứ như vậy đi.”

“Chia tay với anh ta đi.” Viên Nhất Kỳ không biết mình vì sao lại nói như vậy, không biết mình như thế nào lại xúc động kéo tay của Thẩm Mộng Dao, ngay cả cô cũng giật mình, cuống quít buông tay Thẩm Mộng Dao ra.

Nụ cười trên mặt Thẩm Mộng Dao dần dần đậm, “Sau đó thế nào? Sau khi chia tay với anh ấy thì sao? Một mình mình mang theo đứa con mà sống sao?”

“Xin lỗi, em uống say.” Viên Nhất Kỳ hơi xin lỗi cười một chút, thật ra trong lòng muốn nói chia tay với anh ta ở bên cạnh em đi…….. Nhưng mà, việc làm phá hỏng hạnh phúc của Thẩm Mộng Dao này cô không làm được.

“Chị nghĩ đến, em của bốn năm sau, sẽ làm chị nhìn với cặp mắt khác xưa, kết quả………. A, Viên Nhất Kỳ, chúc em hạnh phúc.” Thẩm Mộng Dao nói xong xoay người bước đi về phía trước.

Viên Nhất Kỳ sững sờ đứng tại chỗ, chúc em hạnh phúc cái gì? Ngày mai không có chị, hạnh phúc như thế nào? Thẩm Mộng Dao, ở trong lòng em, chúng ta chưa từng kết thúc, em cũng chưa bao giờ muốn buông chị đi, chị rốt cuộc muốn em làm thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro