Phần 55: Trả Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Flashback*

-Nói thật! Vụ lúc nãy là màn kịch hay sự thật? - Trương Hân lạnh lùng mở đầu cuộc chất vấn này trước. Nó hơi im lặng, lén nhìn phản ứng của những người còn lại xong cũng nhỏ nhẹ nói "S...Sự thật". Và ngay tức khắc một bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm căn phòng này làm Viên Nhất Kỳ ngồi bên trên lẫn Thẩm Mộng Dao đang núp ở bên dưới đều sợ hãi. Cả 4 thành viên đều nhìn chằm chằm vào nó, và lần này đến lượt Trần Kha nhưng ngữ khí của cô có phần dịu dàng hơn Trương Hân "Em xem 4 người bọn chị là gì đối với em?". Viên Nhất Kỳ cúi thụp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt họ để trả lời "Là gia đình thứ 2 của em"
-Vậy em có nghĩ cái gia đình này sẽ chấp nhận chuyện em vừa mới làm không? - Kha hỏi tiếp. Viên Nhất Kỳ không trả lời ngay được mà thay vào đó 2 bàn tay nó đã nắm chặt lại với nhau, hơi sợ, nhưng rồi cũng nói "Em hy vọng là các chị cũng chấp nhận chuyện này cũng giống như 6 năm về trước đã chấp nhận chuyện em là người đồng tính". Trong mắt Viên Nhất Kỳ hiện giờ chỉ có Thẩm Mộng Dao nên nó không hề biết chút gì về phản ứng của các thành viên HII cả. Nghe thấy ai hỏi là nó cứ trả lời theo quán tính như thế thôi. "Em và Thẩm Mộng Dao bắt đầu từ khi nào? Xin lỗi, cho phép chị gọi tên thật. Vì chuyện này thực sự cần nghiêm túc" - Viên Nhất Kỳ nghe được câu hỏi này Miêu Dương liền ngóc đầu dậy ngay, bàng hoàng khi nghe được điều này, và đương nhiên Thẩm Mộng Dao cũng đang há hốc mồm cả ra, khuôn mặt đơ lại từ bao giờ. "Sao...sao...chị...lại...biết?" - Viên Nhất Kỳ kinh sợ hỏi không thành câu, nhưng Miêu Dương chỉ chưng ra cái bộ mặt vô cùng lạnh lùng mà hỏi nó "Điều chị ghét nhất là gì?"

-Là người khác hỏi ngược lại mình trong khi mình đang cần nghe câu trả lời - Viên Nhất Kỳ lại cúi đầu xuống một lần nữa, nhẹ nhàng nói. Và khi Viên Nhất Kỳ nghe thấy Miêu Dương bỗng nhiên không nói nữa thì nó liền biết nên làm gì tiếp theo "Chuyện này...kể ra thì dài dòng lắm ạ! Khi nào có thời gian rảnh em sẽ nói hết cho chị biết. Hiện giờ em chỉ có thể nói ngắn gọn như thế này thôi: Thẩm Mộng Dao và Dao Dao đều cùng là 1 người. Vì thế, em đang và sẽ mãi yêu người con gái này" - Không biết câu này Viên Nhất Kỳ nói ra là cho HII nghe hay cho cô gái đang ngồi bên dưới mình nghe, nhưng hiện giờ khuôn mặt của cô ấy là tràn ngập sự hạnh phúc và ánh mắt nhìn lên Viên Nhất Kỳ chứa đựng biết bao tình cảm và tâm tình ở trong ấy. "Viên Nhất Kỳ! Hiện giờ, tụi chị đang nói chuyện cùng em với tư cách là gia đình thứ 2 của em. Không phải là cảnh sát tra khảo phạm nhân. Chị sợ gì chứ mà không dám nhìn thẳng vào mắt tụi này" -Trịnh Đan Ny giảm bớt cái không khí nghiêm trọng nãy giờ bằng việc dịu dàng yêu cầu Viên Nhất Kỳ. Nó nghe được thì cũng từ từ ngẩng mặt mình lên, mặt đối mặt với HII và cuộc trò chuyện thâm tình tiếp tục diễn ra

-Em có biết Thẩm Mộng Dao là ai không? - Trương Hân hỏi, Viên Nhất Kỳ gật đầu lia lịa ngay nhưng Thẩm Mộng Dao lại cau mày suy nghĩ câu hỏi này của Trương Hân. "Em biết được gì?" - Trương Hân hỏi tiếp và Viên Nhất Kỳ thật vô tư trả lời "Chị ấy là tiến sỹ tâm lý học tội phạm tốt nghiệp Harvard và được đích thân sở trưởng của chúng ta mời về đây". Trương Hân hơi ngừng lại đôi chút, nhìn chằm chằm vào Viên nhất Kỳ và tiếp tục "Chỉ có nhiêu đó?". Viên nhất Kỳ khó hiểu miễn cưỡng gật đầu nhưng có vẻ như Thẩm Mộng Dao đã nhận ra được điểm bất thường nên bỗng cô đứng bật dậy, thế nhưng Viên Nhất Kỳ đã nhanh tay hơn và ấn đầu cô xuống một lần nữa. Tất cả đều diễn ra trong một khoảnh khắc rất ngắn nên HII không thấy được. Tuy nhiên, tình hình hiện tại không còn giống ban nãy nữa. Thẩm Mộng Dao không còn ngồi thu mình ở dưới gầm bàn mà là mặt cô đang để sát dính vào khoảng giữa 2 bắp đùi của Đới Manh do sự vô ý đẩy xuống lúc nãy của nó.

*Hiện tại*

-Chị đang làm cái gì vậy? - Viên Nhất Kỳ cúi đầu, gằng giọng hỏi Thẩm Mộng Dao ngay khi tay cô vừa mới mở nút quần và kéo dây kéo của nó. Thẩm Mộng Dao cười khì một cái, nói ngay "Trả thù! Lần trước em luồng tay vào dưới váy chị thì lần này chị sẽ cho em biết cảm giác muốn rên khoái cảm nhưng vẫn phải nhẫn nhịn là như thế nào". Viên Nhất Kỳ kinh sợ, chưa kịp ngăn Thẩm Mộng Dao lại thì bỗng Trương Hân nói làm nó hoảng hồn ngẩng đầu dậy ngay "Này! Em chưa trả lời câu hỏi của chị đấy". Viên Nhất Kỳ im lặng đầy bất lực, vì giờ đây Thẩm Mộng Dao đã thành công trong việc hơi kéo trệt cái quần Jeans của nó xuống một chút, dù rằng nó có đôi chút hành động phản kháng lại. Được một lúc nó mới có thể nói "chị...chị chỉ biết có vậy", nhưng lần này nó đã lên tiếng trong sự khó khăn, vì cô vừa mới lấy ngón tay mình miết nhẹ một đường lên điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể nó

-Ồ! Vậy chị hỏi em. Nếu một ngày em phát hiện bạn gái mình không đơn giản như những gì cô ấy nói với em, thì em sẽ làm thế nào? - Miêu Dương tiếp câu chuyện của Trương Hân và ngay lập tức làm Thẩm Mộng Dao dừng mọi hành động của mình lại ngay. Nhưng câu hỏi này của Miêu Dương lại khiến não Viên Nhất Kỳ phải hoạt động hơn bao giờ hết "Vậy có nghĩa là Dương Tỷ đã biết chị Thẩm Mộng Dao có cuộc sống nghèo khó ở bên Mỹ rồi sao? Nhưng theo cách nói của Dương Tỷ thì hình như Thẩm Mộng Dao không nghèo như chị ấy kể với mình mà còn nghèo hơn nữa à? Trời, tưởng chuyện gì to tát. Đừng nói là 3 đời, 5 đời dòng họ nhà chị em còn nuôi nổi nữa đó!". Và với cái sự tự suy nghĩ đó của Viên Nhất Kỳ thì nó đã thật vui vẻ trả lời lại Miêu Dương.

-Chị không cần lo đâu! Em đã biết hết rồi. Tất cả tiền bạc sau này của em sẽ đưa cho Thẩm Mộng Dao hết. Em không để ý chút nào đến xuất thân của chị ấy hết á. Vì dù gì thì ba, mẹ em cũng đã mất nên em không cần tìm người có gia sản tương xứng với mình đâu. Em thích ai là quyền của rm, lo gì đến sự nghèo khổ của người đó chứ. Sau này, em sẽ tự mình nuôi được chị Thẩm Mộng Dao đến tận 3 đời nên các chị khỏi lo rồi đúng không?
Viên Nhất Kỳ cười cười hỏi trong khi HII thì tối sầm mặt mày lại, hỏi ý gấp với nhau. "Này! Hình như em ấy bị Thẩm Mộng Dao cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà giờ Thẩm Mộng Dao nói gì em ấy cũng răm rắp nghe theo thế?", "Thẩm Mộng Dao mà nghèo? chị chọc cười em à?", "Rút cuộc tthì Thẩm Mộng Dao đã nói gì với Viên Nhất Kỳ mà khiến em ấy tình nguyện giao hết gia tài của mình ra thế kia? Chị ghen tỵ thật đấy!", "Giờ nói gì tiếp theo đây các em? Chị bí rồi. Nãy giờ diễn mặt căng, không được cười làm chị suýt chút nữa là phá hỏng màn kịch này của tụi em rồi đó", bla...bla...bla...Và trong khi HII vẫn đang bàn luận với nhau thì Viên Nhất Kỳ mới có thời gian nhìn xuống bên dưới mình thì bỗng bắt gặp một nụ cười có phần biến thái từ Thẩm Mộng Dao và không hiểu tại sao. Thẩm Mộng Dao sau khi nghe Viên nhất Kỳ trả lời thì không giấu được nụ cười trên môi mình nữa "Aigoooo~~~ Đầu em chưa đất hả, Kỳ Kỳ? Chị cứ nghĩ mình xém bị lộ thân phận đệ nhất đại tiểu thư rồi, đang suy nghĩ tìm cách khác để thử xem em yêu chị là vì chị hay vì tiền của chị mà em tự khiến màn kịch này của chị được diễn ra tiếp luôn. Mà khoan, Dương Tỷ biết từ khi nào vậy? Nếu Dương Tỷ biết thì các chị còn lại cũng biết rồi, mà mọi người vẫn đối xử bình thường với mình như chưa hề biết gì sao?"

-Dao Dao! Chị ngồi ra ngoài một chút đi. Bên dưới chân chị là đường hầm thông qua phòng chị đó. Bò qua chút là đến rồi - Viên nhất Kỳ nói khẽ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Mộng Dao. Cô không đáp lại nó, chỉ kéo nhanh cái ghế xoay của nó lại sát lại mình. Ngay tức khắc, Thẩm Mộng Dao đã để tay mình lên cái quần lót của Viên Nhất Kỳ thì nó liền hiểu ra cô muốn làm gì tiếp theo nên đã dùng tay phải mình giữ chặt lại ngay, vì hiện tại tay trái lẫn vai trái của nó đều bị băng lại để ngang người. Thẩm Mộng Dao nở nụ cười, rồi bỗng cắn mạnh vào cánh tay Viên Nhất Kỳ làm nó đau quá phải buông ra ngay cùng tiếng hét lớn nghe hơi thảm thương "ÁAAAAA!!! ĐAU QUÁ!!! CHỊ.......". HII quay phắt lại nhìn Viên Nhất Kỳ ngay và Trương Hân đã hối hả chạy lại dự định hỏi thăm "Em sao vậy?" thì bỗng Viên Nhất Kỳ chặn Trương Hân lại ngay vì câu nói của mình

- Đừng sang đây. Em không sao. Con Whiskey nó vừa mới ị bên dưới bàn em của em nên em đã tức giận đá nó một cái và giờ thì nó quay lại trả thù em bằng việc cắn vào chân em. Chỗ này của em đang hơi bẩn nên mấy chị khoan bước lại đây. Chờ chút em dọn dẹp xong cái đã

-Có...mèo vừa mới đi ngoài ở đây sao? Sao chị không ngửi thấy mùi phân và mùi lông mèo? - Trương Hân ngờ vực hỏi Viên Nhất Kỳ còn nó thì còn biết cười trừ vì không biết phải đáp lại thế nào. Thế nhưng, Trương Hân sau đó cũng đi lại sofa và ngồi lại, nói tiếp "Lúc trước Thẩm Mộng Dao từng nói với Dương là mình đã có bạn trai thì em có biết là mình đang bị em ấy chơi đùa hay không?". Viên Nhất Kỳ lại im lặng, nhưng giờ đây 2 bàn tay của nó đang phải bám chặt vào thành bàn vì hành động bên dưới của Thẩm Mộng Dao. Cái quần lót của Viên nhất Kỳ đã được Thẩm Mộng Dao cởi xuống hết, cô khẽ nở nụ cười, hơi lú đầu mình mà biến thái nói với nó "Chà! Đêm hôm đó em vồ dập chị quá nên chị không kịp nhìn kỹ "hàng" của em thì đã bị em hành cho lên bờ xuống ruộng luôn rồi. Vì thế, hôm nay chị phải biết tận dụng cơ hội kiểm tra "hàng" của bạn trai mình chứ!"

Và thế là, Thẩm Mộng Dao đột nhiên đưa lưỡi vào bên trong vùng kín Viên Nhất Kỳ mà mút mát nhiệt tình lên đó. Nó oằn mình chịu đựng, mà khổ nỗi chỉ có thể bám víu lấy cái bàn bằng một tay nên hiện giờ khuôn mặt của Viên Nhất Kỳ đang cực kỳ khó chịu làm các thành viên cũng thấy khó hiểu "Này! em thật không sao chứ? Chị thấy em hình như có vẻ đau lắm thì phải? Bước ra đây, để chị sơ cứu vết thương do chó cắn liền. Không cần phải ngại chị sợ bẩn" - Trương Hân ân cần, quan tâm hỏi thăm Viên Nhất Kỳ và các thành viên khác khi thấy sắc mặt nó bỗng nhiên thay đổi thì cũng thôi cũng muốn chất vấn nó nữa. Viên Nhất Kỳ vẫn thế, vẫn không thể trả lời nổi Trương Hân vì nó cứ liên tục nhìn xuống bên dưới mà nói đầy thảm thương "Dừng lại đi, Dao. các chị sẽ biết...A! A!...Ưm~~~...đó". Viên Nhất Kỳ căn bản không thể nào diễn tả được hết ý của mình vì Thẩm Mộng Dao. Mỗi khi nó bảo cô dừng lại hay có bất kỳ hành động nào mang hàm ý là tránh né thì Thẩm Mộng Dao sẽ lập tức đưa lưỡi của mình vào sâu hơn
-Viên Nhất Kỳ à~ em thấy chị không ổn lắm thì phải. Mau bước ra đây cho A Hân sơ cứu nhanh lên. Mà cũng kỳ lạ, thường con Whiskey nó quấn lấy em lắm mà? Sao có thể cắn vào chân chủ nhân của nó được? - Đan Ny tiếp tục quan tâm nó giống hệt Trương Hân, nhưng bỗng cô tự hỏi đầy nghi ngờ khi thấy Viên Nhất Kỳ ngày càng quằn quại hơn, bàn tay bám cũng chặt hơn rất nhiều. Bỗng nó lấy chút sức lực của mình ngồi thẳng người dậy, nói ngay "Em không sao! Các chị đã hỏi em xong rồi thì qua chất vấn Thẩm Mộng Dao đi. Để em còn trừng trị con Whiskey này nữa". Và hiện tại thì phao cứu sinh của Viên Nhất Kỳ chính là bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của nó, để miệng nó không thể nào rên lên bất kỳ âm thanh nào

-A~~~ Em ướt rồi này~~~ Ngày mai nhớ cho người thay luôn cái ghế này đi nhé! Chứ ngồi trên một cái ghế đầy mùi "khí hư" của mình thì sao em làm việc được~~~ - Viên Nhất Kỳ liền rùng mình khi nghe được những lời này thốt ra một cách vô cùng bình thường từ miệng Thẩm Mộng Dao, không chút ngại ngùng nào. Khuôn mặt bất lực lẫn van xin của nó càng được hiện diện rõ hơn "Em cầu xin chị đấy, Dao~ Để ai bắt gặp được cảnh này thì hôm nay là ngày giỗ của chị và em luôn" - Nó van xin thảm thiết cô, còn cô thì vô cùng vô tư trả lời lại "Em còn nhớ rõ câu chị đã nói trong lần đầu tiên 2 chúng ta gặp mặt vào 16 năm trước thì không lý nào lại không nhớ câu này: Yêu trong âm thầm, làm tình trong lén lút. Kích thích lắm đúng không, Viên Nhất Kỳ~". Và ngay tức khắc, Thẩm Mộng Dao đã quay lại chốn cũ của mình nhưng lưỡi cô đã ngày một điêu luyện hơn, làm móng tay của Viên Nhất Kỳ đâm vào lòng bàn tay nó ngày càng đau hơn. Thẩm Mộng Dao hoàn toàn vùi sâu đầu mình vào khoảng giữa 2 đùi của Viên Nhất Kỳ, lấy tay kiềm chặt chân nó lại, kéo hai chân nó rộng ra hết mức có thể để lưỡi cô dễ dàng khuấy động ở bên trong hơn

Cô hôn và mút mãi lên nơi ấy thì chỗ đó của nó liền khiến cô cảm thấy tự hào với chính bản thân mình. Không ngừng tuôn ra một chất dịch trong suốt làm ươn ướt khuôn mặt của cô. Hơi ngẩng mặt mình dậy từ phía dưới mà nói "Em hư quá nha! Hay tại lâu rồi chị với em chưa làm tình nên chị chỉ vừa mới kích tình nhẹ em thì em đã khiến mặt chị ướt đẫm thế này rồi". Viên Nhất Kỳ cố nhịn, không nói với Thẩm Mộng Dao nữa mà bỗng hét lên với các thành viên HII - người nãy giờ vốn nhìn nó bằng con mắt 100% nghi ngờ nó đang giấu chuyện gì. "MẤY CHỊ! THẨM MỘNG DAO ĐANG ĐỢI BÊN KIA. CHÚNG TA CÒN PHẢI THẨM VẤN HUNG THỦ THẬT SỰ KHIẾN EM THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY NỮA" - Nó nói một hơi xong liền gục mặt xuống thở dốc tiếp, vì lúc nãy Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên lấy tay mình bấu mạnh vào đùi Viên Nhất Kỳ làm nó đau đớn, tính đứng bật dậy theo phản xạ thì nhớ ra còn phải che giấu nên đành nhẫn nhịn ngồi xuống một lần nữa. Nhưng lần này là nó chỉ có thể ngồi xổm, vì Thẩm Mộng Dao vừa lấy cả 2 tay mình giữ chặt hông Viên Nhất Kỳ lại để lưỡi mình có thể xâm nhập từ phía ngoài vào bên trong không gặp vật cản là cái ghế đáng ghét nữa.

-Ờ! Vậy không nói với em nữa. Chừng nào em khỏe hẳn thì chúng ta nói tiếp vấn đề này - Trương hân ngờ ngợ nói trong khi sự nghi ngờ của Trương Hân dành cho Viên Nhất Kỳ càng dâng lên gấp bội trước những hành động và phản ứng nãy giờ của nó. Nhưng cô lại không nói gì, chỉ cùng các thành viên đứng lên và rời khỏi đây. Ở bên ngoài phòng, thấy vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu của Trương Hân thì Viên Nhất Kỳ liền hỏi ngay "Sao vậy A Hân? Chị đang nghi ngờ Yoki còn chuyện gì giấu chúng ta sao?". Trương Hân vẫn cái vẻ mặt khó hiểu đó, được một lát thì cũng nói giữa các thành viên
-Tất cả nét mặt, hành động, cử chỉ lạ lùng ban nãy của Yoki mọi người có thấy không? (HII lập tức gật đầu). Kỳ lạ! Lúc nãy, chị có quan sát em ấy thì: Cơ xương chậu của Yoki co thắt 12 lần trong 1s, các cơ bị căng ra gần như tối đa, đồng tử giãn, thở gấp khoảng 150 nhịp thở trên 1 phút, cơ thể chuyển động liên tục, tay nắm chặt, xoắn đầu ngón chân.

-Vậy thì có gì lạ hả chị? - Đan Ny ngây ngốc hỏi Trương Hân vì từ nãy đến giờ cô nghe không hiểu gì hết. Trương Hân hít vào một hơi, rồi nói "Tất cả những điều trên là biểu hiện của một cô gái đang quan hệ tình dục với bạn tình của mình"
-HẢ???? -HII đồng loạt hét lớn đầy bất ngờ, Đan Ny ấp úng nói ngay 'Không...thể nào...chắc chị nhầm rồi đó. Em cũng thấy là chỉ có mình chị ấy ở trong phòng thôi mà". Trương Hân đành thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói "Có lẽ vậy. Chắc chị suy nghĩ quá nhiều rồi". "Vậy thì giờ chúng ta có cần qua xác minh lại với Yaoyao những gì mà cậu đã nói ở phòng họp ban nãy không?" - Dương hỏi, Trương Hân khẽ đưa mắt nhìn về hướng căn phòng với cái cửa bị đóng im lìm cạnh Viên Nhất Kỳ mà nhếch môi cười một cái "Không cần đâu . Tớ đã biết câu trả lời của em ấy rồi. Với lại, giờ này chắc Yaoyao cũng không có ở trong phòng đâu. Chúng ta mau đến phòng Thẩm vấn xem cảnh sát đã bắt về được tên nào từ địa chỉ IP chị đưa cho thì có vẻ thiết thực hơn đấy!". Và Trương Hân đã ngoảnh mặt đi trước nhưng lập tức dừng bước chân mình lại ngay, vì đã nghe thấy giọng Trần Kha vừa cất lên phía sau lưng mình
-Tớ không ngờ đó, A Hân! Theo tớ thấy thì người có khả năng quan sát đáng kinh ngạc không phải là Yaoyao mà là cậu đấy. Câu này, tớ đã hỏi cậu hàng trăm, hàng nghìn lần rồi nhưng vẫn chưa lần nào là cậu cho tớ một câu trả lời thỏa đáng. Vì thế, hôm nay tớ sẽ hỏi lại một lần nữa: Vì sao cậu chấp nhận gia nhập HII dù rằng mình đang là người khiến hàng triệu bác sỹ phải cúi đầu kính cẩng?
Trương Hân đứng đằng trước khẽ cười, nhưng rồi cũng quay lại và nói "Trên thế giới này, căn bản chỉ có 2 loại bác sỹ. Một, bác sỹ chữa bệnh từ bên trong, là YaoYao. Còn hai, bác sỹ chữa bệnh từ bên ngoài, là chị. Cả tớ và Yaoyao đều là những người khiến người ta phải nể phục trong lĩnh vực riêng mà mình theo đuổi, vì thế cậu đừng nói là ai giỏi hơn ai. Yaoyao trước khi muốn nhìn thấu mọi người thì phải nhìn thấu được bản thân mình là ai. Còn tớ, trước khi muốn trở thành một đấng cứu thế thì phải biết được người mình yêu cần gì ở mình. Vậy thôi, đó là câu trả lời của mình"
HII tức khắc mắt chữ A, miệng chữ O khi Trương Hân vừa mới dứt lời và bước đi thật lạnh lùng, cùng một nụ cười mỉm trên môi. Trong khi đó, thì cũng có một cô gái đang nở nụ cười thật tươi ngay khi vừa mới rời khỏi chỗ mình đang trú ngụ nãy giờ.

=======================

Hết phần 55

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro