Phần 56: Bom Nổ Chậm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa của các thành viên HII thì Thẩm Mộng Dao lập tức leo lên đùi Viên Nhất Kỳ ngồi ngay, không chần chừ mà cúi xuống hôn điên cuồng lên môi nó trong cái nhìn ngỡ ngàng của Viên Nhất Kỳ. Nó cứ mở to mắt ra như thế, còn cô thì cứ giữ chặt mặt nó trong lòng bàn tay của mình, hôn đắm đuối. Thẩm Mộng Dao hôn được một lúc thì cũng chịu rời khỏi một chút nhưng lần này cô đã tự mình cởi cái áo mình đang mặc ra trong sự kinh hãi của chính Viên Nhất Kỳ. Nó còn chưa thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa thì bỗng thấy cô đặt tay lên hàng nút của cái áo sơ mi mình thì liền biết cô định làm gì tiếp theo. Viên Nhất Kỳ đã giữ ngay tay Thẩm Mộng Dao lại, còn cô thì cười khì "Sao vậy? Không muốn à?" - Thẩm Mộng Dao hỏi trong khi Viên Nhất Kỳ nhìn cô bằng cặp mắt đầy nghi ngờ, ngợ ngờ hỏi ngược lại cô "Chị...hôm nay bị làm sao vậy?"
Thẩm Mộng Dao nhún vai một cái, vô tư nói "Không có gì. Chỉ là tâm trạng đang cực kỳ tốt nên muốn phát sinh quan hệ với em thôi". Câu trả lời này của Thẩm Mộng Dao càng làm sự nghi ngờ trong lòng Viên Nhất Kỳ được dâng lên gấp bội, nó cứ nhìn chằm chằm vào cô, rồi bỗng mè nheo, dụ dỗ Thẩm Mộng Dao "Em bị gãy xương bả vai này, bị vỡ gan, não bị chấn động nhẹ nữa chứ thì em đâu còn đủ sinh lực để cùng chị quan hệ ngay tại đây, phải không? Chờ em khỏe hẳn đi nha. Được không, Dao Dao?". Và lần này, đến lượt Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ bằng nửa con mắt vì không hiểu nó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Viên Nhất Kỳ cũng thấy, khẽ mỉm cười trong lòng "Giờ mình làm ngay tại đây thì chẳng khác nào một con sắc lang biến thái nhỉ? Vừa được bạn gái công khai là đã quan hệ liền với chị ấy thì mọi người xem mình ra gì nữa? Aishhhhhh!!! Tức quá đi thôi, tự dưng lại bị thương đúng lúc như vậy? Mỡ dâng đến tận miệng mèo rồi mà vẫn không đớp được thì chắc mình là con mèo bất hạnh nhất trên thế giới này luôn rồi~~~"

Viên Nhất Kỳ hơi tự oán trách số phận ở trong lòng, rồi cũng cảm nhận được mái tóc mình đang được Thẩm Mộng Dao vuốt nhẹ nhàng vài cái nên hơi ngẩng đầu lên, chưng cái bộ mặt cún con của mình ra mà nhìn cô. "Những lời em nói lúc nãy có thật không?" - Cô dịu dàng hỏi nó, nó đáp lại ngay "Những lời nào cơ? Là lời em nói sẽ mãi yêu chị hay tình nguyện giao ra hết gia tài của mình cho chị, hoặc là sẽ nuôi chị đến tận 3 đời". Thẩm Mộng Dao mỉm cười, từ miệng thốt ra 2 chữ "Tất cả". Chụt~~~ Viên Nhất Kỳ hơi rướn người hôn nhẹ lên môi Thẩm Mộng Dao, rồi mới trả lời "Thật. Thật 1000%. Chỉ sợ chị bỏ em mà ra đi chứ em không hề sợ mình sẽ bỏ rơi chị. Vì hơn ai hết em hiểu cảm giác chị bất thình lình biến mất trong suốt 10 năm qua nên em sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với người em yêu đâu"

-Nhớ lời mà mình đã nói đó nghe chưa? -Thẩm Mộng Dao giả bộ cảnh cáo Viên Nhất Kỳ bằng việc ngắt mạnh vào mũi của nó, nhưng sau đó cô liền nói với nó bằng một chất giọng vô cùng nghiêm túc "Còn nữa. Chị cấm em sau này làm những hành động nguy hiểm như hôm qua. Để chị thấy một lần nữa thì chính tay chị sẽ bẻ gãy hết tay, chân của em cho em khỏi làm đặc vụ được luôn đấy. Em chỉ có một cái mạng này thôi. Dù cho em có tài ba hay A Hân có xuất chúng như thế nào thì cũng không cứu được em hoài đâu". Viên Nhất Kỳ nghe được miễn cưỡng gật đầu lia lịa và cũng rúc đầu mình vào ngực của Thẩm Mộng Dao hệt như một đứa trẻ mà hơi ngọ nguậy, "Vâng! Vâng! Em biết rồi. Lão bà của em cằn nhằn lắm thế? Không phải em vẫn còn đang sống sờ sờ ra đấy sao?"
-Em... --Thẩm Mộng Dao đang dự định mắng Viên Nhất Kỳ tiếp nhưng khi thấy bộ dạng nó bây giờ thì không thể nào nhịn cười nói. Cô ngồi im cho nó hít hà mùi hương trên cơ thể mình một chút rồi cũng mặc lại áo chỉnh tề, và Viên Nhất Kỳ cũng thế nhưng không tránh khỏi mặt nó đang đỏ dần lên. Cả hai sau đó cũng nắm chặt tay nhau đi lại phòng Thẩm vấn với vẻ mặt vô cùng bình thản như chưa hề có gì xảy ra. Vừa đến nơi đã thấy các thành viên HII đều đang nhìn chằm chằm vào một người trông khá trẻ chừng 20-25 tuổi là cùng, nhưng khi họ nghe tiếng bước chân của ai đó vừa mới bước vào đây thì liền quay phắt lại ngay, chứng kiến cảnh Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đang đan chặt 10 ngón tay vào với nhau. Thẩm Mộng Dao đang tính lên tiếng trước thì bỗng nhìn sang Viên Nhất Kỳ ngay vì nó vừa vội vã buông bàn tay đang nắm với Thẩm Mộng Dao ra, đồng thời cúi gầm đầu mình xuống.

Thẩm Mộng Dao phút chốc khó hiểu nhưng lập tức trên môi cô đã vẽ nên một nụ cười vì đã hiểu vì sao Viên Nhất Kỳ lại như thế. Bình tĩnh đan lấy bàn tay nó một lần nữa, rồi cũng nói "Đản Đản! Em có thể bảo cảnh sát chuẩn bị cho chị một số đồ như sau: 1 laptop, 1 tập tranh vẽ tô màu, hình ảnh toa tàu hỏa bị cháy đen, và một cái túi có kiểu dáng giống hệt túi mà ông chú Lâm Thao đã mang theo trước khi xảy ra nổ bom, được không ạ?". Đan Ny liền gọi đi một cuộc cho cảnh sát bên ngoài xong thì cũng cùng với các thành viên khác đứng trước mặt cô và nó mà hỏi chuyện "Chị đã biết Lâm Thao mới chính là thủ phạm thật sự?". Thẩm Mộng Dao gật đầu, trả lời lại ngay
-Ban đầu, là do sơ suất trong đánh giá tình hình hiện trường của chị nên mới khiến Yoki nguy hiểm. Em xin nhận toàn bộ trách nhiệm. Trước khi Miêu Dương ngăn đường truyền của đoạn clip cũng như là Yoki bắn bể CCTV của toa tàu thì chị đã phát hiện được một số điểm khả nghi. Thứ 1, theo Penguin trong cuốn Dictionary Of Psycholody, chứng sợ hãi của con người có những biểu hiện bên ngoài như sau: Nhịp tim nhanh; Đau ngực hoặc khó chịu ở ngực; Ra mồ hôi; Cảm giác ngộp thở; Run rẩy hoặc lắc lư thân thể. Đôi khi là sững sờ và sợ chết,...Những điều này ta đã nhận thấy rất rõ ràng ở những hành khách kia, nhưng với Lâm Thao đó chỉ là sự bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Giống như tình huống này hoàn toàn nằm trong dự tính trước của ông ta

-Thứ 2, khi cảnh sát lấy lời khai tại hiện trường thì chị có để ý mặt trong chiếc nhẫn trên tay ông ta có dính lại một số phấn gây mê của A Hân. Điều này hoàn toàn không bình thường. Chỉ có một khả năng xảy ra, chính là: Yoki cố tình để lại bằng chứng cho chúng ta, phòng hờ trường hợp em ấy tử nạn thì ta còn có chứng cứ để kết tội. Nói tiếp về chiếc nhẫn này, nói nó là nhẫn kết hôn là sai sót của chị, chị xin nhận. Nhẫn kết hôn thường thiết kế theo size ngón tay của cô dâu, chú rể nên không lý nào nó lại rộng đến độ có thể xoay mọi hướng xung quanh ngón tay mình được. Nói xoay mọi hướng cũng không đúng, là xoay có chủ đích. Viễn Từ kề dao khống chế Đường Thẩm theo hướng nào thì lập tức Lâm Thao sẽ điều chỉnh nhẫn mình xoay theo hướng đó. Chi tiết này rất nhỏ nên trong phút chốc chị cũng không nhìn ra được.

-Cuối cùng, chiếc túi dưới chân ông ta là khả nghi nhất. Chí Vũ đang vui vẻ trò chuyện thì có vô tình đụng trúng vào chiếc túi đó thì lập tức bị ông ta mắng ngay. Khi chân Chĩ Vũ chạm vào thì chiếc túi có sự thay đổi hình dạng, chứng tỏ không phải chứa vật nặng hay kim loại, nhưng lại đặc ruột ở bên trong. Còn nữa, chiếc túi ấy có chu vi khá rộng, và nặng không hề thích hợp chút nào với một người vốn biết trước mình sẽ đi tàu hỏa TQ6, có cửa buồng hẹp và sẽ bị phụ thu thêm nếu mang, vác hành lí cồng kềnh. Vì thế, chị nghi ngờ mục đích chính của Lâm Thao lên tàu chỉ là để điều khiển Viễn Từ cũng như là quay clip về cho con trai mình ở nhà phát tán lên mạng. Còn việc cái túi đó chứa gì thì hôm qua chị đã tìm được câu trả lời rồi
Thẩm Mộng Dao vừa dứt lời thì cũng có một anh cảnh sát chạy vào nói nhỏ vào tai của Trịnh Đan Ny. Đan Ny liền gật đầu và cũng ra dấu hiệu bảo anh ta hãy rời đi. Sau đó liền nói với Thẩm Mộng Dao "Mọi thứ chị cần đều cả chuẩn bị xong. Lát nữa sẽ có cảnh sát đem vào cùng với chị". Thẩm Mộng Dao mỉm cười, nói ngay "Chị cảm ơn em ! Thôi chị vào bên trong đây". Thẩm Mộng Dao vừa nói xong với Đan Ny thì bỗng quay sang Viên Nhất Kỳ ngắt má nó một cái, tình cảm lên tiếng "Chị đi trước đây. Người gì đâu mà nhát quá vậy hả?". Viên Nhất Kỳ đơ cả người trước hành động này vì đối diện với mắt nó là 4 thành viên HII vẫn còn đang đứng sừng sững ở đó mà Thẩm Mộng Dao đã làm cử chỉ thân mật này với nó. Thế nhưng, khi Thẩm Mộng Dao chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì Trương Hân hỏi lớn làm cô đứng khựng lại ngay "Này! Hình như chị nhớ là chị chưa hề nói từ "Đồng ý" với mối tình đồng giới này của em và Yoki thì phải?"


Viên Nhất Kỳ tái xanh cả mặt, trong khi Thẩm Mộng Dao lại vô cùng bình tĩnh quay người lại cùng một nụ cười trên môi, trả lời "Con người là một thứ gì đó rất tuyệt diệu mà Thượng đế đã tạo ra trong quá trình người sáng tạo vạn vật. Miệng có thể nói dối nhưng ngôn ngữ cơ thể lại không thể lừa dối được. Đó chính sự kỳ diệu ở con người, làm cho những người làm nghề Tâm lý học như em rất hứng thú. Cả bốn chị đều đã đồng ý chuyện này từ lâu rồi, không những vậy còn cực kỳ vui vẻ khi biết em và Yoki quen nhau nữa. Thôi, em vào đây. Đừng để thằng bé chờ lâu. Mấy chị giấu sự hài lòng của mình còn hơi dở nên em một phát là nhìn ra hết luôn~~~"

Nói rồi, Thẩm Mộng Dao cũng đẩy cửa đi vào còn HII lập tức nhìn nhau mà nở nụ cười trìu mến, thế nhưng Viên Nhất Kỳ cứ đần mặt ra vì chả hiểu gì nữa. HII cũng thấy, chỉ còn biết thở dài ngao ngán và Miêu Dương liền đi lại chỗ nó vô tư xoa đầu nó mà nói "Yahhhh! Chừng nào em mới thông minh được như bạn gái của mình đây? Em là đầu đất hay đầu gỗ mà không nhìn ra tụi chị đang cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc khi em thoát ế hả? Ghẹo cưng chút thôi, mà ai ngờ mặt em căng quá trời luôn" Viên Nhất Kỳ mở to mắt nhìn Miêu Dương, còn Dương thì tiếp tục trêu chọc nó bằng lời nói của mình chứ không hề có ý định dừng lại. Ba thành viên còn lại nhìn cảnh này có phần quen thuộc nên đành đứng ngắm cảnh Thẩm Mộng Dao đang thẩm vấn con trai của Kim Ji Hoon còn hơn. Được một lát, Trương Hân cũng nói "H5 đã biết được vợ của Kim Ji Hoon vừa mới mất, do một trong số những công ty con của cha Kim Hun tự nhiên cho ông ta nghỉ việc nên không có tiền để trị bệnh cho vợ mình. Đứa con thì mắc hội chứng Asperger (Tự kỉ), nhưng lại là thiên tài trong lĩnh vực vi tính, còn những cái khác thì cũng ngơ ngơ như một đứa trẻ lên 3"
-Vì thế, chị ấy mới bảo em chuẩn bị những món đồ đó đúng không? Laptop, tập bút chì tô màu là đồ chơi của thằng bé. Hình ảnh toa tàu hỏa bị cháy đen, cái túi mô phỏng là để khống chế tâm lý thằng bé, để thằng bé tin rằng mình đã vô tình giết chết mẹ mình, người đang nằm bên trong chiếc túi đó. Có vậy, thằng bé sẽ lập tức khai ra cha mình mới là người đứng đằng sau mọi chuyện - Trịnh Đan Ny tiếp lời Kha. Trần Kha khẽ cười và cũng bàn luận tiếp "Đúng vậy! Viễn Từ là em họ của Lâm Thao, có thể đã bị ông ta dụ dỗ bằng một cách nào đó đi bắt cóc Đường Thẩm, nhằm khiến cảnh sát phải vào cuộc. Và ông ta có lý do chính đáng bảo cảnh sát đi điều tra những vụ tham nhũng của Đường Chính nhằm trả thù. Viễn Từ chỉ là con rối bị Lâm Thao điều khiển vì không ít thì nhiều ông ta cũng biết em họ mình mắc chứng Rối loạn thần kinh thực vật"

-Chị! Em có điều không hiểu. Tại sao Lâm Thao phải đem theo xác vợ mình lên TQ6 vậy? - Đan Ny ngây ngốc hỏi Kha và trong khi Kha vẫn còn đang bận suy nghĩ thì bỗng nghe Trương Hân lên tiếng trả lời câu hỏi này thay mình "Đản Đản! Tình yêu của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình là một điều rất đẹp đẽ và thiêng liêng. Thế nhưng, nếu tình yêu đó quá lớn vượt ra khỏi sức chứa của trái tim anh ta thì nó sẽ biến thành cơn ác mộng tồi tệ nhất. Vì tình, mà con người ta có thể làm tất cả mọi chuyện. Kể cả việc bảo quản một cái xác cũng như muốn cho cái xác đó nhìn thấy mình đã đòi lại công bằng như thế nào. Thế thôi!" - Trương Hân kết thúc câu trả lời bằng một cái nhún vai và Đan Ny liền nói ngay "Ồ" và cũng cùng với Kha và Hân theo dõi tiếp

-Này Đan Ny! Đôi khi em cảm thấy sợ YaoYao hơn là nể phục em ấy đó - Trần Kha bỗng quay sang nói với Trịnh Đan Ny bằng một chất giọng khác làm cô có hiểu hỏi lại ngay "Sao chị nói vậy?". Môi Kha cong lên đi lại thật gần cái cửa kính, nhìn chằm chằm vào bên trong mà nói "Yaoyao giống như một quả bom nổ chậm vậy. Em ấy nhìn thấu được tất cả mọi chuyện, kể cả việc HII đã lấy danh nghĩa là gia đình thứ 2 ra đồng ý chuyện em ấy và Yoki quen nhau. Nhưng nếu có một ngày, YaoYao không còn nhìn rõ được bản ngã trong con người mình thì...Bùm~~~ em ấy sẽ rơi vào vực thẳm, hố sâu của sự tuyệt vọng" - Cách nói, hành động này của Kha làm Đan Ny hơi sợ, và cô đã chú ý đến Thẩm Mộng Dao ở bên trong vừa dừng lại một chút, nhận tin nhắn từ ai đó mà khuôn mặt đăm chiêu lại ngay, "Tối nay chị hãy đến địa chỉ xxx này. Nhớ là đi một mình và không được để bất kỳ ai biết. Kể cả Viên Nhất Kỳ"
Thế là cuộc thẩm vấn đã xong, Thẩm Mộng Dao liền nhanh chóng rời khỏi thì đã bị Viên Nhất Kỳ giữ tay lại mà nói "Chị về sao? Em đưa chị về". Thẩm Mộng Dao mỉm cười, xoa nhẹ đầu Viên Nhất Kỳ "Em đang bị phế một cánh tay đó, lo cho mình trước rồi hãy lo đến cho chị. Chị có hẹn với bạn rồi". Và thế là, Thẩm Mộng Dao cũng nhanh chóng tan làm trong sự khó hiểu của HII. Mãi gần mấy tiếng sau thì cô cũng đứng trước cửa của địa chỉ mà cô được nhắn, hít vào thở ra liên tục, tự cổ vũ với chính bản thân "Cố lên nào! Hồi hộp gì chứ? Bất quá thì bị mắng cho một trận tơi bời nữa thôi, bla...bla...bla". Cô cứ lầm bầm liên tục rồi bỗng nghe thấy điện thoại mình đổ chuông nên hốt hoảng bắt máy lên nghe ngay "Em vào đi. Chị mở cửa sẵn rồi đó". Thẩm Mộng Dao khuôn mặt cam chịu xen lẫn là lo sợ bước thật chậm rãi vào bên trong nhà thì nói ngay, "Wowwww!!! Ngôi nhà đẹp và sang trọng thật đấy, A Hân!!!"

Trương Hân liền nở nụ cười tự hào, cùng Thẩm Mộng Dao ngồi xuống sofa. Thẩm Mộng Dao chưa kịp nói tiếp thì bỗng Trương Hân đẩy đến trước mặt cô một tấm hình, hỏi "Em biết người này không?". Thẩm Mộng Dao im lặng vì trước mắt cô giờ đây là ảnh của cha nuôi mình. Trương Hân thấy vậy liền đẩy tiếp một tấm hình khác "Còn gia tộc này thì sao?". Thẩm Mộng Dao tiếp tục không lên tiếng, chỉ biết cúi gầm mặt mình xuống, gọi khẽ "E...Em...". Trương Hân khẽ cười, ngồi khoanh tay lại với nhau, nhìn vào Thẩm Mộng Dao mà nói đầy lạnh lùng "Em có thể biết được tất cả về một người, đúng không? Vậy ngoài những điều mà em đã nói trong lần đầu tiên em đến trụ sở thì nói ra xem: Em biết được gì về chị?"
Thẩm Mộng Dao nghe được hơi sợ hãi một chút, vì cô cũng đã biết được Trương Hân là người như thế nào qua những lần tiếp xúc. Hơi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Trương Hân đang thật bình tĩnh rót chai rượu vang đỏ vào 2 ly rượu được đặt ngay ngắn trên bàn, Thẩm Mộng Dao hít vào một hơi thật dài, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng "Chị...có phải chị đang thích một người ở trong trụ sở của chúng ta?". Trương Hân liền dừng tay lại ngay, nhàn nhạt hỏi lại Thẩm Mộng Dao trong khi tay đã rót rượu tiếp "Thế sao? Vậy người đó là ai?". Thẩm Mộng Dao bỗng chốc im bặt, bàn tay đang nắm chặt lại với nhau. Trương Hân rót rượu xong thì cũng cầm ly của mình lên hớp một ngụm, bình thản nói với Thẩm Mộng Dao "Sao em không nói? Cứ nói ra đi. Sai thì sẽ không bị chị chê cười, còn đúng thì chị cũng chả đuổi em về Mỹ để em thừa kế đống tiền của mình đâu"
-Dương Tỷ, đúng chứ?
Trương Hân dừng động tác đưa ly rượu lên môi mình, khóe môi cong lên một đường.

====================

Hú Hú, Hân Dương xuất hiện

====================

Hết phần 56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro